Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 155: Lời nói dối có thiện ý (2)
Editor: Ngọc Sơn Bạc
Đêm khuya đen như mực, cái gì Mộ Hi cũng không nhìn thấy, đưa tay cũng không thấy được năm ngón, cô sờ tường đi từ từ về phía trước, phía trước có tia sáng, vì sao lại ở đây? Cô không dám đi về phía trước mặt, bởi vì cô biết phía trước có gì, gian phòng kia có một người phụ nữ rất kinh khủng, trong hành lang rất âm u.
Mộ Hi sợ hãi liền đu sang bên kia, cô không ngừng đi, chung quy vẫn có cảm giác có cái gì đó theo cô, tóc gáy cả người cô đều dựng đứng.
Vì vậy, cô bước nhanh hơn, nhưng bỗng nhiên trong đêm tối có một bàn tay, mạnh mẽ kéo cô vào trong một căn phòng, ánh sáng nơi này hơi yếu, loáng thoáng thì thấy một người đàn ông đứng đó?
“Anh là ai? Vì sao lại bắt tôi? Mộ Hi sợ hãi nhỏ giọng nói.
Người đàn ông không nói lời nào, Mộ Hi nghiêm túc đánh gái anh ta, người này nhìn rất quen mắt, giống như đã gặp qua, cái bóng lưng này rất quen thuộc, nhất định là mình biết.
“Vì sao em lại không ngoan ngoãn vậy người phụ nữ của tôi? Không chính là chết! Ở đây chỉ có hai con đường, tự lựa chọn đi.” Ngay khi người đàn ông nói chuyện, Mộ Hi liền nghĩ tới, giọng nói của người đàn ông này chính là Âu Dương Hàn, là anh ta, tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Mộ Hi rất sợ hãi. Vì vậy bước nhanh tới, bắt lấy một bả vai của anh ta, kêu to hơn.
“Anh làm cái gì? Định giả thần giả quỷ, muốn dọa chết người sao?” Nhưng khi người đàn ông xoay người lại, Mộ Hi trợn tròn mắt, anh ta lại đeo mặt nạ.
“Âu Dương Hàn, anh không cần che giấu, tôi đã biết là anh, vì sao lại bắt tôi? Thế nào? Không có lá gan bỏ mặt nạ xuống?” Mộ Hi tức giận nói.
“Anh không nói? Câm sao?” Mộ Hi đứa tay kéo mặt nạ xuống.
Sợ hãi lại tập kích cô một lần nữa, không nghĩ tới dưới lớp mặt nạ này chính là một gương mặt đáng sợ.
“A ------ quỷ!” Mộ Hi kêu to.
“Em không làm người phụ nữ của tôi, em sẽ lập tức biến thành quỷ!” Người đàn ông đứa một tay ra kéo Mộ Hi đến trước mặt mình, trừng mắt, khuôn mặt có đôi mắt chảy máu kinh khủng đang cách Mộ Hi chỉ có vài cm, Mộ Hi sợ đến nỗi không dám nhìn, nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu sang một bên.
Người đàn ông dùng sức cầm lấy tay cô, đụng cả vào tường, trong miệng cười to ha ha ha, anh ta cởi quần ra, đi tiểu ở trên người của Mộ Hi, còn hung hăng đạp chân cô thật nhiều, anh ta cười biến thái, trong miệng không ngừng chửi bới.
“Mẹ nói, vẻ mặt của cô, cô không biết xấu hổ, bây giờ cô xin tôi cưỡi cô, tôi cũng không ở làm, mẹ nó, tôi sẽ làm cho cô ra hết sức.” Người đàn ông chợt mở cửa gào to ra ngoài.
“Mấy người tới đây cho tôi, hôm nay tôi vui vẻ, thưởng cô ta cho mấy người, nói cho mấy người biết, không được đứa chết cô ta, nếu không tôi lấy mạng chó của mấy người, biết chưa! Sao mấy người không cùng thưởng người phụ nữ xấu xí này.” Người đàn ông cười biến thái rời đi.
Đúng lúc này, một người đàn ông vô cùng xấu xí tiến tới, dáng dấp rất dọa người, Mộ Hi liều mạng tránh đi, cô định hô cứu mạng, nhưng vì sao hé miệng lại không có bất kỳ âm thanh gì? Lúc này, những tên đàn ông kia nhào về phía của Mộ Hi.
“Mấy anh, nhìn cô nàng này, đáng thương, hai má xinh đẹp như vậy, biến thành quả hồng thối rửa, lão đại cam lòng đem hủy! Chẳng qua nhìn cái bộ dáng này thì không có hứng thú chơi!” Mấy tên đàn ông lại cười. Vì vậy, đi tới bên đống bình rượu, trong tay mỗi người cầm một vỏ chai rượu, sau đó đi về phía của Mộ Hi.
Mộ Hi sợ hãi, đem toàn lực lớn tiếng kêu.
“Cứu mạng -----” Mộ Hi chợt ngồi dậy, là giấc mơ, thật là một giấc mơ đáng sợ, trên đầu toàn là mồ hôi, sờ sờ mặt mình, nhớ lại vừa rồi trên mặt mình toàn là máu, tên biến thái khi dùng sức đụng vào mặt của cô, cho nên cô nhớ kỹ mặt mình đã bị đụng thành một đống rỉ máu, phản ứng đầu tiên của Mộ Hi khi tỉnh lại là sờ mặt cô, hoàn hảo không có việc gì, giấc mộng vừa rồi rất chân thật, thật là khủng khiếp!
“Làm sao vậy?” Nam Cung Diệu ngồi xuống, nhìn Mộ Hi đã hoảng sợ đến ngốc, đau lòng ôm cô vào lòng.
“Thật là đáng sợ!” Mộ Hi run rẩy nói.
“Lại thấy ác mộng?” Nam Cung Diệu hỏi.
Mộ Hi cúi đầu, nhớ lại giấc mộng vừa rồi, mặc dù tên đàn ông kia có đeo mặt nạ, nhưng Mộ Hi có thể khẳng định, người đàn ông đó là Âu Dương Hàn, vì sao cô lại mơ thấy loại ác mộng như vậy?
Chẳng lẽ là anh ta hại chết Lãnh Tuyết? Khi Lãnh Tuyết còn sống đã bị người ta cường bạo, sau đó bị người cố ý gây ra tai nạn xe, nếu như là vậy, Âu Dương Hàn có thù gì với cô ấy và ông nỗi Lãnh, nhưng, tuổi của Âu Dương Hàn và cách khá xa ông nội Lãnh, tại sao lại có thể có thù?
Mộ Hi tin tưởng, nhất định Lãnh Tuyết muốn ám chỉ chuyện gì đó, không thì làm sao cô ấy lạ tại ra ác mộng như vậy!
Mộ Hi khiến người đau lòng. “Vì sao em lại không nói cho anh biết bí mật của em?” Nam Cung Diệu đau lòng nói.
“Sau này em sẽ nói cho anh biết.” Mộ Hi lại nằm trên giường.
“Thật ra thì em không phải là em gái của Lãnh Đông, anh không biết vì sao em lại thừa nhận, nhưng, anh tin tưởng là em không muốn làm tổn thương cậu ấy!” Nam Cung Diệu thấp giọng nhìn Mộ Hi nói.
“Ừ, em không phải là em gái của anh ấy.” Mộ Hi áy náy nói.
“Cũng là bởi vì khuôn mặt này.” Nam Cung Diệu còn nói.
“Đây là báo ứng của em, anh tốt như vậy, em lại không biết quý trọng, còn bỏ con trai, vì vậy ông trời mới trừng phạt em nặng như vậy, trời xui đất khiến em làm Mộ Vũ Hàn, mà mặt của Vũ Hàn chính là mặt của em gái Lãnh Đông, em cũng không biết làm thế nào để nói với anh, gương mặt này là mặt của Lãnh Tuyết, cô ấy cầu xin em giúp cô ấy hoàn thành nguyện vọng!” Mộ Hi từ từ nói việc mình đã trải qua.
“...” Nam Cung Diệu trầm mặc.
“Đúng, anh cũng không tin, Lãnh Tuyết đã chết, làm sao em có thể thấy cô ấy!” Mộ Hi bất đắc dĩ nói.
“Anh tin, chỉ là có chút khó tin!” Nam Cung Diệu nói.
“Em đã không thể trở về, cô ấy vừa mới lại tới tìm em, nhất định em phải giúp cô ấy, cho nên bây giờ em không thể thừa nhận em là vợ của anh, Mộ Hi.” Mộ Hi lấy tay vuốt mặt của Nam Cung Diệu, trong lòng nói xin lỗi.
“Cuối cùng em cũng thừa nhận, em chính là Mộ Hi của anh, cảm ơn em đã trở về.” Nam Cung Diệu dịu dàng ôm Mộ Hi.
“Xin lỗi, em quá ích kỷ!” Mộ Hi khóc, đã biết là làm khổ mình, đi tới đi lui vẫn là không thể rời khỏi người đàn ông này, bởi vì tâm của cô vẫn theo anh, cô yêu anh thì không có cách nào thay đổi được.
“Đáp ứng anh, vĩnh viễn không được rời khỏi anh.” Nam Cung Diệu giống như trẻ con, ôm Mộ Hi thật chặt.
Lúc Mộ Hi và Nam Cung Diệu đang hòa thuận, Nam Nam đã xâm nhập vào máy tính của Khang Hân, khiến bé khiếp sợ là, Khang Hân mang thai, cô ta nói là con của Nam Cung Diệu, thảo nào mẹ lại không muốn cha, người phụ nữ ghê tởm này lại dám dùng người uy hiếp mẹ, thì ra Khang Hân có thói quen viết nhật ký, cô ta đem mọi chuyện trong cuộc sống của mình viết vào, cuối cùng Nam Nam cũng hiểu rõ người phụ nữ này có bao nhiêu đê tiện.
Vì sao nhật kí của cô ta có nhắc tới một người là Âu thiếu gì đó, ai là Âu thiếu?
Âu thiếu này chắc chắn quen biết họ, không thì vì sao Âu thiếu lại đối phó cha, thì ra Khang Hân bị Âu thiếu này sai khiến mới nghĩ biện pháp chia rẽ cha và mẹ, nhất định Âu thiếu biết cha và mẹ, nếu không thì hắn ta sẽ không đối phó với cha và mẹ, người này rất nguy hiểm, bởi vì có khả năng là cha không biết người này tồn tại.
Ngày thứ hai, sáng sớm, Nam Cung Vân đã mang theo Khang Hân tới nơi ở của Mộ Hi, bởi vì bụng của Khang Hân đã lộ ra, nếu không kết hôn, sẽ rất phiền phức!
“Mở cửa, mở cửa, thằng nhóc thúi, ta biết con ở bên trong.” Nam Cung Vân rất gấp, mấy ngày nay không tìm được con trai, thì ra là nó dời tới nhà của người phụ nữ này sống, cho nên ông rất tức giận.
“Ông nội, thằng nhóc thúi tới.” Nam Nam lười biếng, lấy một hơi nói, tới mở cửa.
Khang Hân vừa nhìn thấy Nam Nam ra mở cửa, trong lòng không khỏi bận tâm một chút, vì tên tiểu quỷ này rất khó chơi, mấy năm nay Khang Hân đểu bị nó chỉnh đến thảm, cũng bởi vì muốn tiếp xúc với Nam Cung Diệu, kết quả là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mỗi lần đều bị tiểu quỷ này hại thảm.
“Bảo bối, sao con cũng ở đây?” Trong nháy mắt giọng nói của Nam Cung Vân trở nên ôn hòa.
“Nam Nam đang thể nghiệm cuộc sống.” Nam Nam lười biếng ngồi trên sô pha, giả vờ như còn muốn ngủ, thật ra, trong lòng đang suy nghĩ nên giáo huấn người phụ nữ hung ác này như thế nào.
“Nam Nam, cha con đâu?” Nam Cung Vân hỏi.
“Cha đang ngủ, ông nội đến sớm như vậy, là có chuyện gì?” Nam Nam chậm rãi nói.
“Tiểu tử thối đó còn ngủ được, bụng của Khang Hân đã lớn, nó còn tâm tình để ngủ! Nam Nam con đi gọi cha con ra, nhanh đi.” Nam Cung Vân thở phì phò nói.
“Ông nội, ai bụng lớn?” Nam Nam tò mò hỏi.
“Cha của con làm cho dì Khang mang thai, thân là đàn ông đương nhiên phải chịu trách nhiệm!” Nam Cung Vân nói.
“À, thì ra là như vậy, vậy thì chúc mừng dì Khang.” Nam Nam cười nói, sau đó đi về phía Khang Hân, nghiêm túc đánh giá ả, ánh mắt kia rất sắc bén, giống như là muốn nhìn thấy nội tâm của ả.
“Thật sự là đứa bé ngoan, Nam Nam cũng biết đây là chuyện tốt!”
“Đương nhiên là chuyện tốt, cha con luôn giúp con tim niềm vui, đứa bé trong bụng dì Khang đã có cha, bây giờ lại tìm cho đứa bé trong bụng thêm một người cha chẳng phải là đang làm một việc tốt sao?” Nam Nam bình tĩnh nói.
Khang Hân không nghĩ tới Nam Nam sẽ nói như vậy, nhất thời vẻ mặt sợ đến trắng bệch, đứa nhỏ này có ý gì, lẽ nào nó biết chuyện gì, không có khả năng, chuyện này chỉ có hai người biết là cô và Âu Dương Hàn, làm sao có thể có người thứ ba biết?
“Nam Nam thật sự là đáng thương, là đứa trẻ không có mẹ dạy, dì sẽ không trách con, dì biết con hy vọng cha con sẽ không kết hôn với dì, bởi vì con thương mẹ con, nhưng, mẹ con đã rời đi lâu như vậy, vì sao lại không trở về?” Khang Hân khổ sở nói, biểu cảm cực kỳ giận, cũng rất đồng tình với Nam Nam.
“Đúng vậy, cháu trai đáng thương của ông, vẫn không có ai quan tâm tới con thật lòng, Diệu chỉ biết làm việc, con nó nó cũng mặc kệ, về sau cô phải quan tâm cháu tôi hơn một chút, cũng không cần phải làm việc.” Nam Cung Vân nhìn Khang Hân nói.
“Đương nhiên, cháu và Diệu kết hôn, cháu sẽ ở nhà chăm sóc con, vì Diệu mà sinh nhiều.” Khang Hân vuốt bụng hạnh phúc nói.
“Ông nội, mẹ con không phải là không muốn Nam Nam, mẹ ở trong lòng Nam Nam, mà cha tuyệt đối cũng không để cho người khác làm con của cha, bởi vì đứa trẻ trong bụng cô ta căn bản không phải con của cha, người phụ nữ kia, cô coi chúng tôi thành kẻ ngu si để mà đùa giỡn sao?” Lúc này Nam Nam tức giận trừng mắt với Khang Hân.
“Con, con nói bậy, đứa trẻ trong bụng ta là con của nhà Nam Cung, con đừng quá đáng!” Khang Hân khóc lên.
Hết chương 155