Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 160: Miễn Dịch ca thần bí bị vạch trần (2)
“...” Bốn người cũng không nói, chờ câu trả lời thuyết phục của Nam Nam, sẽ không, Nam Nam dường như đang hoàn thành cái gì, cả người trốn ra sau, sắc mặt trở nên trắng bệch, mấy người khác cũng nhất thời hoang mang, rốt cuộc Nam Nam đã thấy cái gì? Tại sao lại có vẻ mặt đó?
Hóa ra Nam Nam lấy cái video đen này, từ từ sửa chữa phục hồi, tuy rằng chỉ sửa được ít hình ảnh mơ hồ, nhưng cũng đủ để chứng kiến đại khái khung cảnh.
Trong hình ảnh có hai người đàn ông bị giọng nói hấp dẫn mà đứng dậy, từ lúc bắt đầu thân thể, từ từ biến thành bộ xương khô, không biết cho rằng đây là trên TV, Nam Nam không thể tin được, đây là thật, những thứ khác bị vật thể màu đen to lớn bao phủ lại, không thể sửa chữa, mặc dù chỉ cần sửa chữa cái này, có thể tưởng tượng những người khác bị hù chết vì cái này, chứng kiến chuyện kinh khủng này không bị hù chết mới là lạ, Nam Nam chỉ có thể nhìn đến hai người đàn ông này bị hút lên hư không, rốt cuộc là cái gì đã hút họ lên? Còn cái gì có thể hút xác thịt của họ đi?
Nam Nam khó hiểu.
“Lão đại, đã xảy ra chuyện gì?” Mấy bạn bè lo lắng hỏi.
“Mấy người xem hình ảnh này của tôi, tôi sẽ truyền đạt lại cho các người chuyện trước kia.” Nam Nam thản nhiên nói, thật ra trong lòng không bình tĩnh, thậm chí là sợ hãi.
Bốn người đều nhìn hình ảnh không nói gì, sắc mặt cũng không tốt hơn so với Nam Nam! Mỗi người bị hù dọa tới mức trắng bệch, mắt bọn họ thấy người đàn ông kia bị hút đi từng chút từng chút, chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng lên!
“Trời ạ!” Vân Tĩnh Sơ sợ tới mức đưa hai tay che mặt.
“Không phải tôi nằm mơ chứ?” Vị minh tinh kia nói.
“Xem ra chúng ta có việc phải làm, nhóm bạn, đây là manh mối, thứ chúng ta cần là thời gian, coi nó như là một thí nghiệm nghiên cứu, hiện tại tôi phải gọi cho Phật giáo pháp sư giỏi nhất thế giới, trước tiên hãy logout, mọi người có manh mối hãy liên hệ cho tôi, cảm ơn.” Nam Nam logout đầu tiên, lau lau trán, xem ra sự việc hết sức phiền toái, nhất định phải thỉnh giáo pháp sư dốc lòng học hành.
Tin tức lúc sáng, gây nên khủng hoảng rất lớn, tất cả mọi người đều suy đoán được chân tướng sự tình, nhưng vào lúc này, trên hoang đảo có một người lạ mặt, quần áo rách nát, một người phụ nữ đang ngồi trên cây ăn hoa quả hoang dã, đây là Khang Hân, cô bị Nam Cung Diệu bí mật đưa đến nơi này.
Ngày ấy, Khang Hân khóc chạy ra sau biệt thự nhà họ Mộ, do mang thai nên bầu không khí không tốt lên, vì thế cô thuê vài tên côn đồ nhỏ, vụng trộm động tay động chân trong xe của Mộ Hi, chuẩn bị tạo ra một tai nạn xe cộ, hại chết Mộ Hi, lần đầu tiên thất bại, bởi vì Nam Cung Diệu hiểu rõ Khang Hân, cô ta làm việc gì cũng không xong, tất cả thời gian Khang Hân đều làm xằng làm bậy, cũng có người bí mật giám sát cô ta, bởi vì có người giám sát, Âu Dương Hàn xảo quyệt vẫn không lộ diện, lo lắng để lộ mình, mặc dù đứa nhỏ trong bụng Khang Hân là của anh ta, anh ta cũng chẳng thương tiếc cho Khang Hân.
Nam Cung Diệu biết lần sau Khang Hân còn hại Mộ Hi, liền cảnh báo cho Khang Hân không được làm tổn thương đến Mộ Hi, ai ngờ Khang Hân nổi trận lôi đình, tuyên bố phải ghết Mộ Hi, đứa trẻ trong bụng cô ấy, còn nói muốn giết chết thằng nhãi con Nam Nam kia.
Nam Cung Diệu nghe những lời nói sau này, cũng không nói với Khang Hân một câu, bởi vì anh biết rõ dù nói cũng vô ích! Bởi vì người phụ nữ kia là kẻ điên, cho nên gọi cho Nam Cung Diệu một cú điện thoại, Khang Hân bỏ chạy đến hòn đảo này.
Khang hân bị Nam Cung Diệu lưu vong đến đảo, Nam Cung Diệu khiến cô ta phải tự sinh tự diệt, chỉ có điều ý niệm muốn sống của Khang Hân rất mạnh, bởi vì cô ta biết cha và mẹ sẽ tới cứu cô.
Chỉ là lúc này cô ta không phải là cô gái được hiều chuộng, vì phải sống, chỉ cần có thẻ ăn, cô ta đều ăn, kết quả ăn chết đứa nhỏ trong bụng, con không có, cô ta không thương tâm, ban đầu đứa bé này là một lợi thế, hiện tại vô ích, mất thì mất, cô ta sẽ không sinh đứa con của Âu Dương Hàn, cô ta hiểu được cô ta với Âu Dương Hàn không thể chung sống cả đời, lòng cô ta vẫn có Nam Cung Diệu, nhưng tất thảy đều là quá khứ, hiện tại Khang Hân chỉ muốn báo thù, báo thù...
Vì sinh tồn, vì mạng sống, cô ta bắt đầu quyết đấu với dã thú trên đảo, cô ta học leo cây xong, học xuống nước bắt cá xong, học tự vệ xong, cô ta chi có một mục đích chính là sống sót, báo thù, mỗi khi đêm đến cô ta phải leo lên cây ngủ, vì ngủ ở đây sẽ không bị làm thức ăn cho dã thú.
Làn da cô ta vốn trắng trẻo lại có thêm nhiều vết thương.
Ở trên hoang đảo này không một bóng người, không ai nói chuyện cùng cô ta, cô ta không nói lời nào, nhưng cô ta vẫn một mực tự hỏi, tại sao mình sống đê hèn đến thế, chính là vì báo thù, mầm mống thù hận trở nên càng ngày càng lớn mạnh.
Nằm trên mắt đất, nhìn thấy trời xanh, lần đầu tiên cảm thấy trời xanh đẹp như vậy, nhưng đẹp cũng không hóa giải được nỗi hận của cô ta, bởi vì cô ta là con gái của Khang Dực, cũng là em gái cùng cha khác mẹ với Mộ Hi nên Nam Cung Diệu không giết cô ta, bằng không đã sớm giải quyết cô ta, sở dĩ ném cô ta tới nơi này, chính là hy vọng cô ta có thể thay đổi tốt hơn.
Nhưng Nam Cung Diệu cho cô ta con đường sống, Khang Hân không muốn, mỗi ngày cô ta đều nghĩ đến Mộ Hi, nghĩ về Nam Cung Nam, lại nghĩ tới Nam Cung Diệu, ba người này là sức mạnh khiến cô ta sống sót, bở vì chính ba người bọn họ, cô ta mới có thể thê thảm đến vậy!
Theo thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, lòng Khang Hân chầm chậm thay đổi lạnh đi, bởi vì ba mẹ không tới cứu cô ta, ngay cả Âu Dương Hàn cũng không tới tìm cô ta, thật ra, từ khi Khang Hân mất tích, đối với chuyện này, căn bản Âu Dương Hàn không để trong lòng, ang ta đang bận chuyện của chính mình, đối với anh ta Khang Hân cũng không quan trọng.
Mỗi ngày Khang Hân ngồi bên bờ biển, nhìn ra xa, hy vọng có thể thấy ca-nô, hoặc là phi cơ, nhưng mỗi ngày đi qua cũng không có thứ gì đến nơi này, cô ta bắt đầu tuyệt vọng!
Ngay tại thời điểm Khang Hân đang tuyệt vọng, KHang Dực đang ở trong nhà mắng người vợ!
Khang Dực hết cách, đành phải mượn tiền người khác tìm kiếm Khang Hân, mỗi ngày mẹ Khang Hân đều quở trách Khang Dực, mất đi con gái Khang Dực khổ sở, hơn nữa mỗi ngày vợ đều quở trách, buổi tối hầu như ông không về nhà, bởi vì trong nhà có Mụ Dạ Xoa không tài nào chịu đựng nổi, ông là đàn ông, không thể chấp nhặt với phụ nữ, nếu không sẽ đánh nhau.
Thực ra, mẹ Khang Hân có thể không mắng sao, bà chỉ có một đứa con gái, đây chính là con ruột của bà, hiện tại đã không còn, bà có thể không khó chịu sao! Mỗi ngày rơi nước mắt, lo lắng cho Khang Hân, tuy rằng chán ghét đứa con gái này, nhưng tâm cha mẹ đau lòng!
Ngày ngày, mẹ Khang Hân tìm được Khang Dực ở công ty, bởi vì Khang Dực luôn trốn tránh bà, cho nên bà đành phải tới công ty tìm ông, không nghĩ tới, bà tới công ty đã mắng to.
“Khang Dực, ông là kẻ bất tài, bây giờ con gái ông không biết còn sống hay đã chết, ông còn có tâm tư đi làm, rốt cuộc ông có phải là đàn ông, con gái mất tích, lại không đi tìm, bây giờ tôi mới hiểu rõ ông, tôi để cho ông đi, ông đi đi, con gái ông đau khổ, mắt tôi bị mù mới gả cho ông, hôm nay tôi ở đây phá hủy hết!”
Bà vừa mắng vừa đập vỡ đồ vật này nọ, văn phòng bị bà phá hết chỉ còn lại một cái máy tính. Mà Khang Dực liên tục ngồi bên máy tính, không chuyển mắt khỏi máy tính, hóa ra ông xem tin tức ngày hôm nay, tin tức này có thể liên quan đến việc Hân nhi mất tích, bởi vì ông dùng một món tiền lớn vẫn không thấy Khang Hân, việc này thật kỳ lạ?
"Khang Dực, rốt cuộc ông có nghe tôi nói không, ông mau tìm con gái tôi về đi?
“Bà điên này, nháo loạn đã đủ chưa? Tìm vất vả cũng không thấy tôi còn sốt ruột hơn so với bà, bà chỉ biết mắng chửi, có lợi ích gì!” Khang Dực bỗng nhiên đứng lên hét lớn.
“Được lắm Khang Dực, bản lĩnh không có, còn giương oai với vợ ông, hôm nay tôi không để ông yên đâu...” Nói xong liền nhào tới Khan Dực, Khang Dực không còn lựa chọn nào đành trốn, vì vậy đập cửa mà đi!
Mẹ Khang Hân ngồi vào máy tính, xem vừa rồi Khang Dực nhìn cái gì, ai ngờ là? Bà sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, bà đã gặp qua người chết, nhưng loại người chết này thì lần đầu tiên thấy qua, thật dọa người!
Âu Dương Hàn liên tục suy nghĩ, có nên nói với anh chuyện này không, anh có thể tin tưởng hay không? Anh ấy có thể bị nữ quỷ kia tẩy não, làm sao bây giờ?
Nghe nói Thái Lan có một pháp sư rất giỏi, không bằng đi thử một chút, có thể mời pháp sư kia về, trợ giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn này, sáu người thương lượng vẫn cho rằng có thể thử xem, dù sao hiện tại cũng không có cách nào, chung quy cũng không thể chờ chết!
Bọn họ mua bảy phiếu, trong đó có một pháp sư, trên đường bọn họ lo lắng nữ quỷ sẽ xuống tay, cho nên đưa pháp sư theo là một lựa chọn sáng suốt.
Bọn họ gọi điện hẹn trước với pháp sư kia, thứ tư tuần sau gặp mặt, cho nên bọn họ chuẩn bị để thứ hai đi Thái Lan.
Ngay tại thời điểm những người này ước định đi Thái Lan, qua máy tính Nam Nam hẹn trước với một vị Phật giáo đại sư, hóa ra hiện tại ở Thái Lan, Nam Nam nói với đại sư chuyện lần này, kết quả đại sư nói hung thủ không phải là người, điều này làm Nam Nam lo lắng, chẳng lẽ trên thế giới thật sự có mấy thứ này, mặc kệ, dù sao thầy giáo dạy những thứ này là truyền thuyết, cụ thể có hay không, căn bản khoa học chưa có căn cứ, cho nên Nam Nam cam đoan vì bình an của cha mẹ, chuẩn bị đưa cả nhà đi Thái Lan một chuyến, đương nhiên không thể trực tiếp nói như vậy, vì thuyết pháp thật sự hoang đường, vẫn đợi tới nơi rồi nói sau!
“Con trai, con nói gì? Muốn đi chơi Thái Lan? Vì sao bỗng nhiên muốn đi? Gần đây cha bận rộn nhiều việc!” Nam Cung Diệu nhận được điện thoại của Nam Nam. Giật mình hỏi, nói thật gần đây anh thật sự bận rộn nhiều việc, bởi vì chuyện của Mộ Hi khiến cho mỗi ngày không thể ngủ được, chủ yếu lo lắng cho vợ nhỏ gặp nguy hiểm, thứ khác anh không lo lắng.
“Cha, mỗi ngày cha và mẹ làm việc vất vả như vậy, vì sao không đi chơi cho khuây khỏa? Có lẽ đến lúc đó sẽ không còn những chuyện phiền lòng nữa.” Nam Nam nói.
“Đứa con này, mẹ con không biết có bận hay không? Cha không sao cả, xem như là đi công tác.” Nam Cung Diệu nói, thật ra lời đứa con nói rất đúng, đi chơi một vòng rồi trở về, Lãnh Tuyết báo thù, cô ta sẽ rời đi, đề nghị của con trai quả không tồi, xem như là đi ra ngoài trốn đi.
“Nam Nam sẽ đi nói với mẹ, chỉ cần cha không có ý kiến là được.” Nam Nam tự tin nói, đối với mẹ cậu càng chắc chắn hơn.
“Được rồi, cha sẽ chờ tin tốt từ con, đúng lúc chúng ta ra ngoài vui chơi một chút.” Nam Cung Diệu có cảm giác mắc nợ đứa nhỏ này, mỗi ngày chỉ lo làm việc, chăm sóc cho con rất it, tại anh thất trách, cho nên đề nghị của đứa con anh tán thành.
Hết chương 160