Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một tay người đàn ông cầm chất lỏng, một tay còn lại thì cầm bật lửa.
Xăng? Cổ Tích Niên nhíu mày: “Trả thù? Công ty? Ông có ý gì?”
“Hạ Ngôn đã phá hủy công ty của tôi, mau gọi cậu ta ra đây. Kêu cậu ta trả lại công ty cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức ra tay” Người đàn ông kích động nói.
Cổ Tích Niên lập tức hiểu ra. Nhất định là tập đoàn Hạ Lập đã phá hủy công ty của đối thủ. Không ngờ trên thương trường, người đàn ông này cũng không hề nương tay như vậy:
“À, anh ấy... anh ấy không có ở nhà. Nếu ông muốn tìm thì nên đến công ty mà tìm. Với lại, cho dù ông tìm được thì sao chứ? Bây giờ ông chỉ có một cách, đó là đòi mạng thôi.”
“Đừng nói mấy lời thừa thãi với tôi! Cô là ai? Cô muốn chết à?”
“Cô ta là Cổ Tích Niên, là vợ của Hạ Ngôn. Ông có chuyện gì có thể tìm cô ta, cô ta hoàn toàn có thể thay mặt cho Hạ Ngôn.”
Lúc này, Trương Cảnh Nhi đang đứng bên cạnh đã mở miệng.
Tích Niên giật mình nhìn Trương Cảnh Nhi: “Cảnh Nhi, cô.”
“Ôi, Tích Niên. Tôi nói sự thật mà, vốn dĩ cô chính là vợ của Hạ Ngôn. Ông à, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm cô ta, đừng gây họa cho những người vô tội chúng tôi chứ" Trương Cảnh Nhi bước tới nói.
Cổ Tích Niên nhíu mày: “A, tôi là vợ của Hạ Ngôn thì sao? Trương Cảnh Nhi, bây giờ không phải cô mới là người đang được anh ấy cưng chiều sao? Địa vị rất cao đó.”
“Cô... Không phải. Ông à, ông đừng tin những lời nói xằng bậy của cô ta. Có việc gì cứ tìm cô ta, tìm cô ta.” Trương Cảnh Nhi sợ hãi nói.
“Mẹ kiếp. Ai thèm quan tâm mấy cô là người tình hay là vợ chứ. Chất chung đi.” Người đàn ông bực bội rồi hất thứ chất lỏng màu vàng về phía họ.
Chất lỏng màu vàng bắn tung tóe khắp nơi.
“Á.." Trương Cảnh Nhi và mấy cô người làm hét lên rồi bỏ chạy, tránh bị xăng dính trúng người.
Xăng bắn tung tóe khắp mặt đất, rất nhiều người bị xăng vàng trúng. Và người bị nhiều nhất chắc chắn là người đứng đầu, Cổ Tích Niên.
Khi bị xăng hất tới, cô vẫn không hề nhúc nhích. Mà bây giờ, cô vẫn bình tĩnh như trước.
“Cô không sợ sao? Bây giờ hãy mau bảo Hạ Ngôn trả công ty cho tôi, tôi còn có thể tha cho mấy người một con đường sống.” Người đàn ông nhìn Cổ Tích Niên đầy nghi hoặc, không ngừng quẹt bật lửa trong tay để thị uy.
Cố Tích Niên cười với vẻ bình thản, cô không quan tâm đến những vết xăng dính trên người. Cô chậm rãi đưa tay vào trong túi quần: “Tôi nói ông này, xem ra trước đây ông cũng là một ông chủ. Nếu đã là người thượng đẳng thì cần gì phải làm ra những chuyện hủy hoại tương lại như vậy chứ?”
“Đừng nói nhảm với tôi.”
“Tôi chỉ đang khuyên ông mà thôi. Ông nghĩ rằng ông sẽ làm được sao? Ông nghĩ rằng ông có thể thắng bằng cách này à? Bây giờ ông đã đổ xăng đầy trên người tôi là muốn làm gì cũng được sao? Thưa ông, khi ông làm tổn thương người khác thì hãy nên nhìn lại chính mình cũng đang mang theo đồ vật nguy hiểm?"
Cổ Tích Niên mỉm cười, cố ý liếc nhìn những bình xăng trên người ông ta.
Người đàn ông sững sờ, giật mình nhìn thoáng qua bản thân: “Cô...”
“Bây giờ tôi cũng có một cái bật lửa trong túi. Nếu tôi ném nó qua đó thì không biết tôi chết trước hay là ông chết trước đây? Cùng lắm thì tôi cũng chỉ là một kẻ giết người để tự vệ, hơn nữa còn có nhiều người như vậy làm chứng. Còn ông, ông xong đời rồi.” Cô thò tay vào túi quần mò mẫm.
“Cô...” Người đàn ông sợ hãi nuốt nước miếng.
“Ông à, hãy suy nghĩ cho kỹ đi” Tích Niên cười nói.
“Cô... mấy người chờ đó. Nhất định tôi sẽ quay lại.” Người đàn ông lập tức quay đầu chạy tới chiếc xe bên cạnh, đi vào trong xe rồi phóng vút đi.
Thật ra, ở một góc không xa từ nhà Hạ Ngôn, xe của anh đã dừng ở đó. Vừa hay anh lại tình cờ nhìn thấy cảnh tượng kia. Vốn dĩ anh định đi tới, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Tích Niên dũng cảm bước ra thì anh đứng lại và quan sát.
Đôi mắt màu xanh dương nheo lại. Sao trong tình cảnh hỗn loạn như vậy mà người phụ nữ kia lại không hề sợ hãi? Ngay cả khi cô bị hất văng lên người mà vẫn bình tĩnh như vậy ư?
Lúc này anh mới lái xe tới.
“Cậu chủ..” Cô người làm cúi đầu.
Trương Cảnh Nhi lập tức khóc nức nở, trong lòng cầu nguyện Hạ Ngôn không thấy cảnh tượng vừa rồi, không nghe thấy những lời đó: “Anh Hạ Ngôn, cuối cùng anh cũng về rồi. Anh không biết vừa rồi đáng sợ như thế nào đâu.”
Hạ Ngôn bước xuống xe, lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người đang có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Cổ Tích Niên.
Cổ Tích Niên cũng nghi hoặc nhìn lại anh. Rốt cuộc con người này vừa mới trở về hay là vẫn luôn ở đây?
Anh bước đến gần Cổ Tích Niên rồi vòng tay qua eo cô. Anh cho tay vào mò khắp một lượt tất cả tủi trên quần áo của cô. Lông mày sắc bén nhíu lại:
"Cô vốn không có bật lửa?"
“Không có thì đã sao?” Cố Tích Niên vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh.
"Đã không có lại dám liều với tên đó như vậy? Trên người cô toàn là xăng, cô không sợ chết sao?"
"Bây giờ không phải tôi vẫn ổn sao? Sợ cái gì? Người tôi dính đầy xăng rồi, tôi phải đi thay quần áo." Tích Niên vừa nói vừa xoay người vào trong biệt thự.