Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô cảm thấy gọi tên thân mật như vậy không thích hợp nên nhanh chóng đổi lại: “Tiểu thư An An”
Mộ An An nói: “ Đừng thận trọng như vậy, em vẫn là thực tập sinh, không có gì thay đổi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Nguyễn
Ngọc vân có chút thận trọng.
Mộ An An không nói nhiều, trở về chỗ ngồi.
Giang cầm bước vào, đột nhiên nói: “Nguyễn Ngọc, chị nên nhớ lại cho kỹ, có đắc tội vị tiểu thư này hay không.
Vị tiểu thư này không phải là người hay mang hận nhất sao? Một câu nói có thể khiến cho chị không còn quanh quẩn ở Giang Thành đấy.”
Nguyễn Ngọc sắc mặt tái nhợt.
Cô quả thật đã đắc tội Mộ An An.
Không tính là đắc tội.
Chỉ là Nguyễn Ngọc sợ phiền phức, Mộ An An ở bên này xảy ra chuyện, cô liền nhanh chóng rời đi.
Bây giờ Nguyễn Ngọc hối hận chết đi được.
Lúc đó lẽ ra cô nên ở bên cạnh cô ấy, nhưng lúc đó cô vẫn coi thường.
Nguyễn Ngọc vội vàng xin lỗi: “Tiểu thư An An, tôi…”
“Đừng xin lỗi.
Tiểu thư An An là tiểu chúa nhỏ của Ngự Viên Loan.
Chị có tư cách gì nói lời xin lỗi chứ?”
Những lời này đều mang theo sự mỉa mai.
Khi Giang cầm nói câu đầu tiên, Mộ An An đã nhẫn nhịn rồi.
Khi cô ta nói câu thứ hai này, ánh mắt Mộ An An liền trở nên lạnh lẽo.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang cầm.
Giang cầm giễu cợt: “Tôi nói như vậy không đúng sao, cô là tiểu thư của Ngự Viên Loan, lúc này lại đang được sủng ái, tôi phải cung phụng.
Nhưng mà, tiểu công chúa, đừng quá kiêu ngạo, đề phòng sai này cô không được sủng ái nữa.
Vậy thì, hình tượng sẽ thật khó coi lắm.”
Đối mặt với lời nói của Giang cầm,
Mộ An An không lựa chọn nhẫn nhịn
nữa.
Cô hiện tại muốn cho Giang cầm biết tiểu công chúa được sủng ái ngược đãi người là như thế nào!
Mộ An An giơ tay đẩy nhẹ kính trên sống mũi.
Cô vẫn chưa mở miệng, Giang cầm lại nói một câu: “Tiểu thư An An, bây giờ thân phận của cô đã bị bại lộ mà cô còn đeo chiếc kính này, chỉ sợ cô sẽ bị người khác nói là làm bộ làm tịch đấy, cái này mà truyền ra ngoài thì không hay xíu nào.”
Mộ An An giương mắt nhìn Giang Cầm, nhếch miệng nói: “Giang đại
tiểu thư đây là đang cho tôi lời khuyên sao?”
“Tiểu thư An An, cô nói đi đâu thế, cho cô lời khuyên sao? Tôi làm gì có tư cách đó chứ.” – Lời nói kiểu này rõ ràng rất chua chát.
Thông thường thì kiểu nói chuyện này người ta sẽ trả lời lại một cách khiêm tốn, hoặc là im lặng không nói.
Nhưng Mộ An An thì không.
Cô dựa vào ghế bắt chéo chân, dáng vẻ vô cùng lười biếng, vô cùng miễn cưỡng ném ra một câu: “Nếu đã biết mình không có đủ tư cách thì thể hiện ở trước mặt tôi làm cái gì?”
Câu này của Mộ An An vừa ném ra, khuôn mặt vốn không mấy tốt của Giang cầm ngay lập tức trở nên sượng không thể giấu nổi.
Cặp mắt nhìn chằm chằm Mộ An An như sắp bắn ra độc vậy.
Mộ An An thẳng thắn đối diện cô ta, sau đó thể hiện ra vẻ ngạo mạn và cao cao tại thượng hơn cả Giang Cầm.
Mộ An An nói: “Đại tiểu thư Giang Cầm, tốt nhất là cô nên chút ý thân phận của mình một chút, con người tôi tính tình không tốt, nếu cô nói trúng những lời mà tôi không thích thì xin lỗi, tôi sẽ đi tố cáo cô đó.
Chẳng phải cô nói Thất gia cưng chiều tôi sao?”
“Tôi nhân lúc Thất gia đang yêu thương tôi, nói một câu tôi bị khi dễ, cô nghĩ Thất gia sẽ đối với Giang gia các người như thế nào đây?”
Giang cầm là người không chấp nhận được khi bị người ta đạp lên đầu.
Cô ta muốn hào quang trên người mình mãi mãi sáng chói.
Cô ta muốn cao cao tại thượng, muốn mọi người trên thế giới nịnh bợ.
Cô ta không thể chịu được chính là
có người ở trên cao hơn cô ta, hào quang sáng hơn cô ta.
Mà bây giờ, Giang cầm bởi vì lời nói của Mộ An An mà nghẹn tới đỏ cả mặt, ngực cũng vì tức giận mà phập phồng lên xuống, Nguyễn Ngọc ở bên cạnh, một tiếng cũng không dám hó hé.
Chỉ cảm thấy giữa hai người đang có trận lửa cháy khét lẹt.
Nhưng nhiều hơn chính là thấy Giang Cầm đang bị Mộ An An đè đầu mà đánh.
Qua một lúc lâu Giang cầm mới nghiến răng phản kích: “Nhưng mà
tiểu thư An An, trước kia tôi cũng từng đắc tội cô mà, Thất gia vẫn bảo vệ Giang gia thôi.”
Nhắc đến chuyện này, Giang cầm lại kiêu ngạo trở lại: “Bởi vì đang có sự bảo vệ của Thất gia, nên Giang gia mới ngày càng lớn mạnh.
Cho dù có một ngày Thất gia không bảo vệ Giang gia nữa, Giang gia vẫn là Giang gia.”
“Nhưng khi Thất gia không bảo vệ cô nữa, thì tiểu thư An An cô sẽ là cái gì đây?”
Nói đến đây, Giang cầm cảm thấy mình vừa kéo lại được mặt mũi cho bản thân.
Cho dù Mộ An An dùng thân phận chèn ép cô, cô cùng ở phương diện khác mà tìm về cảm giác ưu tú của mình.
Lúc Giang cầm đứng lên từ ghế dựa, trông vô cùng kiêu ngạo.
Mộ An An vẫn ngồi yên trên ghế, biểu cảm trên mặt không có gì bị đả động, tựa như những lời Giang cầm nói không có tí công lực nào đối với cô cà.
Cô ngước mắt nhìn Giang cầm, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt đáp trả một câu: “Tiểu công chúa Ngự Viên Loan.”
Giang cầm cười nhẹ: “Tiểu thư An
An, hình như cô nghe không hiểu ý của tôi.”.