Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dù ở trên du thuyền, hay bây giờ là Giang cầm, hay Giang Trấn, họ đều nói rằng Thất gia là người đứng sau Giang gia.
Khi Mộ An An ngồi cùng chỗ này với Giang Trấn, cô đã chắc chắn một phần rằng Giang Trấn nhất định sẽ nhắc đến Thất Gia.
Cô đã làm rất tốt công việc xây dựng tinh thần ở trong lòng.
Cô đã nói với chính mình rằng, tin tưởng Thất gia, chỉ tin tưởng Thất gia!
Bi kịch của mẹ và ông ngoại không liên quan gì đến Thất gia.
Những gì Giang Trấn nói đều vô dụng!
Mộ An An kìm nén cảm xúc nói: “Chuyện này tôi chưa bao giờ biết.
Tôi cũng rất ít khi hỏi về chuyện của Thất gia.
”
Giang Trấn: “Tiểu thư An An, cô có biết sự giúp đỡ của Thất gia là bất chợt không.
Không hiểu sao Thất gia lại đi giúp một nhân vật nhỏ bé như tôi nữa?”
“Nhưng qua nhiều năm, đúng là vì có Thất gia làm hậu viện, tập đoàn dược
phẩm của Giang gia đã lui về đúng đường, thậm chí vượt qua Tập đoàn Mộ thị và trở thành số một của Giang Thành ngày nay.
”
Mộ An An không đáp.
Lúc này, cô nên lễ phép đáp lại một câu: Đây là năng lực của chính Giang gia.
Nhưng Mộ An An thực sự không nói nên lời.
Tâm tình của cô vẫn đang căng thẳng, lo lắng một khi mở miệng cô sẽ phát điên mất.
Giang Trấn: “Trước kia, tôi cũng
không đoán ra được nên không dám hỏi.
Cho đến khi tin tức nổ ra ở bệnh viện tâm thần cách đây không lâu, tôi mới nhìn thấy tiểu thư An An, theo tôi biết tiểu thư An An, thật sự rất giống với đứa con gái tội nghiệp của tôi đã mất tích vào tám năm trước.
”
Lúc này, Giang Trấn nhìn chằm chằm Mộ An An nói: “Tôi đang nghĩ, Thất gia giúp tôi, có phải vì con gái của tôi ở bên cạnh ngài ấy không? Có phải vì con gái của tôi mà ngài ấy mới ra tay giúp tôi không?”
Giang Trấn nói xong câu cuối cùng, liền đỏ mắt nhìn chằm chằm Mộ An An.
Một khi Mộ An An gật đầu gọi một tiếng “Ba”, Giang Trấn sẽ ngay lập tức ôm lấy Mộ An An khóc và dựng ra cảnh nhận người thân của mình.
Tuy nhiên.
Mộ An An lại đáp: “Chú Giang, ông hiểu lầm rồi tôi không phải con gái Mộ An An của ông.
”
Giang Trấn không nói gì.
Mộ An An nói: “Tôi lớn lên ở cô nhi viện, trước kia vì bị bán vào nơi bán
sắc sau đó vô tình gặp được Thất gia nên mới được cứu đi, Thất gia thấy tôi đáng thương và có duyên phận với chú ấy, cho nên mới thu nhận tôi.
”
Những lời Mộ An An nói đều có thể điều tra ra được.
Ngay từ đầu ở Ngự Viên Loan, Mộ An An đã được Thất gia dạy cho cách nói này, giữ im lặng không đề cập tới án mạng của Mộ gia.
Mà Giang Trấn sau nghe Mộ An An kể xong, trong mắt rõ ràng là có vẻ thất vọng: “Thật sự không phải sao…”
“Chú Giang, thật xin lỗi, tôi không phải.
” – Mộ An An nói: “Nhưng tôi tin,
con gái chú cho dù đang sống hay chết cũng nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc khi có một người ba như chú.
”
Nói xong, Mộ An An liền lập tức đứng dậy.
“Chú Giang, chúc chú sẽ sớm tìm lại được con gái chú, tôi rời đi quá lâu rồi, cũng nên quay về thôi, cảm ơn bữa cơm của chú.
” – Mộ An An khách khí nói.
Giang Trấn cũng đứng lên theo muốn nói gì đó, nhưng lúc mở miệng lại không biết nên nói gì.
Mộ An An đã gật đầu bước về phía
bên kia hành lang rời đi.
Cả một cái hành lang thật dài chỉ có mỗi âm thanh bước chân nhỏ xíu của Mộ An An đạp trên sàn gạch men.
Mộ An An điềm tĩnh đi hết hành lang.
Xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc bước vào cô kiểm tra từng phòng một.
.