Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 129: Chân tưởng lộ ra một chút xíu.
Tại phòng thí nghiệm…..
“Ring…..ring…..ring” Điện thoại Hoắc Ảnh Quân vang lên
Là Mộ Bạch gọi tới
Anh cầm điện thoại lên.
“Vãi lol, thật là đáng sợ a, cái cô Vân Tử Diễm vốn không có bệnh tim”
Hoắc Ảnh Quân cau mày nói: “Tôi biết”
“Không phải, anh nghe tôi nói cho xong đã, đáng sợ nhất là đấy không phải là trái tim của Hinh Nhã”
Hoắc Ảnh Quân im lặng, bàn tay cầm điện thoại có chút sững sờ.
“Anh đoán xem trái tim đó là của ai” Mộ Bạch lại hỏi anh lần nữa
“Là ai?”
“Của chính cô ta!”
“Anh có ý gì?”
Mộ Bạch xoa đầu nói: “Anh bị đần à, Vân Tử Diễm vốn không hề có bệnh tim, cô ta cũng không hề làm phẫu thuật giải phẫu, chẳng qua là vì muốn giả vờ cho nên cố ý khâu mấy mũi ở ngực, để cho người ta tưởng rằng cô ta phẫu thuật!”
“Vậy trái tim của Hinh Nhã ở đâu?”
“Chuyện này tôi cũng ko biết, cơ mà, Vân Tử Diễm thực sự rất mưu mô bí ẩn, quả thật là bản lĩnh, chắc chắn phải có người đứng sau”
Hoắc Ảnh Quân im lặng, cả người cô chúng sững sờ.
“Hoắc Ảnh Quân, Hoắc Ảnh Quân.”
Mộ Bạch còn đang định nói cái gì đó nhưng đã bị Hoắc Ảnh Quân dập máy.
Đúng lúc này, Mại Khắc đi tới, đưa bản báo cáo xét nghiệm ra: “Dấu vân tay quả thực là của Vân Tử Diễm, mặt khác, bản xét nghiệm ADN của Hinh Nhã với mẹ anh cho thấy rằng hai người vốn không có huyết thống, hai người đó không có mối quan hệ máu mủ, bọn họ không phải là mẹ con.”
“Chắc chắn chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, anh vẫn luôn nghi ngờ tại sao Hoắc Chấn Vũ lại đối xử tốt với Hi Vân như vậy?
Có phải Hi Vân là con của bà ta không?
Nếu như Hi Vân thực sự là con của bà ta, vậy thì tại sao bà ta lại muốn anh với Hi Vân ở bên nhau, như vầy quá là biến thái rồi?
Cũng may rằng Nhã Hinh không phải con của bà ta.
Vậy rốt cuộc cô ta là ai, tại sao bà ta lại quan tâm đến cô ta như vậy?
“Ring… Ring… Ring” điện thoại Hoắc Ảnh Quân lại vang lên một lần nữa.
Anh nhìn vào, nhướn mày lên, khoé miệng cười lạnh, anh còn chưa kịp tìm cô ta hì cô ta đã chủ động tìm đến rồi.
“Ảnh Quân, em có thể gặp anh lần này chứ?” Vân Tử Diễm nói một cách rất bình tĩnh.
“Được, cô đang ở đâu?”
Có một số chuyện cần phải hỏi một cách rõ ràng.
——
Ở phòng khách
Vân Tử Lăng cầm đũa đưa lên miệng đang chuẩn bị ăn thì…
“Mợ chủ.” Dì Phương bỗng gọi cô.
Cô khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn bà ta.
“Có chuyện gì vậy gì?”
Ánh mắt dì Phương né tránh, hai tay giấu sau lưng, khoé miệng run lên.
“Cũng không có việc gì, tôi… Tôi định nói là đồ ăn có chút nóng, mợ chủ ăn cẩn thận chút..”
Nói rồi, quay người đi thẳng vào bếp.
Vân Tử Lăng có chút không hiểu nhưng cũng không nghĩ thêm gì nhiều, nhẹ nhàng thổi rồi đưa mì lên miệng ăn.
—
Tại khách sạn bảy sao, phòng VIP
Hoắc Đình Thâm đứng hình.
Anh không thể ngờ rằng mở cửa vào lại thấy hình ảnh Vân Tử Diễm đang mặc bộ đồ ngủ hở hang đó.
Anh nhất thời nhíu mày, nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh thường.
Vân Tử Diễm chợt cảm thấy xấu hổ.
“Anh Ảnh Quân… Vào đi!”
Anh cười lạnh, đi vào.
Hôm nay anh nhất định phải làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện.
Vân Tử Diễm vừa thấy anh vào liền lập tức đóng chặt cửa lại, nói.
“Anh Ảnh Quân, ngồi xuống đi a!”
Hoắc Ảnh Quân nhìn xung quanh phòng, từ trên giường đến mặt bàn, thậm chí trên sàn nhà đều rải đầy hoa hồng.
Nhưng thứ này… Không phải là đang trang trí cho phòng cưới hay sao.
Cái này, thật khiến cho anh cảm thấy không chút thoải mái!
“Anh Ảnh Quân… em có một thứ muốn cho anh xem.” Nói rồi Vân Tử Diễm đi về phía tủ lấy ra một văn kiện đưa trước mặt anh.
“Đây là cái gì?” Hoắc Ảnh Quân không hề ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi.
“Anh ngồi xuống trước đi, vì tốt cho anh nên em mới muốn cho anh xem thứ này.” Vân Tử Diễm ngẩng đầu nhìn anh, hoá ra trước giờ cô ta không biết rằng anh lại cao như vậy.
Hoắc Đình Thâm im lặng, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta.
“Anh Ảnh Quân…” Vân Tử Diễm nũng nịu kêu lên.
Lúc này, Hoắc Ảnh Quân mới chịu nói: “Đưa nó cho tôi.”
Vân Tử Diễm liền bật cười, đưa cho anh….. Ai ui!!
Rõ ràng là cô ta cố ý cầm văn kiện rồi vờ ngã lên người anh, còn ôm lấy cổ anh.
Theo quán tính, hai người liền ngã lên giường.
Ngay lập tức Vân Tử Diễm liền cố ý chà sát cơ thể quyến rũ của mình, cố gắng dùng hết sức quyến rũ của mình để dụ dỗ anh.
Nhưng ngay lập tức Hoắc Ảnh Quân liền lạnh lùng đẩy cô ta ra.
Vân Tử Diễm liền ngã sang một bên, cả người trông rất lộn xộn.
Thế nhưng cô ta không để ý còn lộ ra khoé miệng cười có chút châm chọc.
“Anh cầm xem trước đi, em vào nhà vệ sinh một chút.”
Nói rồi, biểu cảm Vân Tử Diễm trở nên bình thản, liền đi tới nhà vệ sinh.
Sau đó mở điện thoại ra.
Trước khi anh tới, cô ta đã lén lắp camera, đồng thời liên kết vs điện thoại.
Cô ta đem những đoạn hình tiến hành cắt ghép, chỉnh sửa, ngay lập tức trở thành một video mờ ám.
――――
Vân Tử Lăng vừa ăn mì xong thì điện thoại lập tức kêu lên một tiếng “Ding”.
Theo thói quen cô lấy lên để xem sao.
Vân Tử Lăng nhíu mày mở Zalo ra, bên trong có một video được gửi đến.
Cô liền mở video ra xem.
Không gian mập mờ, quần áo lộn xộn, anh ngồi ở trên giường, có một nữ nhân nhào vào lồng ngực, song song ngã trên giường lớn….
Vân Tử Lăng nhìn vào điện thoại ngây người ra.
‘Mày cho rằng anh ấy thực sự sẽ yêu mày sao, đêm nay anh ấy là của tao.’
Ngay lập tức có hai ảnh được gửi đến.
Đều là do Vân Tử Diễm tự chụp.
Cô có thể thấy rõ ràng dấu hôn ở trên xương quai xanh của Vân Tử Diễm cùng với đôi môi đang sưng đỏ kia, cùng với quần áo xộc xệch.
Cứ như thế trong ánh mắt của cô, cùng với trái tim cô dần đông cứng lại.
‘Tôi có việc, sáng mai sẽ trở về.’
‘Đừng lo lắng, mai tôi sẽ mua bữa sáng cho em.’
Lời của anh nói còn phảng phất bên tai cô.
Nhưng tại sao bây giờ anh lại cùng một nữ nhân khác cùng giao thoa tại khách sạn…..
Cô cầm lấy điện thoại, bàn tay run rẩy.
Theo bản năng bấm dãy số quen thuộc.
Cô đang muốn chất vấn anh sao?
Nhưng đúng lúc này, Vân Tử Lăng cảm thấy có chút chóng mặt.
“Thím Phương…..”
Thím phương bận rộn đi tới, ánh mắt lo lắng.
“Mợ chủ, cô không sao chứ?”
“Cháu….. Cháu…. có chút không thoải mái….. Dì dìu cháu về phòng được không?”
Thím Phương đáp: “Được…. được”
Bà ta lập ức dìu cô về phòng.
Cho đến khi cô nằm lên giường nhắm mắt lại, bà ta mới lấy điện thoại ra nhanh chóng nhắn tin cho Vân Tử Diễm.
Trong phòng, sau khi Vân Tử Diễm nhận được tin tức thì nở một nụ cười gian xảo.
Cô ta lập tức thay bộ quần áo khác.
Chr là…
Hoắc Ảnh Quân vừa nhìn thấy bộ quần áo này thì lập tức đen mặt.
“Ai bảo cô mặc bộ quần áo này?”
“Sao hả, bộ này không đẹp sao? Em nhớ Nhã Hinh thích nhất bộ này, em đã phải tìm người để làm ra bộ đồ này đấy”
Hoắc Ảnh Quân đứng lên, từng bước tiến tới trước mặt cô ta, cả người toát ra sự lạnh lùng.
“Cởi nó ra, cô không có quyền mặc nó.”
Vân Tử Diễm liền bĩu môi: “Em với cô ấy là bạn tốt với nhau, tại sao em lại không có tư cách mặc nó chứ?”
Nghe vậy Hoắc Ảnh Quân liền tiến tới, bàn tay siết chặt lấy cằm của cô ta, sức lực rất lớn khiến cằm cô ta kêu lên một tiếng rắc.
“Cô còn có mặt mũi để nói đến tư cách sao? Chuyện Nhã Hinh mất có quan hệ gì với cô?”
Vân Tử Diễm bị nắm rất đau, nhưng cô ta không thèm kêu lên còn lạnh lùng nhìn anh cười.
“Đúng vậy, cái chết của cô ta có liên quan đến em.”
Hoắc Ảnh Quân liên buông tay.
Anh tưởng rằng cô ta sẽ phủ nhận đến cùng nhưng lại không ngờ rằng cô ta lại thừa nhận việc đó
Vân Tử Diễm nhìn thấy anh giật mình sững sờ thì bật cười, tay còn lần mò đến túi quần của anh.
Ngay sau đó thì rút ra.
Hoắc Ảnh Quân không hề động, cứ vậy xem cô ta muốn làm gì.
“Lần này em gọi anh đến là muốn nói chuyện một chút, sợ có người muốn quấy rầy nên tốt nhất là tắt máy đi!”
Nói rồi cô ta tắt nguồn điện thoại của anh, rồi vứt luôn lên giường.
Ngay sau đó thì đi đến phía cửa sổ châm điếu thuốc.
Anh chưa từng thấy bộ dạng này của cô ta.
Vân Tử Diễm miệng liên tục nhả ra khói, tiếp đến nhìn về phía anh, cười cười nói: “Làm sao hả? Hình tượng không đẹp mắt sao?”
Hoắc Ảnh Quân mặc bộ đồ đen, khí tức lạnh lẽo, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Vụ tai nạn kia là do cô sắp đặt sao?”
Vân Tử Diễm cười nhạt: “Không sai, là do em đã âm mưu từ trước!”
Nghe vậy, anh càng toát ra sát khí lạnh lẽo như thể muốn nhào đến xé cô ta ra thành những mảnh nhỏ.
“Em yêu anh nhiều năm như vậy, không thể vì chính bản thân mà mưu đồ một chút sao!” Cô ta cười châm chọc: “Nhưng là do anh chưa bao giờ chịu nhìn đến em, dù là về sau có miễn cưỡng phải tiếp nhận em là bởi vì trái tim này?”
Cô ta chỉ vào ngực, cười mỉa mai.
Trái tim? Hắn nhìn lướt qua cười lạnh: “Vậy sao? Có đúng đấy là…. Trái tim của Hi Vân không?”
Vân Tử Diễm không cần nhìn cũng biết anh đang cười trào phúng.
“Em biết thế nào anh cũng sẽ kiểm tra, chắc hẳn là sẽ cho ra nhiều kết quả, giờ em có phủ nhận thì cũng chả có ý nghĩa, không sai, quả tim này vốn không phải của cô ta, và em cũng không hề có bệnh tim.”
Cô ta dơ hai tay lên rồi nhún vai, dáng vẻ không quan tâm.
Bộ dạng của cô ta như thế khiến cho Hoắc Ảnh Quân hơi ngạc nhiên.
“Ngạc nhiên sao? Anh nghĩ em sẽ phủ nhận, biện minh cho mình?” Nói rồi cô ta đem tàn thuốc đặt lên bàn, nhíu mày nói: “Lần nào anh cũng có thể đoán được em đang muốn làm gì, nhưng lần này em không muốn để cho anh đoán được.”
“Cô đã hại Nhã Hinh như thế nào?” Từng chữ từng câu của anh đều toát lên vẻ lạnh lẽo.
Vân Tử Diễm bĩu môi, giọng điệu coi nhẹ, dường như không quan tâm: “Chính là em đã động tay trên chiếc xe ấy, chỉ là không ngờ được rằng anh sẽ lên xe cùng cô ta, dựa theo như kế hoạch của em thì chiếc xe kia sẽ mất phanh ở đường cao tốc, sau đó sẽ xảy ra trường hợp đụng vào phía trước, và đằng sau sẽ có thêm một chiếc xe lao tới và bùm cô ta biến mất…..”
Cô ta còn chưa dứt lời, anh đã hung hăng lao tới bóp cổ cô ta.
Người đàn ông trước mặt đang tỏa ra hơi thở lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh hung hăng, cả người toả ra mùi nguy hiểm đến chết người.
“Đúng là đồ độc ác!!”
Vân Tử Diễm bị anh bóp chặt lấy cổ, mặt đỏ ửng cả lên
Nhưng lần này cô ta vẫn lựa chọn im lặng, ngay cả sức để tách các ngón tay ra khỏi cổ mình cũng không có.
Cô ta đã biết rằng tối nay cô ta đến đây, dám nói ra sự thật.
Thì cô ta cũng đã nghĩ đến việc không còn sống sót bước ra ngoài!