Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 132: Xin anh, tha cho tôi đi!.
Người đàn ông nhìn và đôi mắt đầy tức giận cua cô, yên lặng mất một lúc.
“Anh ở đâu?” Cô lại hỏi lại, lần này giọng điệu càng lạnh hơn.
Khuôn mặt Hoắc Ảnh Quân tràn đầy bi thương, đôi mắt anh đỏ ứng mà nhìn về phía cô, giọng điệu trì hoãn: “Đêm nay tôi đi đến phòng làm việc của Mike, tôi…”
“Phòng làm việc của Mike?” Cô ngắn lời anh, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Tử Lăng…” Đột nhiên anh có chút hoảng hốt.
Vân Tử Lăng nở nụ cười, lại nhìn vào đôi mắt của anh, trong nháy mắt nụ cười của cô trở nên lạnh đi mấy phần, ánh mắt cũng càng trở nên lạnh lẽo: “Chẳng lẽ không phải là đi gặp Vân Tử Diễm sao?”
Hoắc Ảnh Quân liền giật mình.
Mộ phản ứng ngắn ngủi này của anh, cũng đã xác nhận tất cả.
“Tử Lăng, em nghe tôi nói, đêm nay tôi đi tìm cô ta, là vì…”
“Đủ rồi!” Vân Tử Lăng liền hất bàn tay anh đang cầm tay mình ta, sau đó chậm rãi đứng dậy.
“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân vô thức mà muốn đỡ cô.
“Đừng đụng vào tôi…” Ánh mắt cô căm hận mà nhìn về phía anh.
Một giây sau, cô lại lảo đảo đi từng bước vào tỏng.
“Trả con lại cho tôi!” Ánh mắt cô lạnh lẽo mà nhìn vào người nhân viên trông coi.
Người nhân viên trông coi nhíu mày nhìn cô một chút, lại nhìn sang người đàn ông sau lưng cô, nhất thời không biết phải làm gì.
“Tôi nói đưa, con, của, tôi, cho, tôi!” Cô lạnh lừng gằn từng chữ.
Hoắc Ảnh Quân đứng sau lưng cô khẽ gật đầu.
Nhìn thấy người nhân viên lập tức mở hộp lạnh ra, lấy chiếc túi kia ra.
Vân Tử Lăng run rẩy nhận lấy chiếc túi, sau đó quay người đi về cửa.
Sức khỏe cô vẫn còn rất yếu, giờ lại ôm xác chết đứa trẻ trong tay, không biết đây có phải là hai lần đả kích hay không.
Bước chân cô càng lảo đảo hơn nữa, mấy lần đều suýt ngã xuống.
Hoắc Ảnh Quân run rẩy đưa hai tay ra bày ra bộ dạng muốn đỡ cô.
Nhưng còn chưa chạm vào, cô đã dùng ánh mắt chán ghét mà trừng mắt nhìn hắn.
Người đàn ông nhíu mày, mắt đỏ ửng chỉ có thể âm thầm đi theo phía sau cô.
Mạc Niệm Quang thấy vậy, liền biết hai người có hiểu nhầm, anh ta không thể để mặt cô như vậy được, liền đi lên trước đỡ lấy cô: “Tử Lăng, em muốn đưa nó đi đâu, chúng ta về phòng bệnh trước được không?”
Đột nhiêm Vân Tử Lăng rút tay mình về, vẫn cố chấp tự mình bám theo vách tường mà đi về phái trước.
Rất mệt.
Cô thực sự rất mệt!
Vì nửa dưới rất đau đớn ên cô đi rất chậm rất chậm.
Nhưng mà cô không đi về phía phòng bệnh.
Cô đi về phía cửa lớn.
Mưa bên ngoài đã tạnh, thế nhưng gió vẫn có chút lớn.
Vừa đi đến cửa tầng một, không khí bên ngoài ẩm ướt, cùng với gió lạnh liền thổi ập đến.
“Em muốn đi đâu?” Hoắc Ảnh Quân không nhịn được nữa mà xông lên, nắm lấy cánh tay của cô.
Vân Tử Lăng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một tiếng: “Buông tay ra!”
“Tử Lăng, em nghe tôi giải thích đi…”
Cô quay người, ánh mắt cô không hề có chút hơi ấm nào mà nhìn vào anh, giống hệt như khí trời lạnh lẽo ngoài kia, lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
Toàn bộ lời nói đều nghẹ nơi cổ họng.
Trái tim của người đàn ông bị ánh mắt này đánh một đòn nặng nề.
“Bông tay ra!” Cô lại lặp lại.
Người đàn ông đành buông tay ra.
Giây tiếp theo, cô đưa mắt nhìn về phía bên ngoài, lại đi ra ngoài.
Mộ Niệm Quang và người đàn ông đi theo sau cô.
Không có ai biết là cô muốn đi đến đâu.
Không có ai biết là cô muốn làm cái gì?
Đôi mắt cô vô hồn mà đi về phía trước.
Ba giờ bốn mươi sáng, bầu trời vẫn đen kịt.
Vân Tử Lăng vẫy tay chặn một chiếc taxi lại.
Sau đó xe khỏi động.
Hoắc Ảnh Quân lập tức lên xe và Mộ Niệm Quan liền lái xe đi theo phía sau chiếc xe taxi kia.
Trên xe taxi, Vân Tử Lăng vẫn ôm chặt chiếc túi nhỏ kia, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài nhìn đèn đường đang liên tục thay đổi.
Trong đôi mắt kia trống rỗng, vô thần…
Không biết đã lái xe bao lâu, số tiền trên máy đếm số cứ tăng lên.
Tầm năm giờ, taxi đi đến chỗ cần đến.
Ngày đông, năm giờ vẫn tối mịt.
“Cô gái, tổng cộng hết chín trăm sáu mươi nghìn.” Người tài xế xe taxi nói.
Vân Tư Lăng lại mở cửa ra, không thèm để ý đến.
“Ây da, cô gái à, tổng cộng chín trăm sáu mươi nghìn.” Tài xế vội xuống xe, nói lại thêm lần nữa.
Nhưng Vân Tử Lăng cứ như là không nghe thấy, đi thẳng về phía trước.
“Ây da, cô gái à…”
“Bao nhiêu tiền, tôi trả!” Xe Hoắc Ảnh Quân vừa dừng lại, Mộ Niệm Quang vừa xuống xe liền nghe thấy tiếng gọi của tài xế, sau đó nhanh chóng bước đến đưa cho một triệu hai rồi nói: “Không cần trả lại.”
Tài xế nở nụ cười, nhận lấy tiền, liền quay về xe rồi rời đi.
Đây là bãi biển gần thành phố Nam Dương nhất.
Cô mang theo chiếc túi nhỏ ngồi bên bờ cát, ánh mắt mông lung mà nhìn về bãi biển tối mịt trước mắt.
Hoắc Ảnh Quân rất căng thẳng, sợ cô làm ra chuyện túng quẫn gì đó, cả người đều nằm trong trạng thái phòng bị.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây.
Không biết từ lúc nào, mặt trời đỏ ửng đã mọc lên nơi chân trời, trong nháy mắt ánh sáng tỏa ra khắp nơi, từng tầng mây đến mặt biển đều bị nhuộm cam, giống như là ngọn lửa đang bốc cháy vậy, nước biển cũng hóa đó…
Cảnh tượng này thực sự vô cùng nguy nga.
Khuôn mặt trắng nhợt của Vân Tử Lăng ở dưới ánh sáng mặt trời vẫn trắng nhợt như vậy…
“Mặt trời mọc lên rồi…”
Trong mắt cô ngập đầy nước mắt, giống như chỉ một giây sau là sẽ rơi xuống.
Nhưng mà cô chỉ nở một nụ cười, nuối nước mặt trở lại trong.
Sau đó, cô run rẩy đứng dậy, bước từng bước về phía biển.
“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân có chút lo lắng, liền nhịn không được mà muốn xông đến.
Mộ Niệm Quang ngăn anh lại: “Đừng nóng, cứ xem đã!”
Cô vẫn luôn đi chân trần từ lúc ra khỏi bệnh viện.
Rất nhanh đôi chân đã chìm vào làn nước biển lạnh lẽo.
Gió thổi lên mái tóc đen dài của cô, có vài sợi tóc bay lên khuôn mặt trắng nõn của cô, càng lộ ra vẻ cô độc.
“Mộ Niệm Quang cậu buông tay ra!” Hoắc Ảnh Quân tức giận nói, mắt nhìn nước đã đến đầu gối của cô rồi, anh ta còn đang ngăn cảnh anh, anh sắp phát điên rồi.
Mộ Niệm Quang thấy vậy, cũng có chút không dám ngăn cản.
Chẳng lẽ, cô thực sự nghĩ quẩn mà muốn tự tử sao?
“Tử Lăng!” Hoắc Anh Quân thực sự là không chịu nổi nữa, liền xông đến.
Nhưng mà lúc chân anh vừa chạm vào nước biển thì liền dừng lại.
Bởi vì, cô cũng dừng lại.
Mộ Niệm Quang cũng vội vã tiếng lên, đứng cùng với anh, nhìn về phía cô.
Vân Tử Lăng chậm rãi cúi người, hai tay run rẩy mà thả chiếc túi kia vào trong biển.
Giây tiếp theo, hai tay chắp vào chay, rưng rưng mà nói với mặt trời: “Con nguyện dùng toàn bộ hạnh phúc của quãng đời còn lại để đổi lấy sự sống đời sau của cậu bé…”
Trời sáng rồi.
Nhưng biển vẫn lớn như cũ.
Chiếc túi nương theo sóng biển và gió biển, dần dần rời xa cô.
“Con yêu…con yêu…con yêu của mẹ…”
Nỗi đau khổ, bất đắc dĩ trong lòng bao nhiêu năm nay, giờ lại phải nhìn sự hy vọng cuối cùng của cô đang rời xa cô.
Trong nháy mắt, nội tâm cô bị đả kích, cô lại nhịn không được mà che lấy mặt, khóc rống lên.
“Con yêu của mẹ…” Cô gào lên.
“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân nhìn cơ thể cô lảo đảo, liền nhanh chóng xông lên, ôm chặt lấy cô.
“Xin lỗi, xin lỗi, em đừng có như vậy, tôi xin em đấy!” Hoắc Ảnh Quân nức nở mà nói.
Vân Tử Lăng không nhìn anh, chỉ lạnh lùng rút tay mình về, không muốn lại quá gần anh.
“Tử Lăng!” Mộ Niệm Quang cũng xông đến: “Nhanh đi theo anh đến bệnh viện đi, em như vậy thì sức khỏe sẽ sụp đổ mất!”
“Sụp đổ?” Cô nở một nụ cười mỉa mai, nhìn về Mộ Niệm Quang: “Em không còn con nữa, muốn cơ thể khỏe mạnh thì để làm gì chứ?”
Mộ Niệm Quang nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cô, nghẹn ngào mà nói: “Em và cậu ấy còn trẻ mà, hai người còn có thể, có thể có đứa con khác!”
“A.” Cô cười nhạt: “Sức khỏe của em em biết rõ, sau này em… sợ là cả đời đều không thể mang thai tự nhiên được nữa, đúng không?”
Mộ Niệm Quang né tránh ánh mắt, sao cô lại biết được?
Bác sĩ đã nói rồi, sau lần bị thương nặng này, căn bản là không thể mang thai tự nhiên nữa.
Trừ khi…
Thụ tinh ống nghiệm.
Thế như có thành công hay không, cũng không dễ nói.
“Không mang thai được cũng không sai, chúng ta không cần con, không cần nữa!” Hoắc Ảnh Quân vội nắm chặt tay cô mà nói.
Vân Tử Lăng nhìn anh: “Anh không ghét bỏ tôi?”
Hoắc Ảnh Quân liền lắc đầu, đột nhiên nước mắt rơi xuống: “Không đâu, sẽ không đâu!”
Sao anh lại nỡ lòng ghét bỏ cô được.
Giờ anh đau lòng sắp chết đây rồi.
Vân Tử Lăng lại cười.
Cô cười vô cùng mỉa mai, ánh mắt xa lạ mà nhìn về phía anh: “Anh không ghét bỏ tôi? Nhưng tôi…lại ghét bỏ anh!”
Hoắc Ảnh Quân: …
Mộ Niệm Quang: …
Nghiêng đầu nhìn về phía mặt biển, đã không thấy đứa bé đâu nữa.
Trái tim cô, cũng đã trôi theo đứa bé đó rồi.
“Tử Lăng, em tuyệt đối đừng nghĩ quẩn nhé!” Mộ Niệm Quang sốt ruột mà nói.
Cô cười mỉa mai, trong mắt lại dâng lên một làn nước: “Yên tâm, em sẽ không tự tử, người giết chết con em, em vẫn chưa tính sổ với cô ta mà!”
“Tử Lăng, xin lỗi, đêm nay là lỗi của tôi, xin lỗi…”
Ánh mắt người đàn ông mờ mịt, anh hối hận, anh vô cùng hối hận.
“Hoắc Ảnh Quân…”
Cô mở miệng gọi tên anh, đôi mắt đen láy nhìn lên mặt anh.
“Tôi đây!” Người đàn ông vội đáp lời.
Vân Tử Lăng ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt người đàn ông cũng đặc biệt khó coi.
Đôi mắt của anh rất đỏ, cả người nhìn rất nhếch nhác.
Cô nghĩ, chắc anh cũng rất buồn.
Dù sao, đó cũng là con của anh.
Nhưng mà…
Cô không thể thông cảm được, cũng không thể tha thứ được.
“Tử Lăng…”
Nhìn thấy ánh mắt cô càng ngày càng xa lánh, người đàn ông sốt ruột, giọng nói cũng tràn đầy lo lắng.
Vân Tử Lăng nhìn anh, đôi mắt khẽ đảo, lông mi dài khẽ động, hai dòng nước mắt cứ lặng lẽ mà rơi xuống.
Cuối cùng, cô khẽ mỉm cười: “Anh, tha cho tôi đi!”
Hoắc Ảnh Quân ngây ngẩn người.
Cả người đều như bị sét đánh.
Vân Tử Lăng vẫn cười như cũ, chỉ là nụ cười đặc biệt…làm cho người khác đau lòng.
“Tử Lăng, em nghe tôi nói, đêm nay tôi đi gặp cô ta, là vì tìm được bằng chứng muốn đối chất với cô ta, cho nên mới…”
“Xin anh đấy, tha cho tôi đi!” Cô lại nói lại một lần.
Trong mắt Hoắc Ảnh Quân tràn đầy tự trách và thống khổ.
“Chúng ta ly hôn đi!” Cô quay người, liền muốn đi lên bờ.
“Tôi không đồng ý!” Người đàn ông bắt lấy cổ tay cô, giọng nói mang theo khàn khàn: “Tôi không đồng ý ly hôn!”
Vân Tử Lăng chậm rãi quay đầu lại nhìn cổ tay của mình, lại nhìn về chủ nhân của cánh tay kia.
“Xin em đấy, đừng ly hôn, đừng rời xa tôi!” Giọng nói của người đàn ông vô cùng khàn: “Em đã từng đồng ý với tôi, vĩnh viễn không rời xa tôi, Tử Lăng à, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, em đừng rời xa tôi, xin em đấy…”
Người đàn ông quỳ gối xuống biển: “Đừng rời bỏ tôi, xin em đấy!”
Mộ Niệm Quang đứng một bên dời anh mắt đi chỗ khác, thực sự không đành lòng khi thấy cảnh này.
“Hoắc Ảnh Quân…”
Người đàn ông vội nhìn cô, trong mắt ẩn chứa sự ẩm ướt, giống như là một làn sương mù.
“Tôi hận anh!”
Hoắc Ảnh Quân: …
“Đặc biệt hận anh!”