Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 135: Không đi không được sao?.
Vân Tử Lăng vừa rời đi khỏi văn phòng, cả người giống như là mất máu.
Trên lý mà nói, nhìn thấy Vân Tử Diễm bị trừng phát, cô nên vui vẻ.
Nhưng giờ cô không hề có chút vui vẻ nào.
Bọn họ vốn là người trên cùng con đường, nhưng cuối cùng lại đi đến con đường một mất một còn…
Cái cảm giác này, rất đau, rất đau!
“Có muốn đi đến bên bà ta không?” Hoắc Ảnh Quân đứng bên cạnh cô, nhìn sắc mắt cô rất bất ổn, rất cẩn thận mà hỏi.
Vân Tử Lăng hạ mắt xuống, cô điều chỉnh tâm tình của mình.
Người đàn ông không vội, cũng không hối thúc, cứ yên tĩnh như vậy mà đứng sau lưng cô, cầm lấy tay cầm của xe lăn.
“Không đi.” Một hồi lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng.
Cô không muốn nhìn thấy thím Phương, lại không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó.
Cô biết, người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho bà ta đâu.
Cô không muốn đi.
Càng không muốn nghe những lý do là bất đắc dĩ kia…
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy, gật đầu: “Được, vậy thì đừng đi!”
“Hôm nay anh rảnh, thì chúng ta đi làm thủ tục đi!”
Đột nhiên, giọng nói lạnh nhạt của cô vang lên, nhưng trong nhà kho trống trải này, vẫn làm cho anh nghe rất rõ ràng.
Trái tim của Hoắc Ảnh Quân vì câu nói này mà trầm xuống.
“Không đi không được sao?”
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mới chậm rãi mở miệng, nhưng giọng ói lại trầm thấp khà khàn.
Không nghĩ cũng biết, anh đang chịu đựng, anh đang đau khổ.
Vân Tử Lăng không nói gì, mà cầm lấy bánh xe lăn rồi muốn đi về phía trước.
Nhưng mà, Hoắc Ảnh Quân lại nắm thật chặt, không hề nhúc nhích.
“Nếu như, tôi không đồng ý thì sao?” Từng câu từng chữ của anh đều run rẩy.
“Đùng làm cho tôi hận anh thêm nữa…” Giọng nói của cô rất nhẹ.
Nhưng mà, chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho anh đang đứng phía sau không thể nhịn được mà nắm chặt tay đẩy, dùng sức vô cùng mạnh.
Một hồi lâu.
Cuối cùng anh cũng dần dần buông lỏng tay ra.
“Chờ Vân Hâm Bằng bị xử tử, tôi sẽ đồng ý với em.” Nói xong liền đẩy cô tiến về phía trước.
Vân Tử Lăng không hề ngăn cản, vụ án của Vân Hâm Bằng không còn lâu nữa, nhiều nhất là mười mấy ngày là sẽ tuyên án.
“Được!”
Lúc này, trong lòng hai người đều không dễ chịu.
Mộ Niệm Quang và Mẫn Hy vẫn luôn đợi ở phòng khác, bên kia có người đưa cà phê và bánh ngọt lên cho bọn họ.
Có điều, hai người họ cũng không có tâm trạng đâu mà ăn uống, mà vẫn luôn lo lắng không biết giờ Vân Tử Lăng thế nào rồi.
Ngay vào lúc này có tiếng xe lăn đi đến, làm cho hai người bọn họ lập tức nhìn qua.
“Tử Lăng!”
Mẫn Hy vội chạy đến.
Ánh mắt Hoắc Ảnh Quân nhìn chằm chằm vào cô, nhưng mà cô vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi mặt đất.
“Chăm sóc cô ấy cho tốt!” Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía Mẫn Hy, giọng nói mang theo sự cầu xin.
Mẫn Hy có chút ngây ngẩn, sau đó theo bản năng mà gật đầu: “Tôi, tôi sẽ làm vậy!”
Lúc này, Hoắc Ảnh Quân mới dần dần buông tay ra.
“Mẫn Hy, chúng ta về thôi.” Cô mở miệng.
“Ò, được…” Mẫn Hy liếc Hoắc Ảnh Quân một cái, lại liếc sang Vân Tử Lăng đang yên lặng, trong lòng liền biết, sợ là hai người chưa nói ổn thỏa rồi.
Nhưng mà, giờ cũng không phải là lúc để dò hỏi, đợi về rồi hẵng nói.
Vì vậy liền nắm lấy tay đẩy mà đẩy ra bên ngoài.
Mộ Niệm Quang đi đến, nhìn về phía anh: “Nói chuyện sao rồi?”
“Không đi không được!” Anh nhìn theo bóng lưng của cô, bóng dáng trở nên vô cùng cô đơn.
Mộ Niệm Quang nhíu mày, đương nhiên biết được chắc chắn đây là ý của Vân Tử Lăng.
“Anh muốn bỏ cuộc sao?” Anh ta nhíu mày mà nhìn anh, có chút không xác định được.
Ánh mắt Hoắc Ảnh Quân hơi né tránh, môi lại càng cong lên, chỉ là nụ cười này có chút cay đắng: “Tại sao lại bỏ cuộc chứ? Khó lắm mới có thể đến bên nhau, không phải sao?”
Mộ Niệm Quang nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi sẽ đi chăm sóc em ấy cho tốt trước, đợi anh đến đón em ấy về!”
“Cảm ơn!” Ánh mắt người đàn ông nhìn theo bóng người đang dần rời xa, ánh mắt dần trở nên ảm đảm.
—
Lên xe, Vân Tử Lăng không hề nói gì.
Mộ Niệm Quang lái xe, nói: “Tử Lăng à, lát nữa chúng ta quay về bệnh viện, em muốn ăn cái gì, ăn rồi hẵng đi?”
“Em không muốn đến bệnh viện.” Đột nhiên cô lạnh lùng nói.
Mộ Niệm Quang nhìn vào kính chiếc hậu, nói: “Sức khỏe của em vẫn chưa khôi phục hết, tại sao lại không đi bệnh viện?”
“Đúng đấy Tư Lăng, cậu không đi bệnh viện là không được đâu, đừng làm loạn nữa!” Mẫn Hy cũng vội nói.
“Em không muốn đi bệnh viện!” Cô lại nói thêm lần nữa.
Giọng nói lần này lại lạnh lùng hơn nữa.
“Tử Lăng…”
“Đừng để mình ở lại bệnh viện!” Cô nhìn về phía Mẫn Hy, đôi mắt ửng đỏ: “Mình không thích bệnh viện, không thích chút nào!”
Mẫn Hy nhìn thấy hốc mắt cô càng ngày càng đỏ, lập tức có chút đau lòng: “Được, vậy thì không đi bệnh viện nữa, đến nhà mình, đến nhà mình có được không?”
“Đến nhà anh đi!” Mộ Niệm Quang mở miệng: “Bố mẹ em đều ở nhà, Tử Lăng cứ như thế này đến đó, chỉ sợ bố mẹ em sẽ lo lắng, trong lòng Tử Lăng cũng sẽ có áp lực, cứ đi đến ở nhà anh trước đi, mấy ngày nay anh lại không có chuyện gì, có thể chăm sóc được em ấy!”
Mẫn Hy nhìn sang Tử Lăng, lại nhìn về phía Mộ Niệm Quang: “Được rồi, Tử Lăng à, ban ngày tớ sẽ đến chơi với cậu!”
Vân Tử Lăng không nói gì, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Rất nhanh, xe của Mộ Niệm Quang đã lái đến bệnh viện.
Vân Tử Lăng không xuống xe, anh ta đi làm thủ tục xuất viện, lấy một ít thuốc từ chỗ bác sĩ.
Sau đó, ba người lại lái xe về đến nhà của Mộ Niệm Quang.
Chỗ của anh ta có hai phòng một phòng khác, lúc Mẫn Hy ở với cô, thì anh ta dọn dẹp nhường phòng của mình cho cô ấy.
Vân Tử Lăng ngồi trên ghế sô pha, biểu hiện trên người đều rất cô độc.
Mẫn Hy thấy vậy liền nhíu chặt mày, cô ấy nắm lấy tay cô: “Tử Lăng à, mình dẫn cậu đi du lịch có được không?”
Vân Tử Lăng nhìn về phía Mẫn Hy đang lo lắng, sau đó khẽ cười: “Mình thực sự là không sao, thật đấy!”
“Mình biết cậu không sao mà, chúng ta đi du lịch cùng nhau, đi ra ngoài chơi một chút thôi được không?” Mẫn Hy lại nói.
Giờ đây, thành phố Nam Dương này, đối với cô mà nói là sự đau khổ.
Chỉ có rời khỏi đây, thì có lẽ cô sẽ khá hơn một chút.
“Mẫn Hy nói đúng đây, ba người chúng ta đi du lịch với nhau đi, Hy Lạp, Maldives, biển Aegean, còn có cả Paris nữa cũng được.” Mộ Niệm Quan dọn xong phòng rồi đi ra nói.
“Đúng vậy Tử Lăng, không phải cậu vẫn luôn muốn đi xem tháp Eiffel sao hả? Chúng ta đi cùng nhau được không?” Mẫn Hy vội khuyên nhủ.
“Anh Niệm Quang…” Cô nhìn về hướng Mộ Niệm Quang rồi lại nhìn sang Mẫn Hy: “Hai người không cần lo lắng cho em đâu, em không sao, thật đấy…”
Nói xong, cô chống lên ghế sô pha mà đứng lên: “Em có chút mệt rồi, em muốn đi ngủ một lát.”
Mẫn Hy vội nói: “Mình đỡ cậu cho!”
“Không sao, mình tự đi được…” Cô từ chối ý tốt của cô ấy, tập tễnh bước đi từng chút một đi vào trong phòng.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại.
Mẫn Hy nhịn không được mà hỏi: “Anh Niệm Quang, cậu ấy đóng của lại rồi, làm sao đây?”
Mộ Niệm Quang nhìn về cánh cửa phòng đã bị đống lại, thở dài mà nói: “Xem ra, em ấy không chỉ đóng lại một cánh cửa, mà chỉ sợ đã đóng của cánh cửa nơi trái tim rồi…”
Mẫn Hy:…
—
Vân Tử Lăng tỉnh lại lần nữa do tiếng gõ cửa của Mộ Niệm Quang.
“Tử Lăng dậy ăn cơm thôi.”
Vân Tử Lăng mở mắt ra, nhìn căn phòng xa lạ, cùng với sắc trời đen kịt bên ngoài, cô cảm thấy đau đầu mà khẽ xoa mi tâm.
“Tử Lăng, Tử Lăng xuống giường ăn cơm thôi…”
Vân Tử Lăng không trả lời, từ từ ngồi dậy.
Mà lúc này, Mộ Niệm Quang đã mở cửa ra rồi.
Tiếp đó, ánh đèn chói mắt làm cô theo bản năng mà che mắt lại.
“Tử Lăng em đã dậy rồi à, anh còn tưởng em đang ngủ đó, làm xong cơm tối rồi, xuống ăn cơm đi!” Mộ Niệm Quang mặc tạp dề, vội nói.
Vân Tử Lăng nhìn về phía anh ta, gật đầu, chậm rãi đứng dậy.
Trên bàn có ba món một canh.
“Nếu như em không chịu nằm viện, không chịu truyền nước, vậy thì ăn nhiều một chút, nếu không em mà gục nhã, anh vẫn phải đưa em đến bệnh viện đấy!” Mộ Niệm Quang lại nói.
Vân Tử Lăng miễn cưỡng mà nở nụ cười, bưng bát lên, cầm lất đũa mà bắt đầu ăn.
Mộ Niệm Quang nhìn thấy mày nói: “Ăn đi!”
Nói xong liền gắp đồ ăn cho cô.
Vân Tử Lăng ăn được một miếng cơm, rồi ăn kèm với một miếng thức ăn mà Mộ Niệm Quang gắp cho.
Nhưng mà sau đó, cô lại dừng lại.
“Sao vậy? Không ngon sao?” Mộ Niệm Quang nhìn thấy cô dừng đưuã lại, liền không nhịn được mà hỏi.
Vân Tử Lăng không nói gì, đặt bát xuống, ánh mắt nhìn về mấy món trên bàn.
“Sao vậy? Có phải là làm không ngon không?”
“Món này…không phải là anh làm!”
Cô nhìn anh ta, buông bát đũa xuống.
Mộ Niệm Quang liền ngẩn người, cả người đều kinh ngạc, sắc mặt anh ta có chút lúng túng: “Sao thế được, sao lại không phải là anh làm được, là sao được chứ? Có phải là không thích ăn không?”
“Anh ấy đã đến, đúng không?”
“Ai, ai đến cơ?”
Sắc mặt Sở Niệm Quang rất mất tự nhiên.
Vân Tử Lăng liền không nói thêm gì, đứng dậy: “Em không đói…”
Nói xong, liền đi về phòng.
“Ây da, Tử Lăng, em còn chưa ăn mà!” Mộ Niệm Quang vội đứng dậy đuổi theo.
Vân Tử Lăng quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Em nói rồi, không đói!”
Mộ Niệm Quang bắt lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: “Em yêu anh ấy, đúng không?”
Vân Tử Lăng không nói gì.
“Nếu không, em không thể nếm một cái liền nhận ra đó là món anh ấy làm được, rõ ràng là em yêu anh ấy, tại sao lại muốn ly hôn, anh biết cái chết của đứa con là một đòn kích thích với em, nhưng mà chuyện này không thể trách anh ấy hết được, em phải nghe anh ấy giải thích chứ, còn nữa, hai người còn trẻ, hai người còn có thể có con mà, hai người…”
“Không thể nữa đâu!”
Giọng nói của cô chậm rãi vang lên, sau đó quay đầu nhìn về phía anh ta, trong mắt tràn đầy sự tức giận: “Anh vĩnh viễn không hiểu được tối hôm đó em đã trải qua cái gì, em và anh ấy, mãi mãi không thể nào!”
Mộ Niệm Quang:…
Vân Tư Lăng hất tay anh ta ra, đi về phòng, đóng cửa lại.
Căn phòng tối đen đã đập nát sự kiên cường của cô.
Một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, cô liền dựa vào cửa, dần dần trượt xuống mặt đất.
Trong gian phòng tối đen, cô ngồi dưới đấy, ôm chặt lấy cơ thể mình.
Trong lòng cô có anh.
Nhưng mà anh cũng hận anh.
Đau.
Cả người đều đau.
Mà lúc này đột nhiên điện thoại của cô lại reo lên “tinh tinh”.
Cô lau nước mắt, lấy điện thoại trong túi ra.
Cô cho rằng là Mẫn Hy gửi tin nhắn đến.
Nhưng không ngờ, là một tin tức mới.
‘Tiểu thư nhà họ Thái ngủ say sáu năm, chiều nay đã thức tỉnh như một kỳ tích!’