Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 143: Cô ta làm tôi cảm thấy đáng sợ.
Cuối cùng Hoắc Ảnh Quân ở lại
Đồng thời cả ba người ngủ trong tư thế khá là lạ lùng.
Đa Đa nằm ở giữa, hai người nằm hai bên.
Bởi vì tự nhiên có thêm một người nữa cho nên buổi tối Vân Tử Lăng ngủ không ngon.
Nhưng mặt khác, hai người kia lại ngủ rất ngon, nửa đêm Đa Đa liên tục nhào vào lòng Hoắc Ảnh Quân.
Người đàn ông này cũng tự nhiên mà ôm lấy đứa trẻ, giống như là… Đã thân từ lâu!
Vân Tử Lăng dậy sớm, nhìn bộ dáng hai người kia đang ngủ, giữa lông mày rất là giống nau.
Cô đang suy nghĩ, Hoắc Ảnh Quân thích Đa Đa nhiều như thế không phải bởi vì anh đoạn được cậu bé không phải do cô sinh.
Còn có một điều quan trọng nữa là huyết thống.
Dù sao thì anh cũng là nhà ngoại của đứa bé này
“Reng reng…” Tiếng điện thoại vang lên.
Vân Tử Lăng cầm lên xem, là Mẫn Hy, cô ấy đang đứng dưới nhà.
Thấy vậy, cô để lại mảnh giấy ở đầu giường, rồi cầm túi xách đi.
Cô biết, Hoắc Ảnh Quân sẽ đối xử tốt với đứa trẻ.
Với cả, hiện tại nơi cô muốn đi, không thích hợp để đem Đa Đa theo.
—-
Vân Tử Lăng xuống lầu, liền nhìn thấy Mẫn Hy đang đứng trước xe taxi bên cạnh.
“Tử Lăng , ở đây!”
Vân Tử Lăng chạy tới, hai người lên xe.
“Đa Đa đâu? Chả lẽ cậu đem ném thành bé một mình ở khách sạn?” Mẫn Hy liền giật mình.
“Anh ấy ở đó.” Vân Tử Lăng thấp giọng nói
“Hả? Ai?”
“Hoắc Ảnh Quân.”
Mẫn Hy khẽ giật mình, vội nói: “Hai người, tối qua…. Tối hôm qua…”
Vân Tử Lăng nhíu mày mày, vội kéo lấy tay Mẫn Hy:” Cậu đừng có ồn ào, tối qua bọn mình chỉ là ngủ chung trong một cái phòng thôi, không có chuyện gì khác xảy ra.”
Mẫn Hy nhíu mày xích lại gần: “Cậu không cần giải thích a, mấy người muốn làm chuyện gì cũng bình thường a, cũng đâu phải yêu đương vụng trộm!”
“Mẫn Hy!!”
“Há…há…há.”
Vân Tử Lăng bĩu môi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng cất tiếng: “Thật ra mình cũng không biết phải đối mặt với anh ấy như nào, bây giờ, mình cũng không biết mình với anh ấy là như thế nào, chính mình cũng đang không biết phải làm như nào!!”
“Cái này có gì mà không biết, anh ta đã chờ cậu ba năm, một người có bao lần ba năm, huống chi lại là anh ta, giá trị bản thân trăm nghìn tỷ, đẹp trai soái khí ngời ngời, lại còn vì cậu mà thủ thân như ngọc, Tử Lăng a, rốt cuộc đàu óc cậu nghĩ như nào vậy?”
Vân Tử Lăng thở dài nhẹ, không biết phải nói gì.
“Tử Lăng a, mình không rõ tình cảm trước đó của hai người, chính vì không chắc chắn cho nên mới không nói, nhưng mà, mình muốn cậu có thể dũng cảm đi theo lòng mình, được chứ?”
Vân Tử Lăng nhìn khẽ gật đầu nhìn về phía Mẫn Hy.
Hai người liền dừng lại vấn đề này và sang nói qua chuyện khác.
Rất nhanh đã tới nơi.
Hai người cùng xuống xe.
Bệnh viện tâm thần Lâm Khang.
“Nhất định phải vào xem cô ta sao?” Mẫn Hy nhíu mày.
Cô khx gật đầu, sau đó đi vào.
Hai người điền thông tin, thuận lợi đi vào.
Có y tá đi theo hai người, trong bệnh viện đều là những bệnh nhân tâm thần mặc áo trắng, có người đang nhảy nhót, có người khóc, có người đang đuổi nhau….
Vân Tử Lăng nhìn những người này, nhìn thì đều rất bình thường, nhưng những hành động đều điên rồ..
Người đang ở trong góc núp vào tường theo hướng tay của y tá là Vân Tử Diễm.
Lúc này, Vân Tử Diễm núp ở góc tường, tay ôm lấy cái gối, tóc tai bù xù, trong miệng lẩm bẩm: “Cục cưng, cục cưng đừng khóc, cục cưng đừng khóc.”
Vân Tử Lăng đứng đó, lạnh nhạt nhìn.
Đúng vào lúc này, không biết có người phụ nữ từ đâu đi tới cướp lấy cái gối.
Vân Tử Diễm thuận thế đứng dậy, nắm lấy tóc của người kia, sau đó đấm liên tục lên mặt cô ta:” Ai cho mày trộm con tao, ai cho mày trộm con tao, tao đánh chết mày, đánh chết mày!”
Y tá liền lập tức chạy tới ngăn cản, kéo người Vân Tử Diễm ra: “Cô lại đánh người nữa hả, hôm nay đừng nghĩ đến việc ăn trưa,”
Vân Tử Diễm bị kéo đi vội vàng nhặt cái gối dưới đất lên, thổi thổi vào gối: “Không khóc, không khóc, cục cưng đừng khóc, để mẹ ôm một cái, mẹ ôm một cái…”
“Vân Tử Diễm!” Y tá túm lấy cánh tay của cô ta: “Có người đến thăm cô!”
Vân Tử Diễm nghiêng đầu một chút,ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Lăng, vẻ mặt mơ màng.
Cô y tá này dắt tay cô ta đến trước mặt hai người.
“Cô biết họ không?” Y tá nói với Vân Tử Diễm: “Là người quen của cô đó!”
Vân Tử Diễm nghiêng đầu về phía Vân Tử Lăng, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, sau đó vui buồn thất thường đem gối ra: “Cô đến xem cục cưng sao? Đến, nhìn xem, đáng yêu không.”
Vân Tử Lăng nhìn cô ta cẩn thận nâng niu cái gối đó, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
“Hì hì hì, cục cưng của tôi không đáng yêu sao?” Cô ta nhìn qua Vân Tử Lăng, nhẹ nhàng lay cái gối, vẻ mặt rất đơn thuần.
Mẫn Hy nhíu nhíu mày, vội vàng kéo Vân Tử Lăng sang một bên: “Chúng ta đi thôi, được không?”
“Bú sữa mẹ, bú sữa mẹ.” Ở trong phòng, có một người phụ nữ cầm chén trà lao ra, vừa uongs vừa cười tủm tỉm la hét.
Vân Tử Diễm nghe xong thì lập tức quay đầu, sau đó lập tức đuổi theo.
“Sữa của cục cưng, sữa của cục cưng….”
Nhưng lần này, cô gái lần này hung hãn hơn người phụ nữ lúc trước nhiều, cô ta thấy Vân Tử Diễm lao tới thì cầm luôn chén trà đập vào đầu cô ta.
Sau đó cô gái ka đè Vân Tử Diễm xuống, cưỡi lên người cô ta, liên tục đánh cô ta.
“A á a, cục cưng của tôi…………” Vân Tử Diễm lớn tiếng kêu lên.
Y tá lại một lần nữa chạy đến, hai y tá khác cũng cầm gậy đi tớ: “Hai người các người muốn ăn đòn đúng không?”
Hai y tá nhanh chóng tách bọn họ ra.
“Giam hai người bọn họ lại, hôm nay không cho ăn.”
Thế là, hai y tá kia liền vội vàng đem Vân Tử Diễm cùng cô gái bạo lực nữ kia lôi đi.
Lúc này, vị y tá đã tiếp đãi hai người trước đó đi tới nói: “Tôi khuyên hai người là đừng có thăm cô ta, mỗi ngày cô ta đều điên điên khùng khùng như thế, các bệnh nhân khác thì đều có lúc tốt lúc xấu, riêng cô ta thì lúc nào cũng như vậy.”
“Bởi…. Bởi vì mất đi đứa con sao?” Vân Tử Lăng nhíu mày hỏi thăm.
“Có khả năng là thế, dù sao kiểm tra cô ta cũng không có tử cung.”
Vân Tử Lăng lập tức dững sờ…
Không có tử cung?
Làm sao có thể!
Chẳng lẽ là…………
Là Hoắc Ảnh Quân cho người ta ra tay sao?
“Tử Lăng………… Tử Lăng…………” Mẫn Hy kêu cô một tiếng.
Vân Tử Lăng lập tức lấy lại tinh thần, sắc mặt chơi tái nhợt: “Cảm ơn.”
Nói xong thì kéo Mẫn Hy đi ra ngoài.
“Tử Lăng, cậu sao rồi ?” Vừa đi ra, Mẫn Hy đã lo lắng hỏi thăm.
“Hoắc Ảnh Quân………… Cho người ta cắt bỏ tử cung của cô ta sao?” Vân Tử Lăng nhíu mày lại, cả người vô cùng chấn kinh.
Mẫn Hy nhìn về phía cô: “Cô ta đối xử với cậu như thế, cho dù có bị cắt bỏ tử cung thì cũng không có gì là quá đáng!”
Vân Tử Lăng im lặng, ánh mắt rất là khó chịu.
“Tử Lăng, không phải cậu đang đồng cảm cho cô ta đấy chứ, là do cô ta đáng bị như thế…”
Vân Tử Lăng nhìn về phía cô ấy, khẽ thở dài nói: “Mẫn Hy, mình hận cô ta, mình cũng biết cô ta sẽ phải trả giá gì, sẽ phải nếm thử cảm giác đau khổ khi mất đi đứa bé đang ở trong bụng., nhưng mà mất đi tử cung….”
Cô nhất thời khó mà tiếp nhận được.
“Theo mình được biết….. Cô ta bị lấy ra ba đứa trẻ……”
“Cái gì?”
Mẫn Hy rụt cổ một cái: “Ba đứa trẻ, mỗi một đứa… Đều bị lấy ra lúc bốn tháng….”
nói tới đây,
Vân Tử Lăng có chút choáng
Ba bào thai?
Ba bào thai mới chỉ 4tháng?
Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Tử Lăng! Mẫn Hy vội đỡ lấy cô.
Một cái thôi đã thấy được cái nghiệp chuwong………. Vân Tử Lăng vặn lông mày, trong mắt có chút ướt ướt, cô không phải đau lòng Vân Tử Diễm, cô là đau lòng thay nhưngx đứa trẻ vô tội..đó……….
Bốn tháng…..
Tử Lăng…………
Vân Tử Lăng giơ tay lên, ngăn cản Cô ấy nói chuyện.
Chúng ta về thôi!!
Cô rủ xuống đôi mắt, cả người đều không thoải mái.
Mẫn Hy há to miệng, không biết nên nói cái gì, dứt khoát, đành phải ngậm miệng.
――――
Cô vừa về tới khách sạn,tại lúc đó, Hoắc Ảnh Quân ngay tại gian phòng bên trọng cùng chơi với Đa Đa
Mẫn Hy, cậu mang ĐaDai ra ngoài một chút
Mẫn Hy nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, lại nhìn về phía Vân Tử Lăng, cuối cùng vẫy vẫy tay, đem Đa Đa ôm ra ngoài.
Em đi đâu về vậy ? Hoắc Ảnh Quân cười tủm tỉm đi tới.
Anh cắt bỏ tử cung của cô ta? Vân Tử Lăng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía anh.
Anh bình tĩnh, cũng đã đoán được nàng đi nơi nào.
Là!
Vì cái gì? Cô nhìn về phía anh:”Anhi đối Với cô ta trừng phạt thế là đã đủ, vì sao còn muốn làm như vậy?
Bởi vì, cô ta không xứng làm mẹ, cũng không có tư cách đê Àm mẹ! Anh lạnh lùng vô tình.
Vân Tử Lăng hít sâu một hơi, ánh mắt lập tức đau xót ,” Đúng vậy, vậy anh nói cho tôi biết vì sao lúc đứa trẻ đâu tiên ra đi, liền không cắt bỏ tử cung của cô ta, mà hết lần này tới lần khác còn muốn chà đạp những đứa trẻ vô tội tiếp theo?
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày lại, nói: “Bởi vì, anh muốn để cô ta có thể trải nghiệm cảm giác đau đớn tận cùng.”
Nhưng đứa trê kia là vô tội a? Cô nhìn qua anh, trong mắt là khó có thể tin được, những đứa trẻ đó khong phải là người sao? Đứa trẻ 4tháng………… Đều là một sinh linh bé nhỏ, anh, anh tại sao có thể………… Tại sao có thể liên tục giết cả 3 đứa trẻ………..
Tử Lăng! Hoắc Ảnh Quân thấy cô kích động , liền biết cảm xýc của cô đang không ổn, bước lên phía trước muốn ôm lấy cô.
“Đừng đụng vào tôi! “Cô lùng nhìn chằm chằm anh:” Hoắc Ảnh Quân, Anh khiến tối cảm thấy thật đáng sợ!”
Nghe vậy, đôi mắt anh tràn ngập sự bi thương..
Vân Tử Lăng quay người muốn rời khỏi, anh tóm lấy cổ tay của cô :”Vaan Niệm em còn không bước qua khỏi cái bóng kia sao?”
Mây niệm ngước mắt, trong ánh mắt hằn lên những tia đỏ.
“Anhi thấy rõ ràng, cô ta chính la hung thủ, là cô ta hại chết con của chúng ta, ngươi tại thương hại cô ta?” Ngữ khí của anh cũng biến thành có chút lạnh lẽo.
Vân Tử Lăng im lặng, không thể khống chế bản thân không rơi lệ.
Anh làm như vậy, khiến tôi với cô ta có cái gì khác nhau?
Tôi, cũng là đao phủ.
Giết đi 3 đứa trẻ…………
Anh lập tức nhẹ nhàng ôm lấy cô..
Anh vội kéo cô vào trong ngực, nói khẽ:” Đây hết thảy đều là do anh làm, không liên quan gì đến em, là anh muốn cô ta trả giá gấp bội lần, là anh để co ta mất đi tử cung, là anh bức cô ta đến điên, hết thảy đều là do anh, những ddieefu này đều không có liênquan đến em, nếu như những đứa trẻ đã chết kia muốn báo thù thì sẽ tìm đến anh, Tử Lăng, đừng nói anh đáng sợ, em cũng đã biết, câu nói này, so giết anh còn đau gâp vạn lần.