Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 154: Em điên rồi sao.
Sau tiếng hét chói tai ở dưới lầu, Hoắc Nhã Linh vội vàng chạy xuống.
Tiếng vang lớn đó lập tức khiến Đa Đa bừng tỉnh sau giấc ngủ chập chờn.
“Nhã Linh! Nhã Linh!” Thái Hi Vân chạy theo cô ấy, dáng vẻ chật vật vô cùng. Hoắc Nhã Linh không thèm để ý đến cô ta, đi thẳng tới.
Cô ấy nhìn về phía Khúc Tịnh Quân đang quỳ dưới đất, sau lưng là máu, ánh mắt nhất thời trở nên mơ hồ.
Bố Khúc vội vàng chạy tới: “Nhã Linh, là cậu hại cháu, là cậu có lỗi với cháu!”
Hoắc Nhã Linh nhìn bố Khúc, hai mắt mờ mịt, toàn thân mềm nhũn, không nói nên lời.
Đa Đa chứng kiến cảnh này, có chút sợ hãi.
Thằng bé ôm chặt lấy Tử Lăng, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lẩy bẩy.
“Nhã Linh, mợ thực sự xin lỗi cháu, cháu tha thứ cho mợ, mợ quỳ xuống xin lỗi cháu.” Nói xong, mẹ Khúc thật sự quỳ gối cúi đầu trước Hoắc Nhã Linh.
Tất cả mọi người đều ngây người trước cảnh tượng này
Khúc Tịnh Kỳ cũng sửng sốt, bà ta vội vàng tiến lên đỡ em gái: “Em làm sao vậy?”
“Chị đừng cản em, là em không dạy dỗ con cái đàng hoàng, là em làm hại Nhã Linh, mọi người nói đi, muốn trừng phạt nó như thế nào, em cũng không oán hận.” Bà ta rơi nước mắt nói.
Khúc Tịnh Quân chứng kiến bộ dạng của mẹ mình lúc này cũng không cầm được nước mắt.
“Khóc, mày còn mặt mũi nào mà khóc?” Bố Khúc nhìn bộ dạng của Nhã Linh, lại nhìn về người đang quỳ kia mà tức giận đến phát run.
Ông ta toan vớ lấy thứ gì đó, nhưng trong tay lại trống không. Hoắc Chấn Vũ bắt lấy tay bố Khúc, sắc mặt tối sầm lại.
Từ đầu đến cuối, ông ta chưa hé răng nửa lời. Tuy nhiên, ai cũng có thể đoán được rằng ông ta cũng chả vui vẻ gì.
“Anh rể…” Nhìn nét mặt của Hoắc Chấn Vũ, bố Khúc càng xấu hổ: “Anh giết nó đi, em hứa sẽ không cản đâu!”
Hoắc Chấn Vũ liếc ông ta một cái, sau đó lại nhìn về người đang quỳ dưới đất, không nói lời nào tiến lên cho anh ta một bạt tai.
Cái tát đột ngột khiến cho mọi người đều sửng sốt. Thời gian như ngưng đọng lại.
Xúc tác mạnh mẽ khiến anh ta ngã nhào sang một bên, khóe miệng rỉ máu.
Mẹ Khúc trong lòng đau xót vô cùng nhưng không dám bước tới.
Bố Khúc không thể chịu được cảnh tượng này liền quay đầu đi, là do anh ta đã mắc phải những sai lầm không thể tha thứ. Họ cũng không thể ngăn cản được, đây là hậu quả mà anh ta phải gánh chịu.
“Bố!” Hoắc Nhã Linh hét lên một tiếng, vội vàng quỳ trên mặt đất, ôm lấy Khúc Tịnh Quân, sau đó trừng mắt nhìn Hoắc Chấn Vũ: “Bố điên rồi sao?”
Khúc Tịnh Quân vội vàng nhìn cô: “Anh không sao, em đừng khóc.”
“Điên? Là bố điên, hay là nó điên rồi?” Cơn giận của Hoắc Chấn Vũ đã lên đến đỉnh điểm, cao giọng nói.
Hoắc Nhã Linh nhìn ông ta rồi đứng lên, cô đầy mỉa mai nói: “Bố, không phải anh ấy điên, mà là con điên, là con không biết xấu hổ đã yêu anh ấy trước. Là con tự nguyện cùng anh ấy phát sinh quan hệ, đều do con, tất cả đều là lỗi của con!”
“Bốp!”
Một cái tát nữa thật hung hăng. Nhưng lần này, nó dừng lại trên mặt của Hoắc Nhã Linh.
Khúc Tịnh Quân giật mình, nhanh chóng đứng lên, đỡ lấy cô ấy.
Vân Tử Lăng nhanh chóng bước tới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Đa Đa sợ đến mức ôm chặt lấy Vân Tử Lăng, không dám nhúc nhích.
“Xem ra, người tao cần đánh không phải nó, mà là mày!” Nói xong, Hoắc Chấn Vũ toan giơ tay đánh cô ấy.
Nhưng lần này, Hoắc Ảnh Quân đã chạy lại ngăn cản, lạnh lùng nói: “Cứ phải dùng bạo lực mới có thể giải quyết vấn đề sao?”
Hoắc Chấn Vũ nhìn anh, bầu không khí xấu đến tột cùng. Khúc Tịnh Kỳ vội vàng tới trấn an ông ta: “Ông đánh con bé làm gì?”
“Tôi đánh nó làm gì ư? Con gái bà là đồ không biết xấu hổ, bà bảo tôi đánh nó để làm gì?” Hoắc Chấn Vũ đi tới đi lui, trợn mắt.
“Đây là lỗi của con bé à?” Khúc Tịnh Kỳ nói: “Con gái ông là người như thế nào, ông còn chưa rõ hay sao?”
“Là con, là con tự nguyện. Là con hèn mọn, là con không biết xấu hổ.”
Hoắc Nhã Linh nhìn Khúc Tịnh Quân: “Con yêu anh ấy, con yêu anh họ của con!”
Khúc Tịnh Quân sững sờ, nhìn Hoắc Nhã Linh rồi đột nhiên mỉm cười.
“Đồ vô liêm sỉ!” Hoắc Chấn Vũ toan đẩy Khúc Tịnh Kỳ ra, định đánh Nhã Linh lần nữa.
“Đủ rồi!” Hoắc Ảnh Quân lớn giọng quát: “Các người làm loạn đủ chưa!”
Mọi người đều giật mình.
“Các người còn ngại chuyện này chưa đủ mất mặt sao? Còn muốn làm lớn chuyện này cho tất cả mọi người đều biết sao?”
Người đàn ông với khuôn mặt anh tuấn đầy hờ hững, ngón tay gõ nhẹ trên bàn trà, vô cùng lãnh đạm nói: “Mấy năm nay hai người đã làm gì? Dựa vào đâu mà trách móc con bé?”
Khúc Tịnh Kỳ nhìn anh, khẽ cau mày.
“Khi anh em con còn nhỏ, trong mắt hai người chỉ có chuyện làm ăn buôn bán, bố vì muốn rèn luyện con, đã luôn để con ở bên cạnh học tập từ lúc nhỏ. Vậy lúc đó Nhã Linh ở đâu? Con bé chỉ có Khúc Tịnh Kỳ kề cạnh. Còn mẹ thì sao? Lúc đầu là vì việc kinh doanh bận rộn, sau đó thì xuất hiện Thái Hi Vân. Mọi sự chú ý của mẹ luôn đặt trên người cô ta. Mẹ có bao giờ quan tâm đến con bé chưa? Mẹ có biết lần đầu tiên con bé đến kỳ là khi nào không? Mẹ có biết, lần đầu con bé đến kỳ mà phải đi hỏi chính anh trai của nó nên làm thế nào không? Còn mẹ thì sao? Mẹ đã ở đâu? Lúc đấy mẹ còn đang bận mua sắm với Thái Hi Vân!”
Anh đã kìm nén sự phẫn nộ trong một thời gian dài, dường như cũng không hề muốn nhắc đến nó.
Thái Hi Vân ở một bên thì sợ rụt cổ, không dám hé miệng nửa lời.
“Bây giờ, khi chuyện đã xảy ra rồi mỗi một người lại đi trách cứ hai đứa nó, nhưng đừng quên rằng, chính hai người đã trói buộc bọn nó từ nhỏ. Thời gian Khúc Tịnh Quân đã ở bên con bé còn nhiều hơn hai người!”
Giọng nói lạnh lùng vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.
Hoắc Nhã Linh im lặng, nước mắt không ngừng rơi.
Cô ấy ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào lưng anh ta, vừa chạm vào miệng vết thương, nước mắt đã không kìm được mà tuôn rơi.
“Tại sao lại đánh anh ấy? Các người muốn tôi phải làm sao? Muốn tôi phải làm sao đây?” Hoắc Nhã Linh suy sụp hét lớn.
“Nhã Linh!”
Hoắc Nhã Linh đột nhiên ngã xuống đất, khóc đến nỗi không kiềm chế được.
Lúc này, thím Trương mang theo hộp thuốc đi tới.
Bà ta do dự, không biết có nên tiến đến hay không.
Thấy vậy, Tử Lăng đặt Đa Đa xuống đất, dặn dò: “Ở yên đây, đừng nhúc nhích, ngoan!”
Nói xong, cô đi tới, thuận tay cầm lấy hộp thuốc trong tay thím Trương.
Giây tiếp theo, cô đến bên cạnh Khúc Tịnh Quân, đỡ anh ta dậy: “Hai người lại đây!”
Cô dìu anh ta đến chiếc ghế sô pha đối diện.
Phòng khách của nhà họ Hoắc rất rộng, có một cái bàn vuông lớn đối diện ghế sô pha.
Tử Lăng đặt hộp thuốc lên bàn, rồi để Tịnh Quân ngồi trên ghế.
Ngay sau đó, cô trầm giọng nói: “Khúc Tịnh Quân, anh cởi quần áo ra đi.”
Anh ta nhìn cô, không nói, nhưng cũng không nhúc nhích.
“Nếu không muốn cô ấy khóc đến chết đi sống lại thì cứ cởi quần áo ra!” Giọng Tử Lăng trở nên lạnh lùng.
Nghe vậy, Tịnh Quân từ từ cởi bỏ quần áo của mình.
Cô không nói gì, lấy hộp thuốc bên trong và bắt đầu thoa lên người anh ta.
Trong những năm qua, do thể chất kém và thường xuyên đau ốm, cô đã học được một số cách sơ cứu thông thường.
Vì vậy, đối mặt với vết thương trên lưng Tịnh Quân, cô xử lý một cách rất điềm tĩnh.
Hoắc Nhã Linh không nói chuyện, cô chỉ nhìn Tử Lăng xử lý vết thương cho anh ta, nước mắt vẫn lăn dài.
Ở bên ghế sô pha đối diện với chiếc bàn vuông, không khí càng lúc càng áp lực.
Đối với lời buộc tội, chỉ trích của Hoắc Ảnh Quân, tất cả mọi người đều im lặng.
Một lúc sau, Vân Tử Lăng nhìn thím Trương và nói: “Thím vào phòng của cậu chủ, lấy một bộ quần áo cho anh ta thay.”
“À!” Thím Trương vội vàng lên tiếng trả lời.
Sau khi Tử Lăng thắt xong dải băng cuối cùng, cô đặt đồ trong tay xuống, bước trở lại.
Đa Đa cứ đứng cạnh ghế sô pha, không nói lời nào, ngoan ngoãn đứng yên.
Tử Lăng bước tới, ngồi xổm xuống, nhìn thằng bé và nhẹ nhàng nói: “Đa Đa, con có thể đi dỗ cô Nhã Linh được không. Con nhìn xem, cô Nhã Linh đang khóc, cô đang đau đấy, con đi chăm sóc cho cô ấy được không?”
Đa Đa nhìn về phía xa, dì Nhã Linh quả nhiên đang khóc, thằng bé lại nhìn về phía Khúc Tịnh Quân, ánh mắt có chút sợ sệt.
Tử Lăng xoa đầu thằng bé: “Đó là chú Tịnh Quân. Chú ấy là một người rất tốt. Chú ấy cũng bị thương. Con có thể đi an ủi họ được không? Nếu thế thì họ sẽ không đau nữa, con biết mà, cơn đau rất khó chịu, phải không?”
Đa Đa gật đầu.
“Ngoan!”
Đa Đa nhìn về phía cô rồi lại nhìn Nhã Linh, sau đó thằng bé mới thực sự bước tới.
Tử Lăng nhìn thằng bé bước qua, trái tim cô thực sự rất đau. Tuy nhiên, cô biết rằng ở thời điểm này, họ đang rất cần sự an ủi.
Bất kể tương lai thân phận của thằng bé có bị lộ ra ánh sáng hay không. Nhưng vào thời khắc này, cô vẫn hy vọng Đa Đa có thể an ủi họ.
Đa Đa bước đến, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của Nhã Linh.
Hoắc Nhã Linh ngước lên nhìn thằng bé, cô sững sờ.
Vừa rồi, thằng bé đã ở đây sao?
“Cô Nhã Linh, cô đau ở đâu vậy, con xoa cho cô được không?”
Nhã Linh nhìn Đa Đa, đột nhiên quỳ sụp xuống, ôm lấy thằng bé rồi oà khóc.
Tử Lăng nhìn một màn này mà khóe mắt cũng ươn ướt. Thế nhưng, cô đã xoay người đi tới bên kia.
Bầu không khí nơi này rất ngột ngạt, không ai dám lên tiếng.
Thái Hi Vân vẫn đứng đó, giữ im lặng như một người vô hình.
Tử Lăng cũng mặc kệ cô ta, nhìn đám người đang im lặng nói: “Chuyện của Nhã Linh cũng đã xảy ra rồi, mọi người có đánh, mắng chửi hay oán trách gì thì cũng không thể thay đổi được sự thật, không bằng suy nghĩ một chút xem nên làm gì tiếp theo?”
Khúc Tịnh Kỳ nhìn cô, tức giận nói: “Ở đây không đến lượt cô chen vào!”
Nghe vậy, Tử Lăng nhíu mày nhìn bà ta, nhún vai, không buồn nói tiếp
“Được rồi, bây giờ suy nghĩ xem nên làm thế nào đi!” Hoắc Chấn Vũ nhìn bà ta tức giận nói, lúc nào rồi mà còn muốn tranh cãi.
Khúc Tịnh Kỳ lại liếc nhìn ông ta: “Làm gì là làm gì, ba ngày sau kết hôn rồi, chuyện này nhất định không được để ai biết!”
“Đúng vậy, phải kết hôn càng sớm càng tốt, không thể chậm trễ một phút nào!”
Hoắc Chấn Vũ suy nghĩ một hồi cũng cho rằng phương pháp này là tốt nhất.
“Cậu, cậu mau đưa Tịnh Quân rời đi. Đời này đừng để bọn họ gặp nhau nữa.” Hoắc Ảnh Quân lên tiếng sau một hồi im lặng.
“Được, cậu hiểu rồi!” Bố Khúc nghiêm nghị nói.
“Con sẽ lo chuyện của Nhã Linh. Đảm bảo là không có tin đồn gì loan ra ngoài. Ngày mai con sẽ thu xếp địa điểm tổ chức hôn lễ, kết hôn vào ngày mốt!”
Mọi người đều giật mình, ngày mốt?
Đám cưới lại rời trước thời hạn?
“Vậy nhà họ Đinh liệu có nghi ngờ hay không…?” Khúc Tịnh Kỳ cau mày.
Hôn lễ tổ chức trước thời hạn, liệu nhà họ Đinh có từ chối không?
Hoắc Ảnh Quân lạnh lùng nói: “Yên tâm, bọn họ có cầu còn không được, thím Trương, hai ngày này hãy chăm sóc kỹ càng cho cô chủ!”
Thím Trương vội đáp một tiếng “dạ”.
Bầu không khí trong nhà lại trở nên trầm mặc. Tử Lăng không nói nhưng cô hiểu cách giải quyết của Hoắc Ảnh Quân.
Mặc dù hai người họ yêu nhau. Nhưng trong mắt mọi người, trong luật pháp Trung Quốc, đây đều là những việc sai trái.
Vì hai người là anh em họ, là mối quan hệ trong vòng ba đời.
Mà bây giờ, hai người đã phạm phải luân lý, sai lầm, chạm đến ranh giới cuối cùng của mọi người.
Họ giải quyết mớ hỗn độn này một cách nhanh chóng, nhưng cũng vì lợi ích của hai người.
Phải biết rằng, mối quan hệ này càng dây dưa thì sau này tổn thương sẽ càng sâu sắc.
Chỉ là…
Cô nhìn họ bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng cảm thấy rất thương xót.
Suy cho cùng, yêu nhau không dễ. Mà họ lại yêu nhau sâu sắc.
Quả nhiên, mọi sự tình trên thế gian này, luôn không có biện pháp nào vẹn cả đôi đường.