Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 159: Sự giàu có của nhà họ Hoắc .
Người giúp việc dùng hết sức mình thét một tiếng thật chói tai, Mộ Niệm Quang nhanh chóng đem Anh Kiệt thả xuống, nhân lúc mọi người còn đang bàng hoàng, anh ta luống cuống tay chân nhảy xuống hồ nước. Ngay khi Hoắc Nhã Linh được cứu lên bờ thì cô ấy đã ngất đi rồi, vết thương ở cổ tay vẫn còn đang chảy máu. Bác sĩ trong nhà liền nhanh chóng chạy tới, băng bó đơn giản cho cô ấy một chút rồi đưa ên xe, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng VIP, tất cả mọi người đều lộ ra khuôn mặt lo lắng. Tất cả người nhà họ Đinh đều tới đây, bọn họ đứng ở ngoài cửa không nói lời nào. Vì bác sĩ căn dặn bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, liền đuổi hết họ hàng, bạn bè đi ra ngoài và chỉ có người thân mới được ở lại.
“Mọi người ra sảnh đợi hết đi” Hoắc Ảnh Quân nhìn về phía vài người nhà họ Đinh, bộ mặt u ám đến đáng sợ.
“Ba mẹ đi ra sảnh đợi đi, con ở lại đây cho” Đinh Duy Thành bước lên, nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân: “Anh, em cũng ở lại!”
“Các người đang đợi tôi nói tới lần thứ hai hay sao?” Ánh mắt của Hoắc Ảnh Quân đột nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đinh Duy Thành, làm cho da đầu anh ta run lên một cái.
Ông Đinh lập tức bước lên phía trước túm đứa con trai của mình lại, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Được, chúng tôi sẽ chờ ngay tại sảnh, nếu Phỉ Phỉ có tin tức gì thì hãy lập tức thông báo cho chúng tôi biết!”
Hoắc Ảnh Quân không thèm nhìn bọn họ, dù sao thì anh ấy cũng không coi trọng cái nhà này. Ông Đinh thấy vậy liền xấu hổ cười cười, kéo đứa con trai cùng vợ mình đi ra bên ngoài. Mộ Niệm Quang ôm Đa Đa, nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, sợ rằng anh ấy lại sắp giận dữ. Vì thế liền nhìn về phía Tử Lăng nói: “Bệnh viện nhiều vi khuẩn, tôi mang Anh Kiệt đi ra ngoài chờ mọi người, có gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi!”
Vân Tử Lăng đứng ngoài cửa, ánh mắt vẫn dán vào phòng phẫu thuật nghe ngóng, nghe được lời Mộ Niệm Quang nói, liền quay đầu lại gật gật: “Ừ!”
Mộ Niệm Quang cũng không đứng lại lâu, liền ôm Anh Kiệt lên đi ra ngoài. Cả hành lang náo nhiệt bỗng chốc chỉ còn lại mấy người nhà bọn họ.
“Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ…” Hoắc Chấn Vũ cũng giống như Vân Tử Lăng, cùng đứng tại chỗ, ánh mắt hướng vào cánh cửa nghe ngóng tình hình bên trong, nhưng không thể nhìn rõ gì cả.
Hoắc Ảnh Quân quay sang nhìn Khúc Tịnh Kỳ đang ngồi trên ghế, bất thình lình hỏi: “Mẹ đã nói gì với Phỉ Phỉ vậy?” Khúc Tịnh Kỳ chỉ cúi đầu, im lặng không nói bất kỳ điều gì.
“Con hỏi mẹ, mẹ đã cùng Phỉ Phỉ nói cái gì vậy?” Giọng của anh lại lớn thêm mấy tiếng, vẻ mặt hiện ra sự u ám đến đáng sợ.
Hoắc Chấn Vũ nghe thấy vậy, liền nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ nói: “Em đã cùng Phỉ Phỉ nói cái gì vậy?”
Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía đứa con trai của mình, lại nhìn về phía chồng của mình, ánh mắt có chút bối rối: “Mẹ, mẹ không có nói gì cả!”
Hoắc Ảnh Quân vò đầu bứt tai nói: “Không nói cái gì thì tại sao Phỉ Phỉ lại trở nên như vậy? Mẹ còn sợ em ấy chưa đủ thảm hại hay sao?”
Khúc Tịnh Kỳ nhíu mày một cái, đứng lên đáp lại: “Cái gì mà bảo ta thấy Phỉ Phỉ chưa đủ thảm hại, Phỉ Phỉ có phải là người ngoài sao, con bé chính là con gái của mẹ, sao mẹ lại có thể hại nó được chứ?”
“Ầm” một tiếng, Hoắc Ảnh Quân dùng tay đấm vào tường làm cho Khúc Tịnh Kỳ chấn động.
“Mẹ có còn coi con bé là con của mình sao?” Anh nhìn về phía mẹ mình, đôi mắt đen sẫm như có những gợn sóng đang cuồn cuộn. Khúc Tịnh Kỳ chưa bao giờ bị con trai dùng loại ánh mắt này nhìn, loại ánh mắt xa lạ, chứa đầy sự thất vọng cùng lạnh lẽo.
“Ảnh Quân, con phải nghe mẹ nói, mẹ không có nói cái gì với Phỉ Phỉ hết, mẹ chỉ là muốn con bé được gả cho một gia đình tốt, cuộc đời này còn rất dài, không nên đưa ra quyết định sai lầm!” Bà ta cố giải thích.
Hoắc Ảnh Quân lạnh lẽo liếc mắt về phía bà, khinh bỉ cười một tiếng: “Sao bây giờ mẹ lại dịu dàng như vậy? Ngày thường không phải mẹ hay nói ra những lời mà không làm cho nhà họ Hoắc cảm thấy hổ thẹn hay sao, thậm chí mẹ còn nói, mẹ chưa từng sinh ra đứa con gái bẩn thỉu như con bé!” Khúc Tịnh Kỳ lập tức ngây người. Những lời này, sao anh có thể biết được.
Hoắc Ảnh Quân nhìn biểu hiện của mẹ mình, đột nhiên nở nụ cười, sau đó anh đột nhiên đứng lên rống to: “Bà có còn là một người mẹ hay không? Bà dồn tôi đến đường cùng rồi, bây giờ cũng không tha cho Phỉ Phỉ nữa hay sao?”
Khúc Tịnh Kỳ: “…”
“Ảnh Quân, con bình tĩnh lại một chút!” Hoắc Chấn Vũ vội vã đi tới, kéo đứa con trai của mình lại: “Có việc gì thì từ từ nói!”
Hoắc Ảnh Quân lạnh mặt nhìn về phía Hoắc Chấn Vũ: “Từ từ nói? Bố xem làm sao mà con có thể từ từ nói được? Mấy năm nay hai người đều lo việc buôn bán, đi lại giữa các nước, ở trong nhà cũng chỉ có mỗi hai anh em nương tựa nhau, con có thể nói cho hai người biết, Phỉ Phỉ so với hai người còn quan trọng hơn gấp trăm lần, nếu Phỉ Phỉ có mệnh hệ gì, con sẽ không bỏ qua cho hai người đâu!”
Khúc Tịnh Kỳ ngạc nhiên, bà bị ánh mắt của Hoắc Ảnh Quân làm cho ám ảnh, run rẩy, nặng nề nói: “Không dễ dàng bỏ qua? Con nói xem con sẽ làm gì để đối phó với mẹ đây?”
“A!” một cái cực kì châm chọc đầy ý cười, nhưng trong mắt anh lại đầy sự lạnh lùng, đã giải thích hết thảy mọi việc. Lần đầu tiên, Khúc Tịnh Kỳ cảm thấy không thể hiểu được, dường như chính mình cũng không hiểu được đứa con trai này.
Vân Tử Lăng im lặng không nói năng gì, đi qua nắm lấy tay anh xem xét chỗ vết thương vừa rồi do dùng sức đánh vào tường, bàn tay đã tróc da hết cả. Cô lấy trong túi ra băng keo cá nhân mà lúc nào cũng mang bên người đề phòng có việc gì cần dùng tới, cẩn thận dán lại vết thương cho anh. Trong suốt quá trình, Hoắc Ảnh Quân không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô băng bó cho mình. Lúc này, không khí ở nơi đây liền lập tức trở nên quỷ dị khác thường.
Vài tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra. Hoắc Nhã Linh được đẩy ra, mọi người liền vội vã chạy đến xem. Các y tá đem cô đẩy lên phòng bệnh dành cho bệnh nhân VIP, Lục Nghị gỡ khẩu trang xuống nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân: “Phỉ Phỉ đã không sao nữa rồi, nhưng mà miệng vết thương ở cổ tay cần phải được chú ý, còn nữa, vừa rồi mất máu quá nhiều, cần chú ý chế độ ăn uống nhé!”
“Được!” Hoắc Ảnh Quân gật đầu, vừa mới chuẩn bị bước vào thì lại bị Lục Nghị kéo lại. Anh ta kéo anh sang một bên rồi hỏi: “Phỉ Phỉ bị làm sao vậy, trong quá trình băng vết thương lại thì thức giấc, cứ khóc suốt, cảm xúc cực kỳ không ổn định.”
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, ánh mắt có chút khó chịu. Lục Nghị thấy anh nhíu mày như thế, không cần nói cũng đã biết có chuyện không tiện nói ra. Vì thế vội dặn dò: “Anh xem, đối với Phỉ Phỉ, việc chúng ta can thiệp quá nhiều cũng không bằng tự em ấy hóa giải khúc mắc trong lòng, hôn lễ đã xảy ra chuyện như vậy, gia đình chú rể bên kia cần phải xử lý cho tốt, anh biết làm thế nào với đám phóng viên đứng bên ngoài rồi chứ!”
Hoắc Ảnh Quân gật gật đầu: “Tôi biết rồi!”
“Vậy đi, tôi có việc đi trước, có việc gì thì cứ tìm tôi là được!” Lục Nghị nói xong, liền kéo khẩu trang lên rồi vội rời đi.
“Cảm ơn!” Hoắc Ảnh Quân nói lời cảm ơn ở phía sau, rồi nhanh chóng đi vào phòng bệnh.
Lúc này Hoắc Nhã Linh đang nằm ở trên giường, trợn tròn mắt, chính là một cặp mắt trống rỗng vô hồn.
“Phỉ Phỉ…Phỉ Phỉ ơi!” Hoắc Chấn Vũ ôm tay cô, thanh âm nghẹn ngào: “Con bé này, con làm việc gì ngốc nghếch vậy hả!”
Hoắc Nhã Linh vẫn như trước không chịu mở miệng, đầu cô nghiêng sang một bên ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ, cả người trầm tĩnh một cách đáng sợ. Khúc Tịnh Kỳ đi tới, che khuất ánh mắt của cô: “Phỉ Phỉ, có thể mẹ nói chuyện hơi khó nghe, nhưng đó cũng chỉ là vì mẹ muốn tốt cho con mà thôi, con đột nhiên tự tử như thế, con muốn mẹ phải như thế nào đây chứ?”
“Phỉ Phỉ, mẹ con chính là nói năng chua ngoa như thế nhưng không có ác ý gì, con đừng có so đo cùng mẹ có được không!” Hoắc Chấn Vũ nói xong, thanh âm lại càng nghẹn ngào.
Mặc kệ cho bọn họ nói như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn giống như một con rối gỗ, bất động, không đáp lại nửa lời. Vân Tử Lăng đứng ở một bên, nhìn cô như thế liền hiểu được, đây chính là biểu hiện của tâm bệnh.
Cô không nhịn được liền túm lấy tay của Hoắc Ảnh Quân đang đứng cạnh mình. Anh trầm mặc nhìn về phía cô, phát hiện trong ánh mắt của Vân Tử Lăng chỉ toàn là sự buồn rầu. Anh gắt gao nắm chặt lấy tay cô, lôi cô đi tới trước giường bệnh.
“Phỉ Phỉ, là anh hai của em đây!” Hoắc Ảnh Quân kêu cô một tiếng, tiếp theo, còn nói thêm: “Nếu như em không thích Đinh Duy Thành, không thích mối hôn nhân, thì anh sẽ không gả em đi nữa!”
“Cái gì?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân: “Không lấy chồng? Con nghĩ rằng kết hôn là việc có thể đem ra để đùa giỡn hay sao? Nếu như lần này con bé hủy hôn thì sau này phải làm sao đây?”
“Cái gì mà phải làm sao? Con sẽ nuôi em!” Hoắc Ảnh Quân khí phách nói: “Chỉ cần con bé không vừa lòng, thì con tình nguyện nuôi em ấy cả đời này!”
Nghe đến thế, Hoắc Nhã Linh liền lập tức rơi nước mắt.
“Con càn quấy cái gì vậy!” Khúc Tịnh Kỳ nổi giận: “Con như vậy mà xứng đáng để làm anh hay sao? Làm ra sự việc này không phải để thể hiện tình cảm anh em mà chính là để hại con bé thì có, mẹ đã vì nó mà tìm đến nhà họ Đinh, tốt xấu gì thì nhà bên ấy vẫn giàu có, cả đời này em con cũng có thể không cần lo đến chuyện cơm áo gạo tiền, đối với con bé mà nói thì chính là chuyện tốt!”
“Thì có làm sao? Chỉ cần Phỉ Phỉ vui vẻ là được!” Hoắc Ảnh Quân châm chọc, mím môi nói: “Huống chi, nhà họ Hoắc chúng ta cũng là gia đình giàu có, tại sao phải cần đến sự giàu có của nhà họ Đinh?”
Vân Tử Lăng im lặng, cứ như thế nhìn người yêu của mình. Lần đầu tiên, từ trong tận đáy lòng cô cảm thấy được, anh, vô cùng xuất sắc!
“Càn quấy!” Khúc Tịnh Kỳ không khỏi tức giận: “Hoắc Chấn Vũ, anh nói gì về đứa con trai của mình đi, đây không phải là càn quấy hay sao! Bây giờ việc mà Phỉ Phỉ tự tử bị truyền ra bên ngoài thì còn mặt mũi nào nữa, nhà họ Đinh còn đang ở bên ngoài đại sảnh chờ kìa, bây giờ không muốn lấy chồng nữa thì chuyện này phải tính như thế nào đây?”
Hoắc Chấn Vũ nhìn về phía Hoắc Nhã Linh đang rơi nước mắt nói: “Phỉ Phỉ, thật sự là con không thích Đinh Duy Thành sao?”
Hoắc Nhã Linh im lặng, nhưng nước mắt lại rơi ngày càng nhiều. Hoắc Chấn Vũ nhíu mày, thở dài nói: “Thôi, không lấy chồng cũng không sao, anh con nói rất đúng, cho dù là con có thích, thì ba cũng sẽ nuôi con!”
Hoắc Nhã Linh ánh mắt rốt cuộc cũng chậm rãi nhìn về phía Hoắc Chấn Đông, thanh âm run rẩy nói: “Ba…”
Hoắc Chấn Vũ vội vã kéo tay nàng, cũng nghẹn ngào nói: “Không lấy chồng, không cần phải lấy chồng nữa!”
“Điên rồi, các người đều điên rồi!” Khúc Tịnh Kỳ quả nhiên tức giận ở trong phòng đi qua đi lại: “Được, tôi mặc kệ, tùy các người muốn tính sao thì tính!”
Dứt lời, bà liền tức giận bước ra ngoài.
“Ảnh Quân, con ở lại trông chừng em đi, ba ra ngoài xem mẹ con!”
Nói xong, Hoắc Chấn Vũ liền lập tức đi ra ngoài. Khúc Tịnh Kỳ bởi vì tức giận, nên bước chân đi cũng rất nhanh. Hoắc Chấn Vũ liền vội vàng đuổi theo, nắm cổ tay bà lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Đến lúc này mà bà còn càn quấy cái gì nữa?”
Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía ông, ánh mắt rất lạnh nói: “Tôi càn quấy? Con bé không phải cũng là con ông hay sao? Ông thực sự muốn để cho con bé ở giá cả đời hay sao?”
Hoắc Chấn Vũ nhíu mày nói: “Tôi cũng nghĩ rằng chỉ muốn Phỉ Phỉ được hạnh phúc, con bé cũng không phải là không thích hay sao? Bà cũng không nên ép gả con bé cho người mà nó không yêu thương, bà làm vậy chẳng khác nào đẩy con bé vào chỗ chết, con bé từ nhỏ đã là một người rất chính trực, lần này tự sát không thành công, nếu còn ép nữa, thì không chừng liền…”
Khúc Tịnh Kỳ gạt mạnh bàn tay đang nắm lấy tay mình ra nói: “Tôi ép con bé? Được, tôi chính là người độc ác đấy, trong cái nhà họ Hoắc này cũng chỉ có mình tôi là người ngoài thôi!” Nói xong, liền tức giận bỏ đi.
Hoắc Chấn Vũ lại một lần nữa đi tới, túm lấy được tay bà: “Bà biết rõ lời tôi nói không phải là ý này mà, bà cũng không nên làm ầm ĩ như vậy nữa? Bà xem Phỉ Phỉ kìa, lại nhìn Ảnh Quân đi, hai đứa con của mình bây giờ đều hận bà!”
Khúc Tịnh Kỳ liếc Hoắc Chấn Vũ một cái, âm thanh tràn ngập sự châm chọc: “Hận tôi? Bởi vì tôi là mẹ kế sao?”
Hoắc Chấn Vũ nhíu mày, im lặng. Khúc Tịnh Kỳ chăm chú nhìn ông, ánh mắt càng lúc càng nguội lạnh: “Bây giờ, ông tự đóng vai là một người bố hiền hậu sao, tôi đã sớm nói với ông rằng tôi không muốn sinh đẻ gì, ông thì lại muốn tôi sinh con, dù cho thế nào đi nữa, hiện giờ tôi sinh bọn chúng ra, liền thành kẻ ác có phải không?”
“Tịnh Kỳ à, tôi không phải là muốn nói ý này…”
“Ông đừng gọi tên tôi nữa!” Khúc Tịnh Kỳ giận dữ nói: “Hoắc Chấn Vũ, ông đừng quên, ông đã đồng ý với tôi như thế nào!”
Ánh mắt của Hoắc Chấn Vũ lập tức ảm đạm. Thế nhưng tay ông vẫn như trước cầm lấy tay bà. Vài giây sau, ông ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt đau khổ: “Bọn chúng không phải là người ngoài, nó chính là do từ bụng bà mà chui ra, bà thật sự không cảm thấy đau lòng dù chỉ một chút hay sao?”
Khúc Tịnh Kỳ nhìn ông, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Nếu tôi không cảm thấy đau lòng, thì tôi còn quan tâm chúng như thế sao? Các người nghĩ rằng mặc kệ Phỉ Phỉ như thế sẽ khiến nó khỏe hơn hay sao? Tôi nói cho ông biết, một khi chuyện con bé cùng Khúc Tịnh Quân bị phát hiện, thì mấy lời bàn tán của dư luận cũng đủ dìm chết con bé!”
“Tôi sẽ bảo vệ con bé thật tốt!” Hoắc Chấn Vũ vội vàng nói: “Tôi sẽ không để con gái của mình xảy ra chuyện đâu!”
“Thật không?” Bà nở một nụ cười châm chọc: “Ông có thể cam đoan lời nói của mình sao, dù cho chuyện tình cảm của con bé phát triển theo hướng nào đi chăng nữa, ông đã nói rằng tôi chỉ cần sinh mà thôi, còn lại việc nuôi dạy cứ để ông lo, ông đã làm tốt việc đó chưa?”
Đối mặt với Khúc Tịnh Kỳ gây sự cùng chỉ trích, Hoắc Chấn Vũ lập tức trầm mặc không nói.
“Hoắc Chấn Vũ, sự việc của Phỉ Phỉ, tôi mặc kệ, cứ làm bất cứ việc gì mà mọi người thích, nhưng ông nhớ cho kĩ, nếu như nó có xảy ra bất trắc gì, ông biết rồi đấy, tôi sẽ không từ bỏ ý định đâu!” Dứt lời, bà mạnh mẽ rút tay lại, xoay người bước đi.
Bên trong hành lang, Hoắc Chấn Vũ cả mặt đều lộ vẻ mệt mỏi, cả người giống như già đi rất nhiều…