Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 160: Em đừng sợ mà!.
Hoắc Chấn Vũ rời đi khiến trong phòng chốc lát yên tĩnh lại. Vân Tử Lăng thấy thế liền đi qua ngồi trước mặt nắm lấy tay cô ta, đau lòng nói: “Còn đau chứ?”
Hoắc Nhã Linh lắc lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Vân Tử Lăng rút khăn giấy bên cạnh ra lau nước mắt giúp cô ta, trong lòng là một mớ cảm xúc lẫn lộn.
“Chị dâu, em không có cách… Không có cách nào quên đi anh ấy, không thể nào gả cho người khác được… Em không thể…”
Mắt của Vân Tử Lăng cũng đột nhiên đỏ ửng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta: “Đừng khóc nữa, nhé? Chị dâu hiểu cả mà!”
Hoắc Nhã Linh càng khóc thảm thiết hơn nữa, cô ta nhìn sang Hoắc Ảnh Quân, giọng nói ngập tràn day dứt: “Xin lỗi, anh, em xin lỗi…” Hoắc Ảnh Quân thở dài bất lực, vừa đau lòng vừa bất lực.
“Em biết rằng mình rất thấp hèn, em biết là mình không biết xấu hổ, thế nhưng…em không có cách quên đi, em không thể… Cũng giống như anh không có cách nào quên được chị dâu vậy!” Cô ta nấc nghẹn nói.
Hoắc Ảnh Quân thấy thế khẽ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của em gái như thế này, trăm ngàn lời nói đều như bị kẹt lại trong cổ họng không nói ra được.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Bọn chị hiểu cả mà, không ép em nữa, không thích thì mình không gả, nhé!” Vân Tử Lăng vừa an ủi vừa lau đi nước mắt không ngừng rơi ra trên mặt của cô ta.
Hoắc Nhã Linh gật gật đầu không nói nữa, để mặc cho nước mắt không ngừng rơi xuống, Hoắc Ảnh Quân thấy thế trong lòng càng thêm buồn bực, anh không biết phải làm thế nào mới tốt. Lúc này, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, là của bố Khúc gọi đến. Anh khẽ nhíu mày, khựng lại một lát. Ông ấy gọi đến có việc gì?
Mấy giây sau, anh vẫn nhấc máy lên nghe: “Alo, bác trai… Cái gì?”
Khá lâu sau, anh cúp máy, cả người không ngừng chấn động.
“Anh, làm sao thế?” Không biết vì sao, trong đáy lòng của Hoắc Nhã Linh truyền tới một cảm giác bất an, cô ta vội vã đứng dậy: “Bác trai gọi đến nói gì thế?”
Ánh mắt Hoắc Ảnh Quân vội né tránh nói: “Không có gì, anh đi ra ngoài một chuyến, em nghỉ ngơi cho tốt!”
Anh nói xong liền rời đi.
“Anh…” Hoắc Nhã Linh đột nhiên gọi to, cô trực tiếp ngã ập xuống giường. Động tác rất nhanh, Vân Tử Lăng vốn dĩ không kịp phản ứng, cô ta đã ngã lăn xuống dưới đất.
“Nhã Linh!” Hoắc Ảnh Quân vội quay người trở lại đỡ cô lên, nắm lấy cánh tay hỏi han: “Em làm gì thế? Sao rồi, có bị ngã trúng chỗ nào không?”
Hoắc Nhã Linh nắm lấy cánh tay của Hoắc Ảnh Quân, vội vàng hỏi: “Có phải là anh ấy, có phải anh ấy xảy ra chuyện rồi không? Anh nói cho em…anh nói cho em biết đi!”
Hoắc Ảnh Quân chau mày nhìn Hoắc Nhã Linh, nói: “Cậu ta giống em vậy, tự sát rồi!” Nghe xong, đôi mắt Hoắc Nhã Linh tối sầm, trực tiếp ngất đi…
Trong biệt thự.
Suốt một ngày hôm nay, Vân Tử Lăng cảm thấy cả người mình sắp bị hút hết sức lực rồi. Hoắc Nhã Linh đã được đón về, có người chăm sóc. Còn về Khúc Tịnh Quân, hành động cũng ngốc giống cô ta vậy, cả hai đều lựa chọn tự sát. May mà được cấp cứu kịp thời, thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng. Hoắc Nhã Linh kêu gào đòi đến thăm, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể để hai người họ gọi video một lát. Cả hai người đều trầm mặc nhìn nhau qua màn hình, không nói lời nào, thế nhưng sau cuộc gọi đó, tâm trạng của Hoắc Nhã Linh đã dần dần ổn định lại. Mà bên kia nghe nói tâm trạng cũng đã ổn định lại, bắt đầu phối hợp với bác sĩ mà điều trị. Bất giác cô nghĩ nếu hai người đều có tình cảm với nhau như thế, vì sao lại không thể bên nhau chứ? Miệng đời, thật sự quan trọng thế sao?
“Đang nghĩ gì thế?” Lúc Hoắc Ảnh Quân quay về phòng đã nhìn thấy Vân Tử Lăng đang ngồi trên sô pha ở ban công. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng: “Nghĩ gì thế?”
Vân Tử Lăng dựa vào lòng anh, chau mày nói: “Anh nói xem, bọn họ thật sự không thể ở bên nhau sao?” Hoắc Ảnh Quân không nói gì, không ai biết được nội tâm anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Vân Tử Lăng giương mắt nhìn anh: “Hai người đều vì tình yêu mà lựa chọn cái chết, chẳng lẽ tình yêu này còn chưa đủ lớn sao? Em biết anh đang lo lắng điều gì, em cũng lo lắng như anh, thế nhưng em nghĩ… Chưa đến đường cùng thì chưa chịu hồi tâm chuyển ý, có lẽ thật sự để bọn họ ở bên nhau mấy năm, hoặc để bọn họ hiểu rõ nhau, thì đã không như vậy. Anh phải biết rằng con người chính là như thế, anh càng cấm cản, bọn họ càng muốn ở bên nhau.”
Hoắc Ảnh Quân nhìn Vân Tử Lăng, sau đó nhẹ thở dài một tiếng: “Anh là sợ Nhã Linh sẽ bị tổn thương!”
Vân Tử Lăng trầm mặc, cái gọi là tình yêu vốn dĩ luôn có sóng gió không phải sao?
“Em ấy có yêu phải một tên côn đồ lưu manh anh cũng không sợ, cứ phải yêu người không nên yêu. Ở bên nhau rồi, em nghĩ rằng cả đời này lương tâm của bọn họ có thể không áy náy được sao?” Vân Tử Lăng không nói chuyện, cô vốn không biết.
“Em nói đúng, bọn họ đến cái chết cũng không sợ thì còn sợ gì nữa chứ. Thế nhưng, thời gian luôn là thứ đáng sợ nhất, cảm giác mới mẻ của cậu ta đối với Nhã Linh có thể được bao nhiêu năm chứ? Nhã Linh lại là một đứa rất cố chấp, một khi em ấy đã phải lòng ai, nhất định sẽ như con thiêu thân lao vào lửa, đến lúc đó… Tổn thương của em ấy sẽ nghiêm trọng hơn gấp trăm lần với hiện tại!” Đây mới là điều mà anh lo lắng nhất.
Vân Tử Lăng bất giác chau mày nhìn anh: “Khúc Tịnh Quân không phải người như thế chứ!”
Hoắc Ảnh Quân không đáp lại. Mỗi người đều sẽ thay đổi theo thời gian, bọn họ cuối cùng có thể giữ vững được sự chân thành này hay không còn là một ẩn số.
“Vậy, vậy phải làm sao?” Vân Tử Lăng nhìn anh: “Anh có cách không?”
Hoắc Ảnh Quân ngó mắt xuống nhìn cô, dịu dàng đưa tay xoa xoa lên tóc cô: “Mọi việc đành phó mặc cho thời gian, bởi vì thời gian không chỉ là bài thuốc hay, mà còn là cách duy nhất giúp bọn họ nhìn rõ đối phương!” Nghe xong, Vân Tử Lăng khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, ngày mai chúng ta dẫn theo Nhã Linh, gọi thêm Mẫn Hy, còn cả Mộ Niệm Quang và Đa Đa cùng nhau đến thành phố Đông Dương ở mấy ngày!”
Vân Tử Lăng khựng lại: “Đến thành phố Đông Dương?”
Hoắc Ảnh Quân ôm cô: “Ừm, một là để Nhã Linh khuây khỏa, hai là để Mộ Niệm Quang quen thuộc với hoàn cảnh trước đây nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ không bị kìm nén nữa. Chứng trầm cảm của anh ấy cần được quan tâm nhiều một chút, có chúng ta bên cạnh còn hiệu quả hơn so với trị liệu y học!”
Vân Tử Lăng nghiêng đầu nhìn Hoắc Ảnh Quân, đột nhiên sống mũi cay cay.
“Sao vậy?” Nhìn thấy mắt cô đột nhiên đỏ ửng lên, Hoắc Ảnh Quân lo lắng hỏi.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, đột nhiên quỳ trên sô pha, đưa hai tay ra ôm lấy cổ của anh, giọng nghẹn ngào vang lên: “Cảm ơn anh…”
“Đồ ngốc, cảm ơn gì chứ!” Hoắc Ảnh Quân mỉm cười ôm lấy cô, chỉ là cô không nhìn thấy, gương mặt của người đàn ông này lại ngập tràn lo lắng.
――――
Khuya.
Bên ngoài đổ mưa. Mưa tí tí tách tách tạt vào trên ô cửa sổ, vang lên lộp bộp. Vân Tử Lăng vốn dĩ đã thiếu ngủ, nghe thấy tiếng mưa càng bất giác mà tỉnh giấc. Người đàn ông bên cạnh đã mệt mỏi hai ngày nay vào lúc này đang ngủ rất ngon, Vân Tử Lăng khẽ đắp chăn cho anh, cô vô thức cầm điện thoại lên nhìn, muốn xem đã mấy giờ rồi. Nhưng không ngờ tới trên điện thoại lại có một dòng tin nhắn.
“Người đã từng nổi tiếng giàu có bị cuồng bạo vứt xác nơi hoang vu, thân dưới không thấy quần áo, rốt cuộc là đã đắc tội ai?”
Vân Tử Lăng vừa nhấn mở, cả người đơ cả ra.
Đó là…
Vân Tử Diễm!
Nhìn theo cái xác bị phơi bày giữa nơi hoang vu, cô cầm lấy điện thoại run rẩy đến không ngừng, sao lại như thế này? Chị ta, chị ta không phải đang ở trong bệnh viện tâm thần sao? Tại sao lại…
Cô hận chị ta. Vẫn luôn rất hận chị ta. Nhưng cô vốn chưa từng muốn để chị ta chết. Nhất thời nhìn thấy dòng tin nhắn này, nội tâm cô dao động, cũng rất khó chịu. Không biết là vì sao, cô đột nhiên cảm thấy có chút khó thở. Cô run rẩy cầm lấy cốc nước bên cạnh, muốn uống nước để áp chế nỗi sợ lại phát hiện trong cốc lại không có nước, cô vén chăn đi xuống giường, sau đó đi chân trần mở cửa phòng bước ra ngoài. Giờ này hai cô giúp việc trong nhà đều đã ngủ rồi, cả căn nhà chỉ có chiếc đèn ngủ tỏa sáng yếu ớt, cả căn phòng to lớn vắng vẻ khiến người ta sợ hãi.
Đi chân trần, cả người đều có chút hốt hoảng, từng bước một đi xuống dưới lầu. Cô muốn uống nước, cô nhất định phải lập tức uống nước. Không biết tại sao, tim cô đập điên cuồng, loại cảm giác này sắp khiến cô nghẹt thở. Bước chân nhanh chóng hướng vào nhà bếp, bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nói thưa thớt. Giọng nói này rất nhẹ, là phát ra từ nhà bếp.
Vân Tử Lăng chau mày, ai lại ở trong nhà bếp vào giờ này? Cô đi theo ánh đèn qua đó, đột nhiên phát hiện một thân ảnh quen thuộc.
Đó là…
Mộ Niệm Quang.
Chỉ thấy cả người anh ta run rẩy, tay nắm lấy một hộp thuốc màu trắng vội vã mở ra. Tiếp đó, từ bên trong đổ ra cả mấy viên thuốc, đổ hết vào trong miệng rồi ngồi phịch xuống sàn nhà. Vân Tử Lăng bị dọa hoảng, nhanh chóng chạy qua đó.
“Anh Niệm Quang!”
Mộ Niệm Quang cả người vẫn cứ run rẩy, đôi tay mất tự chủ mà nắm lấy cánh tay của mình dùng sức cào.
“Anh Niệm Quang, anh đang làm gì vậy!” Vân Tử Lăng gấp gáp tách tay của anh ta ra. Thế nhưng anh ta nắm rất chặt, rất khó để tách ra.
“Anh Niệm Quang, anh đừng nắm như vậy nữa, cánh tay của anh chảy máu rồi!” Vân Tử Lăng vô cùng sốt ruột, giọng nói tràn đầy lo lắng. Động tác kịch liệt của anh ta làm cho điện thoại ở trên bàn rớt xuống. Vân Tử Lăng liền nhìn rõ trong điện thoại của anh ta, màn hình hiện ra chính là…
Thi thể của Vân Tử Diễm.
Trong chốc lát, cô sợ hãi cực kỳ. Anh ta, anh ta nhìn thấy rồi sao?
“Anh Niệm Quang, anh Niệm Quang!” Vân Tử Lăng vội dùng sức tách đi tay của anh ta, cả ánh mắt đều tràn ngập sự kinh khủng: “Anh đừng dọa em như thế, anh đừng có như vậy!” Mộ Niệm Quang dường như bị bóng đè vậy, nằm im không động đậy.Vân Tử Lăng rất sốt ruột, cô vô cùng sợ hãi. Thế nhưng, cô cố ép bản thân mình bình tĩnh xuống. Cô đứng dậy, nhấc lấy cốc nước rót đầy một ly nước lạnh, trực tiếp đổ lên đầu của Mộ Niệm Quang. Dòng nước lạnh lẽo nhất thời kéo lý trí anh ta quay về. Cô rõ ràng nhìn thấy anh ta đã bớt run rẩy mà dần bình tĩnh lại. Anh ta của lúc này đã sớm mồ hôi đầy đầu, ướt đẫm cả hai gò má. Vân Tử Lăng nhanh chóng ngồi xuống, đôi mắt mang làn sương mờ, cô cắn môi nhìn lấy anh ta, trên mặt đều là một vẻ khiếp sợ.
Mộ Niệm Quang từ từ ngẩng đầu lên nhìn về cô, bất giác khẽ cười: “Dọa, dọa đến em rồi đúng chứ?”
Vân Tử Lăng bỗng chốc rơi nước mắt. Gương mặt Mộ Niệm Quang trắng bệch, anh ta vẫn miễn cưỡng lộ ra ý cười, tiếp sau, giương tay ra xoa xoa lên tóc cô: “Đừng sợ, anh… Hai hôm nay anh quên uống thuốc, thế nên mới… Mới như thế, em đừng sợ mà!”