Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 166: Xảy ra chuyện.
Khi Hoắc Ảnh Quân đi làm về thì đã hơn mười một giờ.
Anh vẫn luôn đợi Khúc Tịnh Kỳ và Hoắc Chấn Vũ về nhưng bọn họ cũng không về.
Anh biết chắc chắn bọn họ đã nói chuyện với cậu của anh qua điện thoại.
Bọn họ không yên tâm về Khúc Tịnh Quân thì cứ để bọn họ chăm sóc anh ta.
Anh không đợi được bọn họ, không đợi được câu trả lời mà anh mong muốn nên dứt khoát về trước cho rồi.
Bởi vì anh thật sự quá mệt mỏi.
Lúc về đến nhà, căn phòng trên tầng hai vẫn tỏa ra ánh đèn yếu ớt.
Điều này khiến trái tim anh ấm áp lên một cách khó hiểu.
Tốt quá!
Anh còn có một ngôi nhà, có một người yêu đang đợi anh trở về.
Tiếp tục đi thẳng lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là hình ảnh Vân Tử Lăng đang tựa vào đầu giường đọc sách, mà ở giữa có một nhóc con.
Đó là, Đa Đa!
Hoắc Ảnh Quân hơi giật mình, ngay sau đó khẽ mỉm cười đi tới: “Tối nay Đa Đa ngủ chung với bọn mình à!”
Tới biệt thự đã mấy ngày, đây là lần đầu tiên Đa Đa ngủ cùng bọn họ.
Vân Tử Lăng để sách xuống, nhìn về phía Đa Đa đang ngủ say, không khỏi cười thành tiếng: “Buổi sáng anh ra ngoài vẫn chưa về, thằng bé nhớ anh. Tối nay nói muốn ngủ cùng anh nên em đưa thằng bé tới luôn!”
Hoắc Ảnh Quân bước tới bên giường, cúi người và đặt lên trán Đa Đa một nụ hôn, trên mặt đầy vẻ cưng chiều.
“Xin lỗi, bố về trễ. Mai bố sẽ chơi cùng con nhé!”
Vân Tử Lăng thấy anh dịu dàng như thế, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Hoắc Ảnh Quân không lên tiếng, cứ nhìn chăm chăm vào Đa Đa đang say ngủ như thế, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Anh đi tắm đi, trông anh có vẻ rất mệt mỏi.” Vân Tử Lăng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, không khỏi quan tâm nói.
“Ừ, vậy anh đi tắm trước!” Người đàn ông đứng dậy, vươn tay giữ ra sau gáy người phụ nữ và kéo cô đến trước mặt mình, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Vân Tử Lăng cười một tiếng, không phản kháng.
Người đàn ông mỉm cười đi rửa mặt.
Chờ sau khi anh bước ra từ phòng vệ sinh, Vân Tử Lăng đã xuống giường.
Cô ngồi ở bàn ăn, trên bàn có để một nồi cháo nhỏ, còn có một ít bánh bao và chút thức ăn.
“Đây là…”
“Mấy ngày nay, có vẻ anh không dễ chịu lắm, đều ăn uống không ngon. Em cũng không biết anh về nhà họ Hoắc ăn uống thế nào, cho nên chuẩn bị một ít cháo cho anh. Lúc anh đang tắm em đã hâm nóng rồi, qua ăn xíu rồi ngủ đi!” Vân Tử Lăng vừa nói vừa múc một bát cho anh.
Hoắc Ảnh Quân lau tóc bước tới, cười một tiếng: “Vẫn là vợ anh quan tâm đến anh nhất!”
Vân Tử Lăng liếc anh một cái: “Nghiêm chỉnh chút coi, ăn nhiều vào đó!”
Hoắc Ảnh Quân cầm cái thìa lên ăn.
Nhưng ăn được hai miếng thì dừng lại.
“Hả? Sao thế?” Thấy đột nhiên anh dừng lại, Vân Tử Lăng có chút khó hiểu.
Hoắc Ảnh Quân buông thìa xuống nhìn về phía cô, thở dài một hơi rồi nói: “Hôm nay Khúc Tịnh Quân tới rồi…”
“Gì cơ?” Vân Tử Lăng giật mình không thôi: “Anh… Anh ta tới ư? Không phải bố mẹ anh ta đang trông giữ anh ta sao? Sao đột nhiên lại tới đây…”
“Chạy tới từ trong bệnh viện! Bác trai và bác gái không biết.” Vừa nói vừa cười khẩy: “Thật đúng là có bản lĩnh!”
Vào giờ phút này, anh thật sự không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ khen anh ta thâm tình sao?
Đúng là liều lĩnh quá ta!
Đột nhiên Vân Tử Lăng có chút lo lắng: “Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ anh…”
“Còn sao nữa, bị mẹ anh kích thích đến hộc máu, ngất xỉu luôn rồi!”
“Hả?” Vân Tử Lăng lập tức căng thẳng: “Vậy anh ta có sao không? Có gọi bác sĩ tới khám chưa?”
Hoắc Ảnh Quân thấy dáng vẻ cô căng thẳng như thế, vội vỗ về nói: “Em đừng lo lắng, không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương bị nứt ra, lại thêm mấy ngày không ăn không uống nên nhất thời không chịu nổi mà ngất xỉu thôi!”
Nghe vậy, Vân Tử Lăng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vừa nghĩ tới Khúc Tịnh Quân như thế lại cho lắng cho Nhã Linh: “Vậy Nhã Linh…”
Hoắc Ảnh Quân lại thở dài lần nữa: “Lúc đó bộ dạng của cô nhóc như suýt muốn giết người thôi.”
“Giết người ư? Giết ai?”
“Còn ai vào đây nữa, chính là mẹ anh đó. Khúc Tịnh Quân ngất xỉu và được anh đưa tới bệnh viện. Mẹ anh không để con bé đi, kêu vệ sĩ nhốt con bé lại. Bây giờ tâm trạng con bé rất kích động, sợ con bé tới bệnh viện sẽ gây rắc rối!” Anh kể nguyên nhân anh không ngăn Khúc Tịnh Kỳ nhốt cô ấy lại.
“Vậy chẳng phải con bé sẽ đau lòng đến chết ư?” Vân Tử Lăng thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh Hoắc Nhã Linh đau thương tột cùng.
Hoắc Ảnh Quân bất đắc dĩ nói: “E rằng hai người đó thật sự yêu nhau, cũng không sợ chết, ngang bướng không chịu được!”
Vân Tử Lăng không biết nên nói gì, cô thật sự rất lo lắng cho Nhã Linh, cũng lo cho Khúc Tịnh Quân.
“Chia tay như thế thì hai người đó sẽ đau khổ biết chừng nào… Em thấy, Khúc Tịnh Quân cũng chẳng kém gì anh, nói không chừng còn trốn ra khỏi bệnh viện rồi lại tiếp tục một lần nữa!”
Vân Tử Lăng nhíu mày nói.
“Sẽ không chia tay đâu.” Anh nhìn về phía cô, có chút cạn lời cười: “Anh cũng không biết lời này của em là đang khen anh hay chê anh luôn. Nhưng mà em không cần lo lắng, anh đã đặt vé máy bay cho bọn họ, sáng mai ra nước ngoài!”
Vân Tử Lăng kinh ngạc: “Anh… Anh không phản đối à?”
Đây… Đây chính là họ hàng gần đấy!
Nụ cười của Hoắc Ảnh Quân có chút khổ sở: “So với phản đối, anh càng quan tâm đến Nhã Linh hơn. Theo như lời em nói, nếu để con bé không hạnh phúc, vậy chẳng khác nào không kết hôn. Huống hồ anh cũng chỉ có một đứa em gái, anh cũng không muốn con bé cứ suốt ngày mặt ủ mày ê. Để bọn nó ra nước ngoài bình tĩnh một chút cũng tốt. Nếu quả thực có thể tiếp tục, cũng không uổng công anh giúp bọn nó, nếu không tiếp tục được thì vừa hay để bọn nó hiểu rõ nhau hơn. Cứ để bọn nó tự trải nghiệm quá trình này đi!”
“Vậy… Vậy chuyện này… Mẹ anh…”
“Bà ấy không biết, anh cũng không có ý định nói với bọn họ.” Vừa nói anh vừa cúi đầu cười mỉa mai, nói nhỏ chỉ để một mình anh có thể nghe thấy: “Bà ấy sẽ không quan tâm Nhã Linh đâu…”
Vân Tử Lăng không lên tiếng nữa.
Cô cũng thật lòng hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc.
Cũng thành thật hy vọng cách làm này là đúng.
…
Ngày hôm sau.
Tối hôm qua Hoắc Ảnh Quân ngủ rất trễ nên đến giờ vẫn chưa dậy.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên cửa phòng được mở ra.
Vân Tử Lăng lo lắng chạy tới, cô vội vã đánh thức anh, giọng nói rất dồn dập: “Hoắc Ảnh Quân! Hoắc Ảnh Quân!”
Nhưng mà mấy ngày rồi người đàn ông vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, lúc này đã rơi vào giấc ngủ say.
Vân Tử Lăng càng sốt ruột lắc anh mạnh hơn, cả người căng thẳng cực độ: “Anh mau dậy đi! Hoắc Ảnh Quân! Anh mau dậy đi mà!”
Hoắc Ảnh Quân hơi nhíu mày, từ từ mở mắt: “Hả… Sao thế?”
“Mau lên đi, bọn họ xảy ra chuyện rồi!” Vân Tử Lăng kéo cánh tay anh lên.
Hoắc Ảnh Quân vội vàng ngồi dậy, xoa trán một cái, vẫn hơi mơ màng: “Ai xảy ra chuyện?”
“Nhã Linh và Khúc Tịnh Quân. Anh nhanh lên một chút, nhanh lên một chút đi!”
Hoắc Ảnh Quân ngẩn ra, sửng sốt một chút.
“Tụi nó xảy ra chuyện gì?”
“Anh mau đi với em đi, trên đường em sẽ nói với anh!”
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân không dám chậm trễ, nhanh chóng xuống lầu với Vân Tử Lăng.
Mấy phút sau ở trên xe, lần này Mộ Niệm Quang lái xe, lúc này tâm trạng của Hoắc Ảnh Quân khá kích động, Mộ Niệm Quang sợ anh lái xe xảy ra chuyện nên anh ta làm người điều khiển.
Vân Tử Lăng cùng với Hoắc Ảnh Quân và Đa Đa ngồi ở ghế sau.
“Là ai để lộ tin tức?” Sắc mặt của Hoắc Ảnh Quân cực kỳ tối tăm và giận dữ.
Không phải chuyện này đã được xử lý rất thỏa đáng sao?
Sao lại bị người khác để lộ ra rồi?
Vân Tử Lăng cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện thế này?
Cô không hề nghi ngờ năng lực của Hoắc Ảnh Quân.
Nhưng bây giờ…
Cô không suy nghĩ được nhiều đến thế.
Bây giờ cô rất lo lắng cho an toàn của Nhã Linh và Khúc Tịnh Quân.
Chuyện này mà bị đưa ra ánh sáng, những sóng gió dư luận đó không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu nổi.
Cô thật sự rất sợ Nhã Linh và Khúc Tịnh Quân sẽ làm ra chuyện gì điên rồ.
Dù sao trước đó hai người này cũng đã từng tự tử rồi!
Giờ phút này bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, nhưng trong lòng mỗi người đều nổi lên sóng to gió lớn.
Trong quá trình bọn họ tới sân bay, trên tất cả những màn ảnh lớn trên đường phố của Thành phố Nam Dương và trên tấm biển quảng cáo trên đường đến sân bay đều đang chiếu cảnh vụng trộm của hai người bọn họ.
Trong nháy mắt, toàn bộ giới giải trí đều nổ tung rồi.
Thêm vào đó, không biết những phóng viên này được ai thông báo.
Tất cả đều tràn vào sân bay và vây quanh hai người bọn họ.
Dư luận điên cuồng áp sát khiến Hoắc Nhã Linh sụp đổ khóc lớn.
Sau khi lên xe, Hoắc Ảnh Quân vẫn luôn chú ý động tĩnh trên Facebook.
Anh đã cho người đi xử lý nhưng dư luận vẫn ùn ùn kéo đến như thế.
Thậm chí khắp nơi trên cả nước đều đang chia sẻ thông tin này.
Đều đang nói là có một cô gái nhà giàu yêu anh họ **.
Mà càng khiến anh tức giận chính là tất cả những người lớn trong nhà họ Hoắc đều phủi sạch quan hệ với bọn họ.
Không chỉ thế, thậm chí còn có một vài người trong nhà mượn cơ hội này phát biểu một số ngôn luận không thể chịu nổi.
Những thứ này đều là giả tạo, không có căn cứ, cái gì mà Hoắc Nhã Linh còn là vị thành niên đã sống thử với Khúc Tịnh Quân.
Cái gì mà hai người ra nước ngoài chính là có quan hệ lung tung.
Cái gì mà phá thai bởi vì nghi ngờ đứa bé bị thiểu năng.
Vân Tử Lăng không lên tiếng mà chỉ ôm chặt Đa Đa, cả người đều căng thẳng.
Cô biết, từ bao lâu nay dư luận luôn khiến người ta tổn thương hơn cả dao kiếm thật.
Ba năm trước, cô chịu oan thay Vân Tử Diễm, lúc đó cô cũng đã từng bị sỉ nhục như thế.
Loại cảm giác đó thật sự vô cùng khó chịu.
Huống chi chuyện yêu đương của hai bọn họ còn nghiêm trọng hơn cô khi trước.
Bởi vì thân phận của nhà họ Hoắc và nhà họ Khúc ngang nhau.
Bọn họ đều có địa vị, có danh tiếng trên bảng nhà giàu.
Người trong những gia đình như vậy xảy ra chuyện thì cho dù chuyện có bé bằng hạt vừng cũng bị đem ra làm đề tài tán gẫu lúc rảnh rỗi.
Huống chi còn là loại chuyện…
Không thể đưa ra ánh sáng như thế này.
Giờ phút này cô rất sợ, rất sợ Nhã Linh sẽ bị ép đến phát điên.
“Mẹ!” Đa Đa vội vươn tay sờ mặt cô: “Đau đau! Mẹ bóp Đa Đa đau!”
Vân Tử Lăng hoảng sợ, lúc này mới phát hiện mình vô tình bóp Đa Đa đau.
Cô vội ôm thằng bé nói xin lỗi: “Xin lỗi nha, xin lỗi Đa Đa, mẹ không cố ý đâu!”
Đa Đa ôm cô: “Không sao, mẹ đừng nhíu mày nữa được không?”
“Ừ!” Vân Tử Lăng miễn cưỡng cười một cái, nhưng nụ cười này vô cùng khó coi.
Mộ Niệm Quang nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện vẻ mặt hai người họ không quá tốt nên lập tức tăng nhanh tốc độ.
Nhưng không ai để ý rằng từ đầu đến cuối chân mày của Mộ Niệm Quang chưa từng giãn ra.
Anh ta có một loại cảm giác lo lắng không yên.
Loại cảm giác này khiến anh ta hơi hoảng sợ…