Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 216 Tôi rất vui
“,”Một ngày sau,
“Chú Hoắc, chú Hoắc” Tô Nhã Kỳ vội vàng xuống xe, liền chạy vào nhà.
“Tiểu thư người làm sao về rồi? Người hôm nay không phải đang đi học sao?” bác Phan rất ngạc nhiên.
Tô Nhã Kỳ chưa kịp trả lời, bắt đầu tìm trong nhà. Cặp sách cũng thuận theo cánh tay của cô rơi xuống đất.
“Tiểu thư, sao vậy?bác Phan theo sau cô đi vào, nhặt cặp sách lên lo lắng hỏi.
“Chú Hoắc ngủ dậy chưa?chú Hoắc đâu rồi?
“Tiên sinh ở bể bơi,tiểu thư hôm nay không phải là đi học “
Nói chưa hết lời, Tô Nhã Kỳ nhanh như tên bắn, chạy lên lầu.
Bùng một tiếng, Tô Nhã Kỳ đẩy cửa ra.
Sau đó chạy về hướng bể bơi.
Bể bơi rất lớn Hoắc Vũ Hạo dáng người cường tráng đang lặn dưới nước.
Tô Nhã Kỳ vội vàng chạy đến kêu lớn.chú Hoắc,chú Hoắc
Phù một tiếng bọt nước,nam nhân từ trong nước nhảy ra,
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào,chiếu trên người của anh ấy.
Nam nhân vung tóc,vô số bọt nước bay lên.
Trên mi mắt kia.bọt nước trên sợi tóc chảy theo xương quai xanh xuống.thậm chí tôi rớt xuống lồng ngực không tì vết kia.
Tô Nhã Kỳ lập tức nhìn ngẩn người.
Quá đẹp trai!
Tựa giống như bước ra từ trong tranh của italy hoàn mỹ nam nhân vậy.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười sau đó, quay nhìn đến cô hôm nay là thứ sáu.
Một câu nói đơn giản, liền nói với cô, “tại sao trốn học?”
Tô Nhã Kỳ nhanh chóng phục hồi tinh thần,cô vội lo lắng mở miệng, “Xin lỗi chú Hoắc, tôi từ trong trường ra là có nguyên do. Chú Hoắc Tịch Tịnh xảy ra chuyện rồi!”
Nam nhân không chút vội vàng bơi đến bờ bể bơi,nhìn cô cười ảm đam.
Tô Nhã Kỳ cau mày, “chú Hoắc cười gì, tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh.Tịch Tịnh,Tịch Tịnh đã xảy ra chuyện.cô ấy, cô ấy mất tích rồi!”
Cô thật sự rất lo lắng, không ngừng đi xung quanh, “cô ấy không đến trường, tôi điện cho dì mới biết Tịch Tịnh xảy ra chuyện, làm sao đây? Chú Hoắc làm sao đây?”
“Ngồi xuống” anh mở miệng gọi Tô Nhã Kỳ
“Ngồi xuống nói!”
Tô Nhã Kỳ nghĩ anh ấy nghe chưa hiểu, ngồi xuống nói tiếp: “chú Hoắc người lợi hại như vậy người có cách đúng không, xin người,xin người tìm Tịch Tịnh giúp, tôi sợ, thật sự sợ cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, sao đang yên lành lại mất tích”
Chưa nói hết lời.
Cô đột nhiên bị anh ấy nắm tay,dùng sức kéo.
Cả người cô rơi vào bể bơi.
“Phù” cô lập tức lên khỏi mặt nước, lo sợ nhìn về phía chú Hoắc.
Tiếng này, cô gào thét, âm thanh vô cùng giận dữ.
“ Tôi thấy mũi em ra mồ hôi, lôi em xuống cho em tắm ” Hoắc Vũ Hạo cười ảm đạm.
“Chú Hoắc!” Tô Nhã Kỳ rất giận dữ, nắm tay phẫn nộ đấm vào ngực anh ta một cái, “Chú có nghe tôi nói chuyện không.Tịch Tịnh mất tích rồi,nghe thấy chưa?”
Cô hiện tại rất giận, anh ấy còn có tâm trạng cười đùa cô ấy?
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo lộ ra nụ cười mát lạnh “Em có vẻ rất quan tâm cô ta.”
“Đương nhiên rồi”, không hề nghĩ ngợi,cô lập tức nói: “Từ nhỏ đến lớn cha đều nuôi nhốt tôi. Tôi không có mấy bạn bè, bạn duy nhất là chị kia. Nhưng chị ấy không thật tâm coi tôi là em gái là bạn, chị ấy chơi chung với tôi là để khoe khoang bản thân. Tôi mới đến ngôi trường này có rất nhiều bạn gái không thích tôi, chỉ có Tịch Tịnh,Tịch Tịnh thích tôi, bao dung tôi, cô ấy đối với tôi là tốt thật lòng, chú Hoắc Tịch Tịnh là bạn tốt của tôi. Tôi rất lo lắng, rất lo lắng.”
Vừa nói mắt cô vừa đỏ lên sắp khóc.
“Chú giúp tôi được không,hiện tại đang rất rối loạn. Dì nói… dì nói, nhận được thông báo, nếu dám báo cảnh sát sẽ giết con tin” Tô Nhã Kỳ bắt đầu khóc nức nở “Người quen nhiều người như vậy, tôi tin tưởng, nhất định có biện pháp tìm thấy Tịch Tịnh đúng không?”
Hoắc Vũ Hạo nhìn cô cô lập tức khóc đỏ mắt, mũi cũng khóc đỏ rực lên.
Anh ấy liên lấy tay lau nước mắt cho cô, “Được rồi, đừng khóc nữa,còn khóc là người ta tưởng tôi bắt nạt em này!”
Tô Nhã Kỳ đỏ mắt,trong mắt còn chứa nước mắt cứ vậy nhìn anh ấy.
“Yên tâm,cô ấy không sao”anh sờ má của cô “đừng khóc nữa,uh?”
Tô Nhã Kỳ không hiểu ý nghĩa của câu nói này, “chú Hoắc,người ý người là sao? Người có cách giúp tôi tìm thấy Tịch Tịnh không?”
“Anh trai cô ấy đang được nghỉ”
“Uh” Tô Nhã Kỳ cau mày, sau đó trợn tròn mắt, “Ý chú là anh cô ấy sẽ tìm giúp?”
Nói xong mặt cáu hơn, “hắn sẽ không tốt như vậy đi cứu Tịch Tịnh,hắn luôn bắt nạt cô ấy”.
“Chính vì luôn bắt nạt.mới biết được đột nhiên mất đi cảm giác như thế nào, là hắn rất nhanh sẽ biết được tim hắn có cảm giác gì”, Hoắc Vũ Hạo cưởi mỉm, trong mắt dấy lên thứ cảm xúc người khác không dễ dàng hiểu được.
Tô Nhã Kỳ không hiểu.
Cái gì gọi là luôn bắt nạt.
Mất đi cảm giác gì?
Chú Hoắc rút cuộc đang nói gì!
“Không cần lo lắng,việc của cô ấy cứ để tôi lo là được.” nhìn khuôn mặt cô ngỡ ngàng, anh cười càng thêm vui sướng.
Tô Nhã Kỳ tuy không hiểu ý trong câu nói của anh.
Nhưng chỉ cần nhận được sự hứa hẹn của anh là cô thấy yên tâm.
“Cảm ơn, cảm ơn chú Hoắc”, cô vội ôm cổ của anh, chỉ cần chú Hoắc ra tay, Tịch Tịnh nhất định sẽ không sao
Nhưng, cô thật sự lo lắng cho Tịch Tịnh
Bởi vì nguyên do xuống nước cô lại ôm chặt anh
Vì thế
Vì ướt người liên hệ vì vậy giữa hai người không có kẻ hở
Mấy phút sau Tô Nhã Kỳ phát giác ra bất thường
Cô cúi đầu muốn thông qua mặt nước nhìn rõ ràng bên dưới.nhưng mặt nước là chiết xạ, căn bản không thể nhìn thấy đồ vật bên dưới
“Làm sao vậy”
“Um” cô khẽ cau mày, biểu cảm có chút ngẩn ngơ
Hoắc Vũ Hạo không thích cô không tập trung, đặc biệt là lúc ở trước mặt anh ấy
Vì vậy liền khó chịu cô cằm cô lên, làm cho cô nhìn về phía mắt của anh “ cô đang nghi ngờ điều gì
Tô Nhã Kỳ không nói gì, mà cau mày, giống như đang cảm nhận cũng giống như đang xác nhận.
“ Nhã Kỳ….”
Sự im lặng của cô, sự nhíu mày của cô, sự khó hiểu của cô, cùng với biểu tình có chút ghét bỏ, anh nhìn tương đối khó chịu.
“chú Hoắc”
Cô gọi anh một tiếng
“Uh”
Anh đang đợi cô nói
“Tôi, tôi vừa hình như, hình như cảm thấy”
“Cảm thấy gì ?”
Cô cắn môi, vẻ mặt khó có thể tin, sau đó, bất ngờ thò tay xuống nước tìm kiếm, củng không hiểu nói : có đồ vật đụng vào tôi, chú đem thứ gì vào đây à?
Dứt lời, tay cô liền lập tức
Bắt được cái gọi là “gậy gộc kia “
“A” Tô Nhã Kỳ đụng vào một cái, giống như lửa vậy phỏng tay khó giải quyết
Hoắc Vũ Hạo hít một hơi dài sau đó đè cô lên thành bể bơi
Sau đó, trong lúc cô kinh ngạc và ngỡ ngàng hôn lên môi cô .
“Ư ư”
Cái nụ hôn sâu này dồn dập làm cho cô sắp tắc thở, làm cho cơ thể cô lập tức mềm xuống.
“Đáng chết nha đầu này”
Anh vừa nói vừa cắn vành tai của cô, cô muốn lấy tính mạng của anh sao ?
“A”
Cái cảm giác tê dại đó, làm cô rùng mình, nổi hết da gà lên
Thân thể cùng theo phản ứng bản thân, cô đẩy anh ra “ không được, không được như thế”
Hoắc Vũ Hạo nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, thở gấp gáp, và
Bị ướt ở trước ngực không thể che giấu được cảnh xuân
Tất cả mọi thứ ở đây, dường như muốn lấy đi tính mạng của anh
Tô Nhã Kỳ môi sưng đỏ, nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh và lồng ngực nhấp nhô của anh
Thậm chí nắm chặt tay của cô nóng ran, cô có chút hoảng loạn
“Hoắc… chú Hoắc….chú, chú tại sao lại nhìn tôi như vậy?
Cô nhăn mặt, hơi thở rất nhanh
Nam nhân không nói gì, nhưng tiếng thở dồn dập kia vẫn trống rổng vang lên
“Hoắc…chú Hoắc …”
Cô nhìn anh không mở miệng, nhìn yết hầu anh nuốt nước miếng, một lên, một xuống, rất là mị hoặc.
Cô không thể khống chế dơ tay ra, đột nhiên ôm eo của anh, cơ thể cũng dán lên
“Cô có biết mình đang làm gì không ?
Nha đầu này còn dám thốt lên
Một câu hỏi làm cho Tô Nhã kỳ nháy mắt phục hồi tinh thần.
Nhất thời, cô vội dơ tay đẩy anh ra “chú, chú chú chú đi ra, không được, không được lại gần tôi.”
Nói xong , cô cúi đầu cả, cả mặt vừa đỏ vừa tím
Trong lòng lại thầm nghỉ : “Tô Nhã Kỳ ngươi rút cuộc đang làm gì tại sao còn nghênh đón chứ?”
A a a a !
Mất mặt chết đi được !
Nhìn bộ dạng cô phiền muộn,ngượng ngùng Hoắc Vũ Hạo tâm trạng rất tốt.
Anh nâng cằm cô lên, tiếng thở to đậm nhét đầy cả thế giới của cô bờ môi nóng bỏng của anh đi trên da thịt của cô
Cô, không còn chống lại lúc anh đụng vào người cô nữa, anh rõ ràng rất kích động
Tô Nhã Kỳ không nói gì ánh mắt trốn tránh
Nhưng chú giữ cằm cô,không cho cô quay mặt đi
“Tôi rất vui ” anh mỉm cười, hôn nhẹ lên môi cô
Nụ hôn nhẹ nhàng này, làm cho Tô Nhã Kỳ ngẩn người một chút
Mắt, không tự chủ nhìn về phía anh
“Em biết không? Vụ việc lần trước anh sợ sẽ để lại trong em một bóng đen. Bây giờ nhìn thấy em có thể chấp nhận anh, không từ chối anh, anh rất vui”
Anh cười một cái, cả mặt đều khôi ngô.
Tô Nhã Kỳ thẹn thùng cắn môi, không biết trả lời thế nào.
Tại vì, vừa nãy trong đầu cô không hề nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm trước.
Vì cô biết chú Hoắc rất dịu dàng, cho dù là lúc cưỡng hôn cô tay của chú cũng giữ lưng của cô, sợ cô bị gạch ở thành bể bơi làm đau
Vì vậy, cô mới quên được
“Nhã Kỳ”
Anh nhìn thẳng cô, từ từ đến bên tai cô nói, “Thật là muốn làm sinh nhật mười tám tuổi cho em trước.””