Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Ngây ngô như này có phải là đáng yêu hơn nhiều không!” Anh tươi cười nói câu ngọt ngào rồi khẽ đóng nhẹ cửa xe, không để ý phía sau mà quay về ghế lái.
“ Hàn tổng đây là muốn đưa người đi đâu?”
Lúc này Hàn Thiên Ngạo mới bị giọng nói đằng xa làm cho chú ý, ánh mắt chứa đầy sự hoài nghi nhưng vẫn mang dáng vẻ lãnh đạm, bình tĩnh đến lạnh lùng:
“ Người của tôi, muốn đưa đi đâu cũng cần phải báo cáo sao?”
Vũ Minh Triết không hề có một chút ý định nhượng bộ, vẫn ngoan cố giành người:
“ Người của ai còn chưa chắc đâu! Không lâu nữa, mỹ nhân cũng về tay tôi thôi. Một người cao cao tại thượng như ngài đây tội gì phải đi tranh giành một ả đàn bà với kẻ thấp hèn như tôi chứ. Đúng không?”
“ Đừng nghĩ là tôi sẽ không đụng đến anh, muốn cướp đoạt nữ nhân từ tôi không dễ đâu. Tuyệt đối đừng để tôi nghe thấy anh gọi cô ấy bằng loại từ hạ đẳng ấy, nếu không mục đích duy nhất của tôi chính là hủy hoại anh.”
Hàn Thiên Ngạo phun ra lời nói vô cùng đáng sợ, rồi tiện tay vỗ vỗ vài cái vào mặt của tên điên kia: " À. Tham vợ người thì cũng có lúc người dòm ngó vợ mình."
Sau đó hoàn toàn không để ý mà khởi động xe bẻ lái trở về.
Nguyệt Tử Du từ đâu đột nhiên xuất hiện, dang tay ôm vòng qua tấm lưng của hắn, yêu kiều nói: “ Hai người cãi nhau à? Sao lúc em thấy mặt anh có vẻ khó chịu vậy?”
Hắn ôm cô ta vào lòng, giải thích: “ Chỉ tranh luận công việc vài câu thôi! Không sao đâu em yêu, chúng ta về thôi nào!”
Cô vợ này của hắn thật dễ bị che mắt, bị hắn lừa hết lần này đến lần khác. Không biết rằng, đến khi mà cô ta biết được chồng mình thay lòng đổi dạ, bao lần ngoại tình bên ngoài, là gã sở khanh, đế tiện thì cảm giác sẽ thế nào đây?
Thật mong chờ quá đi mất!
An toàn đưa tiểu yêu tinh của mình về đến nhà, anh mang cô vào phòng, đặt xuống chiếc giường lớn, tháo giày ra khỏi từng cử chỉ đều rất ôn nhu, chung quanh căn phòng không đâu là không ấm áp và êm ái.
Muốn vào tắm một lát nhưng lại bị bàn tay nhỏ kéo lại, Lục Mạn Y ôm chầm lấy anh, chân vắt qua ngang hông, tay quơ lung tung và rồi đụng phải thứ gì đó. Không biết là cô đã đụng nhầm gì mà khiến người kia đang khổ sở nín thở, còn cắn răng chịu đựng.
“ Ngoan ngoãn năm yên cho tôi! Nếu em còn làm càn tôi sẽ không nhịn nỗi mà thịt em đấy!” Anh vội ngăn cản Mạn Y, trong lòng không vui nói.
Nào ngờ đâu anh lại đụng phải đứa trẻ bên trong tâm hồn kia, giương đôi mắt vô cùng tuổi thân ấy lên nhìn anh, chiếc miệng xinh xắn nay lại mếu máo khóc òa lên như được mùa. Không ổn rồi! Nhưng Hàn Thiên Ngạo lại chợt nhớ ra điều gì đó, nên đã lại gần vỗ về xoa đầu đứa trẻ lớn xác chỉ biết khóc nhè, rồi bất đắt dĩ lắc đầu. Đây là kinh nghiệm của người đã từng phải trông cháu. Cuối cùng đã chịu im lặng mà ngủ thiếp đi trong lòng anh như một đứa bé ngoan biết nghe lời.
Thở dài một cái rồi bước về phía phòng tắm, loay hoay cả buổi bên trong mới được thoải mái ra ngoài. Lục Mạn Y đúng là rất biết cách làm cho người ta khổ sở đến chết.
Đêm đó Hàn Thiên Thiên Ngạo trao cô một nụ hôn nhẹ nhàng và thoáng qua trên trán. Nhưng lại mang rất nhiều tâm tư, khoảnh khắc đó anh cảm thấy cô gái của mình thật nhỏ bé, đáng yêu và chỉ muốn bảo vệ nâng niu cô suốt đời. Ngắm nhìn cô thật lâu rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
................
Tô Uyển Ninh lái xe đến điểm hẹn, không phải nơi nào khác mà là chỗ của Phong Nguyệt. Sau cái đêm cô uống rượu với Mạn Y ở đây, cảm thấy nơi này rất thích hợp để giải tỏa căng thẳng, hơn nữa mùi vị pha chế ở đây phải nói là cực kì giống với sở thích của cô.
“ Ở bên này!” Mạc nhiên đã ngồi đây từ sớm. Bởi vì cô còn phải sắp xếp cho nhân viên thu dọn tất cả đồ đạc rồi mới có thể quay về. Thấy cô từ cửa chính đi vào anh liền vẫy tay tạo sự chú ý.
Mọi người đều bị tiếng động gây ra mà nhìn về hướng cô đang đứng, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái hố chui xuống, cô thầm rủa: “ Thật muốn điên lên với cái tên đần này. Ngại chết mất!”
Nói vậy thôi chứ Mạc Nhiên của chúng ta ngốc thật! Anh trông sờ sờ ra thế kia làm sao mà cô không nhìn thấy được chứ! Trừ phi mắt cô bị chột...
Tô Uyển Ninh lấy lại tinh thần, khí thế hừng hực lướt qua ánh nhìn của những người xung quanh đi đến chỗ ngồi của mình.
Để phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt này, Mạc Nhiên mở lời trước cho thấy sự ga lăng của mình, dù gì anh cũng là đàn ông:
“ Cậu muốn uống gì, tôi gọi cho cậu?”
“ Dạo này công việc ổn chứ?”
“ À dạo này tôi...”
“ Cũng ổn định như trước thôi. Sao dạo này không thấy cô Tô đến đây nữa nhỉ?” Một Bartender ở đó vui vẻ đáp.
“ A dạo này tôi bận chết mất! Cho tôi như cũ nhé!” Thái độ của cô đột nhiên thân thiện hẳn ra, cảm thấy rất có thiện cảm.
“ Vừa có món mới đấy! Cô có muốn thử không? Tôi nghĩ cô sẽ thích nó nên mới giới thiệu.”
“ Được.”
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Mình sẽ ra truyện vào thứ 3, thứ 5 và thứ 7 nha mọi người.
2Q==
Cô bé hàng xóm khi xưa.
Ai đó giúp Mạc Nhiên tôi với, ra là người Tô Uyển Ninh muốn hỏi là tên bartender đang pha chế ở quầy cạnh họ. Bị cô làm cho quê một vố lớn, anh chỉ biết ngậm ngùi nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn tiếp tục lẳng lặng lắc lư ly rượu tên tay.
Nhìn sang bên cạnh, thấy một thanh niên ăn diện sáng sủa lại bị chọc cho ra thành bộ dạng khó coi vừa thương lại vừa buồn cười. Cô mặc dù không cố ý nhưng gặp cảnh này không thể ngậm cười nỗi, miệng cười ngạo nghễ, cơ thể xiên xiên vẹo vẹo tựa vào quầy bar, xin lỗi: “ Xin lỗi cậu, tôi không cố ý đâu nhưng...”
Mạc Nhiên mặt đỏ bừng, vội chặn họng người kia lại: “ Không cần nói nữa. Tớ hiểu mà.”
Những chuyện xấu hổ như thế này đúng là không nên nhắc đi nhắc lại, bởi vì khi nhắc đến sẽ lại lăn ra cười lần nữa, nghĩ lại cũng hơi quá đáng nhỉ?
Thời gian từng nhịp từng nhịp trôi qua, hai người chỉ ngồi đó im lặng không nói gì. Một người theo thói quen cũ, vừa uống vừa nhìn vào màn hình điện thoại, tranh thủ thời gian xử lí luôn công việc. Một người chỉ biết ngẫm nghĩ không biết mở miệng nói gì cho đúng.
Không biết có phải vì loại nước mới này quá nặng cho nên men rượu mới tác yêu tác quái hay không, mà sao Uyển Ninh lại tự tin đối diện với người trước mặt hơn là ban nãy:
“ Dạo này cậu sống tốt chứ? Còn cô chú nữa, họ vẫn khỏe mà phải không?”
Anh quay lại nhìn, mặt tươi roi rói, cười một tiếng: “ Cậu nhìn còn không thấy sao? Tôi được gọi là đệ nhất trợ thủ của Hàn tổng đấy! Còn bố mẹ tôi vẫn bỏ tôi một mình mà đi du lịch suốt ấy!”
Nhìn xem cái thói hóng hách ngày nào của anh ta từ ngày nào rồi vẫn còn đó. Cô trêu chọc nói: “ Phụt! Ha ha ha... Mạc Nhiên, cậu tự tin lấy cái danh xưng này đâu ra vậy? Bao lâu rồi vẫn con nít đến vậy à!”
“ Này! Như vậy là không được đâu đấy! Cậu nhìn lại mình mà xem. Đột nhiên biến mất không một lời từ biệt. Có...có biết người khác lo lắng lắm không? Còn tưởng cậu chết đâu luôn rồi.”
“ Chết cái rắm! Có cần bà đây đánh cho tỉnh rượu luôn không?”
“ Nooooo! Không cần.”
Hóa ra cả hai người họ đã quen biết nhau từ rất lâu về trước. Khi còn bé gia đình cô chuyển đến khu nhà anh đang sống để ở, gia đình cũng thuộc dạng có tiền, đương nhiên anh cũng không ngoại lệ. Bởi vì giá nhà ở đây rất cao.
Mạc Nhiên chỉ hơn cô một tuổi. Nói đúng hơn là chỉ có bốn tháng nhưng lại khác năm. Thời điểm Tô Uyển Ninh đến đó sinh sống chỉ mới là đứa trẻ lên ba, anh và cô cùng nhau lớn lên, gia đình hai lại thân thiết nên thành ra mối quan hệ của hai người còn hơn cả anh em ruột.
Cứ như vậy mà êm đềm lớn lên.
Thế nhưng chẳng may, rằng vào một ngày đẹp trời nọ, cả gia đình cô tổ chức một buổi cắm trại tại biển. Không ngờ trên đường đến nơi xe lại mất thắng mà lao xuống vách đá, bố mẹ cô cả hai đều không được may mắn mà qua đời, chỉ duy nhất mình đứa trẻ Tô Uyển Ninh được bao bọc, che chắn bởi mẹ mà sống sót qua tai nạn. Cũng vì thế mà từ đó cô được ông bà nội đón sang nước ngoài sinh sống.
Sự cố năm đó luôn là nỗi ám ảnh trong cô, mỗi đêm khi nằm xuống cô đều không ngừng mơ thấy hình ảnh lúc đó, xung quanh đều là máu tươi. Chắc chắn rằng đó không phải là một tai nạn xe ngoài ý muốn, mà đã có người sắp đặt.
Ba cô là một viên chức nhà nước, đảm nhiệm chức vụ trưởng công tố. Năm đó vì cố chấp cho người điều tra một vụ hối lộ và chốn thuế cho bằng được mà tốn nhiều công sức. Bỗng dưng lại xay ra tai nạn, công tác điều tra cũng kết thúc tại đó, mọi kiện tụng đều bị bác bỏ. Gia đình cô tan nhà nát cửa, cô không nơi tương tựa. Ông nội cô là quản gia, người làm nhà họ Lục, nghe tin đau đứt cả ruột gan, mang cháu về tiếp tục dạy dỗ.
Cũng từ đó, Tô Uyển Ninh quen biết được Lục Mạn Y- cháu gái Lục gia và trở thành người trợ giúp cho Mạn Y về sau.
Cô kể lại toàn bộ quá khứ năm đó cho Mạc Nhiên nghe, giọng nói rung rung như muốn vỡ òa nhưng cố gắng nuốt xuống.
Dứt lời, Tô Uyển Ninh đúng dậy chạy vào phòng vệ sinh một lúc lâu.
Lúc này Mạc Nhiên không còn trách cô chuyện năm đó nữa, ngược lại tâm trạng vô cùng tồi tệ, suy đi nghĩ lại đúng thật không nên gặn hỏi lại quá khứ người như vậy.
Mạc Nhiên chỉ muốn ôm cô vào lòng như lúc nhỏ mà an ủi, lo lắng và bảo vệ nhưng người con gái trước mặt thực sự không giống như trước kia nữa. Cô rất mạnh mẽ, có sự nghiệp, tiền đồ sáng rạng, thậm chí khả năng còn vượt bậc cả anh.
Trước đây gặp lại, anh vẫn luôn giữ một khúc mắc rằng: Lý do nào đã khiến cho con người ta thay đổi như biến thành một người khác vậy? Cô bé lúc nhỏ thường hay xin kẹo, khóc nhè vì bị anh trêu chọc...nay đã trưởng thành mất rồi!
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Mình sẽ ra truyện vào thứ 3, thứ 5 và thứ 7 nha mọi người.
1081901065%3Futm_campaign%3Ds64474495_ss_id_webs_royaleoct%26utm_source%3Dwebsite%26utm_medium%3Dseller%26utm_content%3Dblueytads