Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào giờ nghỉ trưa Hàn Thiên Ngạo đột nhiên đến tìm cô mà không báo trước.“ Ơ Hàn Thiên Ngạo sao anh lại đến công ty em giờ này.” Trên mặt lộ ra một vẻ vô cùng ngạc nhiên. “ Tôi bệnh rồi, đến tìm thuốc.” Anh tỏ ra đáng thương, đáp lại. Nghe anh nói vậy Lục Mạn Y vừa cảm thấy khó hiểu vừa lo lắng cho anh. Khó hiểu là do anh sao lại tìm thuốc ở công ty cô, cô làm dược sĩ từ khi nào mà đến cả bản thân cũng không biết cơ chứ? Còn lo lắng thì đương nhiên là vì cô quan tâm đến anh rồi. “ Anh không khỏe ở đâu sao?” Cô ân cần hỏi thăm. “ Phải. Ở đây này!” Nói rồi anh đưa tay lên trước ngực chỉ vào bên trái, rồi nói tiếp: “ Cả tháng không được gặp em, tôi phải bệnh tương tư mất rồi!” “ Anh... anh...Tên bịp bợm.” “ Sao chứ? Tôi nói đều là thật mà...liền có thể chứng minh.” “ Tôi đúng là không nên lo cho tên xấu xa như anh. Ăn xong cái Tết chỉ thấy béo lên vài cân chứ có đau ốm gì đâu, hứ!” “... =,=’’
Hóa ra là biết cô đã quay trở lại nên không kìm lòng mà đến thăm cô cho đỡ nhớ, nhưng thực ra một phần cũng là muốn đích thân đến mời cô dự tiệc do Hàn gia tổ chức để chiêu đãi đối tác, bạn bè trong nghành,… Cô dù gì cũng chủ sở hữu của thương hiệu mà công ty anh đã đầu tư vào nên theo lí cũng được mời đến dự. Với lại chủ đích anh muốn Lục Mạn Y đến đó là muốn ngầm tuyên bố tâm ý của anh đối với cô và xem xem thái độ của mọi người trong nhà đối với cô ấy ra sao.“ Hôm tới em có rảnh không? Tôi muốn mời em đến bữa tiệc ở Hàn gia...em đừng hiểu lầm, chỉ là với danh nghĩa giám đốc của Queen thôi!!!” Chỉ mới nói thôi mà ánh mắt dữ tợn kia của cô đã muốn đem anh xé thành nhiều mảnh. Không vội trả lời, Lục Mạn Y còn phải nghĩ ngợi thêm một lát: “ Được thôi, để tôi xem lich trình hôm ấy thế nào, sắp xếp lại rồi sẽ báo anh sau.” “ Tôi rất có hi võng rằng em sẽ đến... À em ăn chưa có muốn đi ăn chút gì đó không? Tôi trả em bữa ăn trước đó.” “ Sếp Hàn đã có lòng thì sao em nỡ từ chối, đi thôi. Đợi em mười phút!” “ Tôi xuống lấy xe đợi em trước nhé!”
Cứ như vậy cả hai đều cảm thấy thoải mái khi đi cùng nhau, không cần chú ý đến ánh mắt của kẻ khác. Chủ đề trong suốt bữa ăn của họ chỉ đều đề cập đến trái phiếu và cung cầu của thị trường hiện tại, dùng bữa xong thì anh lái xe đưa cô về tận công ti còn mình thì quay lại Hàn thị, ngồi trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, tập trung xử lí công việc. Chỉ mới đi ăn với anh một bữa, đầu cô sau đó đã chất một đống suy tư khó hiểu bên trong. Quái lạ nhỉ? Tên này thường ngày đi cùng cô hẳn là không nghiêm túc như hôm nay, lẽ ra hắn đã giở trò biến thái với cô rồi chứ! Vậy mà đến một cái ôm trong chốc lát thôi cũng không có… thời gian cô không có ở đây đã chịu không nổi mà tìm niềm vui mới rồi ư? Đàn ông thật tồi…“ Lục Mạn Y gần tám giờ tối rồi đấy, chúng ta mau về thôi. Nhân viên đều đã tan ca về từ lâu rồi...Này! Em có nghe chị nói không? Đừng tăng ca nữa...trễ lắm lắm rồi! Hôm nay chưa làm xong thì ngày mai nó vẫn ở đó thôi, không mất được đâu.” Lục Mạn Y gượng cười, lắc đầu khổ sở: “ Trời ơi! Bà cô của tôi ơi...chị chỉ mới 25 thôi, mau đi kiếm cho em một anh rễ thật cao, thật to, thật đẹp trai và thật giàu vào. Thay vì thời gian để đi theo em cằn nhằn thì mau mau đi kiếm chồng đi a.” “ Con bé này, chỉ biết cãi. Từ nhỏ biết vậy đã không nghe em. Nào chúng ta về thôi.”