Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo thư phản xạ tự nhiên của con người, khuôn mặt thanh tú đầm đìa mồ hôi, cặp mày liễu khẽ cau, mắt nhắm nghiền, đôi bàn tay buộc phải báu chặt vào nhau.
Giống như một người kỵ mã, thân thể hơi nghiêng về phía trước giong ruổi trên người cô. Bả vai Lục Mạn Y bị anh xem như dây cương mà đón lấy mà kiểm soát thăng bằng của cả hai, đồng thời sợ rằng cô gái nhỏ đang gào khóc sẽ nhảy vọt ra mất. Bên dưới xung kích với tốc độ ngày càng nhanh, khắp người hơi nước hôi hổi trông như sở hữu vô vàn sinh lực.
“ Aa...anh thật quá đáng! Ưmm.nhanh quá...á...đau! Không cần...A...A...”
“ Không được. Thả lỏng một chút nào, TIỂU ******* nhà em!”
“ Huhu...lớn quá...không được nữa...ha~ Cầu...a...xin anh chậm một chút!”
Cho đến khi Mạn Y cứng rắn không chịu đựng được nữa, toàn thân bủn rủn, cầu khóc xin tha thì anh mới chịu hạ thấp tốc độ, nhưng không đồng nghĩa chất lượng cuộc chơi sẽ theo đó mà tuột xuống. Từng đợt từng đợt tuy chậm nhưng lại rất có uy lực, anh thúc mạnh đến mỗi lần đều đã chạm đến điểm G của cô.
Liên tục vỗ mạnh vào mông Mạn Y anh còn tạo nên những vết đỏ in hằn cả dấu tay lên mông của cô. Chụp lấy bầu ng*ực đang nhấp nhổm theo từng nhịp ra vào, nhào nặn bằng cả hai tay, đầu v* bị ngón tay kẹp chặt lôi kéo đến tê dại như là lưu điện chạy trong thân thể cô vậy! Càng bị kích thích cái miệng phía dưới co rút ngậm chặt hơn. ‘Aa... cô muốn bóp chết thằng huynh đệ của anh ư? Cứ thế này sẽ nghiện mất!’. Lục Mạn Y thích cảm giác bị hành thế này ư? Không ngờ cô và anh đều là có xu hướng thích S&M. Vừa hay lại là trời sinh sinh một cặp? Phải, chính là thế!
[SM cụm từ viết tắt của Sadism Masochism nghĩa là bạo d^m và khổ d^m. Mình chú thích ra cho những bạn không biết nha!]
“ Tiểu yêu tinh hư hỏng, sau hôm nay anh phải sắm thêm vài món đồ cho em nữa rồi!”
Nói rồi Hàn Thiên Ngạo cởi trói cho cô, lật người cô lại thành tư thế ngửa, mặt đối mặt dí sát vào nhau. Bông gục đầu vào vai mình, khiến Mạn Y không khỏi hốt hoảng, cả hai ôm lấy nhau khoảng không tĩnh mịt, chỉ có tiếng động của trái tim và tiếng thở dồn dập là đang hiện hữu. Đã rất lâu rồi cô chưa ôm một người khác giới, là đàn ông nhưng không phải bố hay là anh trai.
“ Lục Mạn Y. Mau gọi tên tôi...” Giọng ang tưởng trừng như muốn nghẹn lại.
Cô ngỡ ngàng, đưa tay về phía khuôn mặt bội phần xinh đẹp, chạm vào má: “ Anh muốn em gọi thế nào đây? Thiên Ngạo?... Hay gọi là A Ngạo nhé?...”
Nhưng tuyệt nhiên anh không nói lời nào, mà một lúc im lặng vừa như đã ngủ. Nào ngờ phần thân dưới lại bất ngờ luân động, tiếng thở cũng của anh trở nên khó nhọc. Mạn Y nhắm chặt mắt, đôi tay ghì thật mạnh vào vai anh, nén chịu vì cơn đau đột ngột. Nước mật giàn giụa, vương vãi ra mọi ngóc ngách.
Cả hai thân thể trần trụi dính lấy nhau không thể phân biệt, ngực mềm mại cùng cứng rắn cọ sát lẫn nhau, cứ hễ đâm sâu tận gốc rồi lại rút ra là một màn kích thích. Vẻ mặt có phần hưởng thụ. Một âm một dương dung hòa, miệt mài ma sát, cô còn cảm nhận được cây gậy cứng rắn đang khai phá hang động dường như đang căng cứng đến khẩn trương. Với kích cỡ trước đó đã lấp tràn cả hang phía dưới, thế bây giờ lại càng to ra không khỏi làm con người ta nảy sinh ra một cảm giác lo sợ rằng anh có phải buồn xé nát cúc h**ệt luôn không? Lục Mạn Y thập phần hoang mang lúc này... Vận động kịch liệt như vậy mà Hàn Thiên Ngạo vẫn còn dồi dào sức lực, hết lần này đến lần khác nhét hết tinh khí của mình cho Mạn Y,
Trải qua bao nhiêu lần hoan ái, Hàn Thiên Ngạo điên cuồng đòi hỏi đến mức cô phải thiếp đi vì mệt. Đến khi tỉnh lại lại thấy trên người đã y trang chỉnh tề, dư âm sau màn mây mưa vẫn sót lại đâu đó trong người. Khung cảnh trong xe hoàn toàn bị xáo trộn, gọi là bãi chiến trường luôn chăng?
Người đàn ông trước mặt thật sự là cùng một người với người vừa nãy sao? Trông không giống một chút nào. Gần một tiếng trước anh ta điên dại như một con sói hoang, còn bộ dạng bây giờ: đặt hai lên vô lăng chống cằm, nghiêng đầu, mắt phượng mở to chớp chớp nhìn cô, nhìn dáng vẻ hôm nay của anh đáng yêu chả các gì một chú thỏ con trong trẻo. Bộ mặt này của Hàn Thiên Ngạo...thật làm người khác không quen!
“ Ọc... Ọc~” Thật là sao lại vào lúc này chứ, bây giờ có tìm cái lỗ để chui xuống cũng không có. “ Em đói rồi!”
“ Phụt...Được ngoan ngoãn ngồi yên đó. Anh đưa em đi ăn ngon.”
“ Anh được lắm! Đang cười nhạo tôi sao?” Lục Mạn Y nghiến răng nghiến lợi, anh dám khiêu khích cô sao? Cô thành ra bộ dạng này đều là do người nào đó không chút lưu tình ban cho.
“ Được rồi không ăn nữa. Mau đưa tôi đến công ty.” Cô hất hũi anh.
Hàn Thiên Ngạo theo dỏi cử chỉ của cô qua kính chiếu hậu, đây là lại vô ý chọc cô dỗi rồi! Bây giờ biết lỗi có muộn quá không nhỉ?
“ Không được! Anh đã ăn no rồi, bây giờ sẽ bồi thường cho em.”
Cuối cùng Lục Mạn Y cũng không thể làm gì hơn, ngoài việc ngoan ngoãn đem theo tấm thân mệt lả ra ngoài dùng bữa cùng anh.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Lịch ra chương mới: vào thứ 3, thứ 5 và thứ 7 mỗi tuần