Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người tạm biệt nhau ở tầng bốn, bởi vì thang máy dành cho nhân viên quá đông, không thể nhồi nhét thêm được nữa, cô đành chuyển sang dùng thang máy chuyên dụng chỉ có nhân viên cấp cao mới được phép sử dụng. Lục Mạn Y khá là lịch thiệp cô không ngại thuyết phục Nguyệt Hy cùng đi chung với mình, nếu ai có ý định trách phạt cô ấy thì cứ bảo rằng là cô cho phép. Không đến đó ngay, Mạn Y bấm nút thang máy đến tận tầng thứ bảy - nơi làm việc của bộ phận thư kí và là cơ quan đầu não của tập đoàn, nơi chứa phòng làm việc của người đứng đầu mỗi một doanh nghiệp.
Gõ cửa trước trước để xem động tĩnh bên trong, quả nhiên Vũ Minh Triết đã ở trong đó. Hôm nay vì ngày đầu tiên cô đến làm nên hắn đã chuẩn bị có mặt từ sớm. Dĩ nhiên trước khi cô đến thì ngày qua đã có gọi điện thông báo với hắn một tiếng, để còn kịp sắp xếp.
Lục Mạn Y đang ở một nơi từng coi nó giống như là nhà của mình, nó theo cô cùng lớn lên, buộc phải cúi đầu đẩy cửa bước vào trong, co kiềm chế cơn phẫn nộ của mình. Bạch Vi Vi hận hắn đến thấu xương, cho dù có xuống địa ngục cũng phải kéo hắn cùng theo. Nói gì thì nói, cô vẫn không thể nào phủ nhận tài năng của Vũ Minh Triết, tuy hèn hạ còn là tra nam, không từ thủ đoạn độc ác kể cả giết người, chính người mình đã từng hứa hẹn cạnh bên... nhưng không hề ngu si, bất tài. Để có thể xây dựng công ty trở nên hưng thịnh như bây giờ cũng là cả một quá trình nỗ lực đầy công sức.
Vũ Minh Triết đề nghị ở lại thêm nhưng Mạn Y chỉ uống hết tách trà rồi rời đi, cô chỉ định ghé quá chào hỏi hắn rồi vào việc ngay. Nhanh chóng đặt chân đến phòng giảng dạy, cùng mọi người giới thiệu sơ qua một lượt về bản thân. Đa số mọi người ai cũng đã từng nghe qua danh tiếng của cô trong nghành thời trang khắc nghiệt này. Vài tiếng trôi qua, công việc của ngày tạm thời cũng đã gần như xong hết. Các học viên trong nhóm đối với Lục Mạn Y rất tôn trọng, họ thật sự rất thích cô, đều đối với cô rất tốt. Vậy mà đêm qua còn hồi hộp lo sợ thái độ của mọi người đối với mình sẽ chẳng mấy gì tốt đẹp. Nghệ thuật và phong cách của thời trang là sở trường của cô trong lĩnh vực này. Qua một khoảng thời gian trao đổi thông tin, cô đã nắm rõ được những thứ mà các stylist bị thiếu sót, hạn chế từ đó định hướng và lập ra kế hoạch giảng dạy. Thực chất những người này không hề có thực lực yếu kém như bản thân bọn họ đã nghĩ, sở dĩ xảy ra vấn đề thất bại trong công việc là do mọi người vẫn chưa được tiếp cận quá nhiều với những kiến thức quan trọng về nghành nghệ thuật. Chi bằng nhân cơ hôị này Lục Mạn Y muốn khai thác và dẫn dắt bọn họ phát triển năng lực, sau đó vẫn có thể mời về làm việc riêng cho thương hiệu của cô với mức lương khá hậu hĩnh. Vũ thị đã vô tâm mà vùi dập, hạ thấp giá trị của những nhân viên đáng giá như này thì cô không ngại đem những viên ngọc thô sơ này biến thành những hạt lục bảo để bên mình.
Còn định kéo mọi người đi ăn một bữa ngon, thì không may là tôt stylist còn vướn phải một lịch trình cho một vài minh tinh nên buộc phải tạm gác sang hôm sau. Nhất định cô sẽ đãi họ một bữa thật hoành tráng để kỉ niệm ngày đầu gặp mặt.
Sau buổi tối hôm đó, Phong Nguyệt lại thường xuyên liên lạc với cô hơn, cả cô cũng không rõ lí do. Có điều hành động này chứng tỏ mối quan hệ của anh và cô đã được kéo gần, sự tin tưởng mà đối phương dành cho Mạn Y đã dần lớn lên.