Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Tống Kiều đẩy cửa thư phòng bước vào, người đầu tiên cô gặp lại không phải Kỷ Đình Dạ.
Nhìn nét mặt sững sờ của cô, Giản Diệp tinh ý mỉm cười giải thích:
- Hạ tiểu thư chớ hiểu lầm, tôi ở đây chỉ là vì chuyện công việc mà thôi.
Tống Kiều lấy lại vẻ mặt thường ngày, xoay người đóng cửa lại.
- Tôi có thể hiểu lầm gì chứ? Bác sĩ Giản nghĩ nhiều rồi.
Lời này của Tống Kiều là thật, đúng là khi nhìn thấy Giản Diệp cô có hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ có vậy.
Cô không ngờ phản ứng của mình lại khiến Giản Diệp nghĩ cô không thoải mái.
Giản Diệp gật đầu, uyển chuyển nói sang chuyện khác.
- Vết thương của Hạ tiểu thư đã lành chưa?
Tống Kiều gật đầu, đối với sát thủ thì vết thương đó có là gì.
Lúc Giản Diệp và Tống Kiều đang trò chuyện, Kỷ Đình Dạ cũng đã từ nhà vệ sinh bước ra.
Vừa rồi hắn sơ ý nên có vài giọt cafe bắn lên áo sơ mi.
Nhìn thấy Tống Kiều, vẻ lạnh lẽo trên gương mặt hắn cũng giảm bớt.
Hắn bước đến gần cô, dịu giọng.
- Em đến rồi à? Tôi nghe quản gia nói em có việc tìm tôi.
Tống Kiều gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, nhưng nếu anh đang bận thì để sau cũng được.
Kỷ Đình Dạ liếc sang Giản Diệp vừa mới đến, thản nhiên đáp:
- Tôi không bận.
Giản Diệp trợn tròn mắt, vị đại ca này anh nói vậy là có ý gì? Bà đang chịu đựng 2 giờ đồng hồ kẹt xe để đến được đây đó? Giản Diệp điên cuồng gào thét nội tâm, hận không thể bước lên bóp ch3t Kỷ Đình Dạ.
Nếu có hẹn với giai nhân còn dựng đầu cô dậy làm gì? Không sợ báo ứng sao?
May mắn Tống Kiều dường như đã nghe thấy tiếng lòng của Giản Diệp, cô mỉm cười nói với Kỷ Đình Dạ:
- Chuyện của tôi không quan trọng, lát nữa sẽ nói sau.
Áo anh bẩn rồi, tôi giúp anh lấy cái khác.
Kỷ Đình Dạ ghé sát vào tai Tống Kiều, cất giọng trầm thấp:
- Làm phiền em rồi.
Tống Kiều buông một câu “không có gì” rồi rời đi, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí ái muội ngọt ngào giữa hai người.
Giản Diệp lập tức tỏ thái độ, cô ghét bỏ nhìn sang chỗ khác.
Sớm biết đến đây sẽ bị thồn “cơm chó” thế này, cô đã kéo theo Phong Khiêm để anh ta cùng mình “chia sẻ”.
Nhưng hẳn là anh ta cũng ngán tận cổ rồi, sếp yêu đương thì lập tức vứt luôn hình tượng.
Tống Kiều vừa khuất sau cánh cửa thì Kỷ Đình Dạ lập tức thu lại nụ cười.
Hành động sống hai mặt của anh khiến Giản Diệp bất mãn.
- Kỷ Tổng, hành vi thái độ này của anh rất đáng lo ngại đấy.
Kỷ Đình Dạ lạnh lùng liếc Giản Diệp, đi thẳng vào vấn đề chính.
- Thông tin mà cô cần tôi đang ở đây.
Vì năm đó cô nhi viện bị cháy nên rất khó tìm kiếm.
Sau khi qua xác minh mới có thể khẳng định.
Kỷ Đình Dạ vừa nói vừa đưa sấp tài liệu cho Giản Diệp, cô nhận lấy mở ra xem.
Sau khi đọc lướt qua, sắc mặt Giản Diệp ngày càng trầm trọng:
- Cảm ơn anh, bấy nhiêu đã đủ rồi.
Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép.
Giản Diệp gấp tài liệu, chào Kỷ Đình Dạ rồi xoay người rời đi.
Lúc bước ra hành lang cô vô tình đụng mặt Tống Kiều, nhưng cô không chút bận tâm mà cúi đầu đi thẳng.
Tống Kiều khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Giản Diệp có chút trầm ngâm.
- Em nhìn gì vậy?
Kỷ Đình Dạ cũng ra ngay sau đó, thấy Tống Kiều ngẩn người thì khó lên tiếng.
Câu nói của Kỷ Đình Dạ khiến Tống Kiều hoàn hồn, cô lắc đầu đáp lời hắn:
- Không có gì, vừa rồi hình như bác sĩ Giản đã khóc.
Anh làm gì cô ấy à?
Kỷ Đình Dạ cau mày, nói bằng giọng không vui.
- Em nghĩ đi đâu thế? Nếu tôi làm ai đó khóc thì người ấy chắc chắn là em.
Hắn vừa nói vừa giật lấy áo sơ mi trên tay Tống Kiều, sau đó dẫn cô quay lại phòng ngủ.
Tống Kiều ban đầu còn ngẩn ra, đến khi hiểu được ám chỉ trong lời hắn thì gò má chợt ửng hồng như quả đào chín.
Cô cắn môi, thầm oán giận Kỷ Đình Dạ ngày càng không đứng đắn.
Vừa vào phòng ngủ, Kỷ Đình Dạ đã buông cô ra sau đó cởi áo.
Tống Kiều quay mặt đi, lúng túng nói:
- Anh định làm gì? Nói trước tôi có võ đấy.
Kỷ Đình Dạ dừng động tác, bất giác cất tiếng cười trầm thấp:
- Cái đầu nhỏ của em đang tưởng tượng đen tối gì thế? Tôi chỉ muốn thay áo thôi.
Tống Kiều bị nói như vậy thì thẹn quá hóa giận:
- Sao anh không nói sớm, tự nhiên thoát y như vậy.
Anh thích c ởi đồ trước mặt phụ nữ lắm à?
- Em nói sai rồi, tôi chỉ c ởi đồ trước mặt người phụ nữ của tôi thôi.
Tống Kiều câm nín, cô đúng là nói không lia vị tiên sinh này.
Miệng lưỡi trơn tru thế kia chẳng trách khiến nhiều người mê mệt.
Kỷ Đình Dạ thay xong áo, chậm rãi xoay người Tống Kiều lại đối diện với mình.
- Da mặt mỏng như vậy còn muốn đấu với tôi.
Được rồi, không đùa em nữa.
Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Tống Kiều thấy hắn quần áo chỉnh tề, lúc này mới bớt đi sự ngượng ngùng xấu hổ.
Cô đẩy bàn tay đặt trên vai mình của hắn ra, cất giọng đều đều:
- Hôm nay tôi đến làm khách Lưu Gia, Lưu tiểu thư đã đem album ảnh lúc nhỏ của anh cho tôi xem thử.
Trong đó có cả ảnh anh chụp cùng chị gái cô ta.
Kỷ Đình Dạ cau mày, cất giọng lạnh lẽo:
- Có phải cô ta nói Ý Nhã là mối tình đầu của tôi, là vị hôn thê chân chính được Kỷ Thị lựa chọn?
Tống Kiều ngạc nhiên, xem ra chiêu trò này đã được cô ta làm rất nhiều lần đến mức kịch bản lời thoại đều được Kỷ Đình Dạ ghi nhớ.
Tống Kiều gật đầu, sắc mặt Kỷ Đình Dạ chợt thay đổi.
Hắn quay người định đi nhưng đã bị Tống Kiều giữ lại:
- Anh bình tĩnh đi, tôi đã đáp trả cô ta rồi.
Chuyện tôi muốn nói với anh là tôi đã tình cờ nhìn thấy hình cô bé chụp cùng anh trong cô nhi viện Nhân Ái.
Có khi cô ấy vẫn còn sống, tiếc là thông tin đã bị cháy cả rồi.
Kỷ Đình Dạ vừa nghe đến đây thì kích động, lập tức túm chặt Tống Kiều:
- Lời em nói có thật không?
Tống Kiều gật đầu đáp chắc nịch:
- Là thật, chính mắt tôi nhìn thấy qua một quyển album cũ kỹ.
Tôi không biết anh lấy thông tin từ đâu, nhưng trên đời này không có gì là không thể xảy ra cả.
Kỷ Đình Dạ không trả lời, hắn giống như đang suy nghĩ gì đó.
Gương mặt hắn cương nghị và lạnh lẽo, khiến Tống Kiều bên cạnh cũng không nói thêm gì.
Qua rất lâu, Kỷ Đình Dạ mới nhẹ nhàng ôm lấy cô:
- Cảm ơn em, chuyện này tôi sẽ tự mình tìm hiểu.
Cô ấy là một người bạn mà tôi rất trân trọng, nhưng không đến mức như lời thổi phồng của Lưu Tuyết Lam.
Em là người thông minh, đừng để cô ta dắt mũi.
Tống Kiều không đẩy hắn ra, cô bắt đầu quyến luyến sự gần gũi và hơi ấm đặc trưng trên người hắn.
- Anh tưởng tôi là ai chứ? Đạo hạnh của cô ta vẫn chưa đủ để đấu với tôi đâu.
Kỷ Đình Dạ đột nhiên c ắn vào cổ Tống Kiều khiến cô đau đến nhảy dựng.
- Kỷ Đình Dạ, tôi lại nói gì sai à?
Kỷ Đình Dạ dịu dàng xoa vết cắn, cất giọng trầm thấp:
- Đây là trừng phạt, em không nên quyến rũ tôi.
Tống Kiều sững sờ, cô quyến rũ hắn bao giờ chứ? Đúng là người ngang ngược mà.
Thật ra Tống Kiều không biết, bởi vì hành động thuận theo không chút phòng bị của cô đã khiến Kỷ Đình Dạ ngứa ngáy.
Hắn muốn đẩy ngã cô nhưng lý trí mách bảo bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Ở giữa bọn họ còn rất nhiều bí mật, thứ hắn muốn có được chính là con người thật của cô….