Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dọc đường đi Quý Noãn thật sự không nhịn được mà hắt hơi mấy cái liền.Mặc Cảnh Thâm lái xe thẳng về Ngự Viên, đến cả bữa tối cũng không dẫn cô đi ăn, gọi ngay chị Trần nấu trà gừng đường đỏ cho cô.Quý Noãn cũng không để tâm đến chuyện mình bị cảm lạnh.
Vừa cầm ly trà gừng đường đỏ uống vài ngụm đã bị cay đến nhăn mày nhăn mặt.
Trước kia cô cũng ghét uống trà này, thật sự nuốt không trôi.
Cô vừa định đặt ly trà xuống, ngước mắt lên thì thấy Mặc Cảnh Thâm đứng trước mặt.Có vẻ như nếu cô không uống hết ly trà thì tối nay cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm.“Trà gừng này cay quá đi.” Quý Noãn hiếm khi cảm thấy e sợ: “Em có thể ăn cơm trước rồi uống tiếp được không?”“Bà chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
Cô uống trà gừng trước cho ấm người đã.” Chị Trần từ bên cạnh bước đến càu nhàu: “Gần đây nhiều người bị cảm mạo, triệu chứng rất nặng.
Cháu gái tôi ở quê hôm qua mới gọi điện thoại lên nói lần cảm mạo này làm cho nó ba ngày không rời khỏi giường được, khó chịu đến mắt cũng không mở nổi.
Cho nên bà chủ nhất định phải để mồ hôi toát ra, ngàn vạn lần đừng để bị cảm!”Quý Noãn ngước mắt lên, vì không thích uống nên chỉ có thể khẽ liếc mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm.Mặc Cảnh Thâm: “Nghe thấy chưa? Uống đi.”Quý Noãn miễn cưỡng, không thể làm gì khác hơn là bưng ly lên uống vài ngụm.
Cay rất khó khó chịu, nhưng cô không thể không uống, cuối cùng đành bịt mũi uống.Trước kia đúng là sức khỏe của Quý Noãn không được tốt.Khi còn bé, phương Bắc quá lạnh nên cơ thể cô rất dễ bị cảm sốt.
Nhưng tính tình cô lại ngoan cố, mỗi lần bị ốm cũng chỉ tự giam mình trong phòng, trùm chăn ngủ hai ngày, không tiêm, không uống thuốc.
Trà gừng đường đỏ khó uống như vậy lại càng không uống.Đến khi nhìn thấy đáy ly, Mặc Cảnh Thâm mới ra hiệu cho chị Trần mau đi dọn bữa tối, vì trước đó ở ngoài đường Quý Noãn cứ kêu đói bụng.“Em về phòng tắm nước nóng trước đi, thay bộ đồ khác cho dễ chịu.” Mặc Cảnh Thâm nói.Quý Noãn cũng định như vậy.
Dù sao uống xong trà thì cô đã thấy người nóng lên khó chịu.Cô về phòng chưa bao lâu, không biết có phải là vì triệu chứng cảm mạo hay không mà đầu óc ngày càng váng vất.Nghĩ tới ngâm mình tắm nước nóng là tốt nhất nên cô quyết định cởi đồ vào phòng tắm.Cô ngồi ngâm mình trong bồn nước nóng chưa đầy một phút thì đã nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng buồn ngủ.Nhưng làm thế nào cô cũng không thể ngủ yên, muốn thức dậy nhưng lại không tỉnh lại được…Cô như rơi vào băng hỏa, lúc thì cảm giác người như đứng giữa băng tuyết, lát sau lại thấy nóng như ngồi trong lò luyện đan của Thái thượng Lão quân.Cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.
Cô cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng không thể hé ra được.Cơn ác mộng trong bóng tối tàn nhẫn tấn công cô.Cô mơ thấy cổ tay mình bị cắt một vết thật sâu, từng giọt từng giọt máu không ngừng chảy xuống…Trong giấc mộng, cô yếu ớt nằm trong phòng bệnh đầy mùi thuốc khử trùng, cổ tay trắng nhỏ bị quấn một lớp băng gạc.
Bên cạnh cô có một bóng người cao ngất đứng đó cả đêm.Lá đơn ly hôn đặt bên gối, cô dường như nghe được tiếng người đàn ông mơ hồ bên tai.Cảnh tượng không ngừng biến đổi.
Quý Noãn muốn nắm lấy bóng người đang kiên quyết rời đi kia, nhưng chỉ có thể lảo đảo chạy vô định trong bóng tối.Cô mơ thấy, sau khi ly hôn, tất cả người lớn bên nhà họ Mặc đều lảng tránh cô.
Vì cô tự tử, lại còn ly hôn, nên ba cô giận đến phát bệnh, hai năm liền không cho phép cô bước chân vào nhà họ Quý.Cô mơ thấy Quý Mộng Nhiên dẫn mình đến quán bar mờ ảo uống say, mơ thấy mình bị chích ma túy ở đó rồi bị nghiện!Nhà họ Quý phá sản, ba cô ôm hận mà chết, từng người thân yêu của cô dần dần ra đi.
Cuộc sống nhung lụa mà cô từng kiêu hãnh cũng từ từ sụp đổ.Trong khoảnh khắc đen tối nhất của cuộc đời, Hạ Điềm tìm được cô, mang cô về nhà, tâm sự với cô, động viên cô nỗ lực lên.Cảnh tượng lại biến đổi.
Trong giấc mơ Quý Noãn lao như điên về phía trước nhưng không thể với được gấu quần kia.
Cô nhìn thấy cả người Hạ Điềm đầy máu ngã xuống cầu vượt, mắt vẫn nhìn lên cánh chim nhạn đang bay trên bầu trời, đến chết vẫn không nhắm mắt.Niềm tin vào cuộc sống của Quý Noãn lại một lần nữa suy sụp.
Những người cô yêu thương và những người yêu thương cô liên tiếp sinh ly tử biệt…Những người từng đối địch với nhà họ Quý tìm thấy cô.
Cô bị bắt cóc, bị đe dọa, bị đưa đi trên một chiếc xe đò cũ nát, bị bán đến một vùng núi xa xôi cùng với mấy cô gái dáng dấp xinh đẹp khác.Cô bị bán cho một người đàn ông năm mươi tuổi.
Trong nhà lão ta còn có người con trai thiểu năng hơn hai mươi tuổi.Bao nhiêu lần cô bỏ trốn là bấy nhiêu lần bị bắt về, lần nào cũng bị đánh chửi tàn nhẫn, có vài lần còn suýt nữa bị hai cha con kinh tởm kia cưỡng ép.
Cô dùng dao rạch mặt và cơ thể mình, ngày nào người cô cũng bê bết máu, khiến cho bọn họ không thể nào ra tay…Cuộc sống đen tối không chút ánh sáng đó…sao có thể đi vào giấc mộng của cô một lần nữa?Cô muốn tỉnh lại! Cô không muốn thấy những ác mộng ở kiếp trước nữa!Cảnh tượng đen tối lại thay đổi.
Cô trốn được khỏi vùng núi, rồi lại bị bán vào nhà họ Vân ở Hải Thành.Tiểu thư nhà họ Vân bị giết, cô bị cho là hung thủ.
Cảnh sát nói họ đã điều tra từ nhiều nguồn, biết được từ một người thân của cô rằng cô từng xích mích với tiểu thư nhà họ Vân nhiều năm trước, nên họ càng thêm khẳng định động cơ giết người của cô.Người thân? Với tình cảnh lúc ấy của cô, ngoại trừ Quý Mộng Nhiên đã mất tích từ lâu, cô đâu còn người thân nào nữa.Những ngày tháng cuối đời, cô bị bỏ tù oan, bị giam cầm ba tháng, chất độc phát tác rồi ho ra máu… Cuộc sống vất vả… Một giấc mộng mười năm…Không!Tỉnh dậy!Mau tỉnh dậy!Cô không muốn lại nghe thấy tin tức Mặc Cảnh Thâm mang Quý Mộng Nhiên về nước… Cô không muốn…Quý Noãn khổ sở giãy giụa trong cơn ác mộng, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi những vòng xoáy đen tối đó.Bên tai chợt vang lên tiếng cửa phòng tắm mở ra, có một bàn tay hơi lạnh khẽ đặt lên đầu cô.“Cô ấy sốt rồi.
Chị Trần, đi lấy thuốc.” Giọng nói rành mạch vang lên bên tai, lúc này Quý Noãn mới thức tỉnh từ giấc mộng.Cô cố hết sức mở mắt ra, nhưng trong thoáng chốc đã bị cánh tay mạnh mẽ bế cô từ trong nước ra ngoài.Cô thậm chí còn có chút hoảng hốt, không biết mình đang ở nơi nào, thậm chí cũng không phát hiện trên người đang không một mảnh vải che thân.Da cô trắng như tuyết, đôi chân thon dài, bầu ngực mềm mại, tất cả đều phơi bày trước mắt anh.
Mái tóc dài như tảo biển buông rơi.Mặc Cảnh Thâm quấn cô vào khăn tắm vì người cô nóng rực hơn anh tưởng.
Theo phản xạ, Quý Noãn tựa đầu vào ngực anh, khó chịu nhắm mắt lại.Những cơn ác mộng kia không xuất hiện nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy dường như trong mắt có gì ấm nóng sắp trào ra.Tốt rồi… Những chuyện kia đã qua đi…Đây là vòng ôm của Mặc Cảnh Thâm, ấm áp đến mức khiến người ta quyến luyến, là vòng ôm chỉ thuộc về mỗi mình cô…Kiếp trước, nếu như cô không ngu ngốc như vậy, thì dù có mất đi tất cả nhưng ít nhất cô vẫn còn có Mặc Cảnh Thâm.Kết quả là, đến cả anh cũng bị cô đẩy đi, đẩy đi xa như vậy, thật xa!Cô muốn khóc, nhưng lại cố nén nước mắt rúc đầu vào ngực anh.“Ông Mặc, đây là thuốc hạ sốt có hiệu quả nhanh nhất, còn có cả nhiệt kế đây nữa!” Chị Trần như vừa chạy đi tìm thuốc nên giọng nói nghe hơi hổn hển.Quý Noãn được đặt xuống giường.
Theo phản xạ, cô vội vàng giơ tay lên kéo ống tay áo sơ mi của Mặc Cảnh Thâm.
Cho dù cô yếu ớt không đủ sức, nhưng vẫn huơ huơ tay muốn níu anh lại.Mặc Cảnh Thâm liếc thấy cử động của cô, không đứng dậy bỏ đi mà còn nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, anh không đi.”Giọng nói trầm tĩnh như liều thuốc an thần hiệu quả nhất.
Quý Noãn yếu ớt mở to mắt, khóe mắt ửng hồng, cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa nhưng vẫn nắm lấy ống tay áo của anh không buông..