Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trình An Nhã khẽ cười, vô cùng hứng thú hỏi: "Ý của ông là, vì thực hiện ước mơ, bù đắp tiếc nuối của mình mà không màng đến hạnh phúc của con cháu?"
Ánh mắt ông Dương sắc bén nhìn chăm chăm Trình An Nhã, ông ta không ngờ cô lại hỏi như vậy, sắc mặt thoáng sa sầm.
Cô hỏi lời này hơi quá!
Nhưng đây là tác phong từ trước tới nay của Trình An Nhã, thẳng thắn, trực tiếp, nhất là đối với những vấn đề cô cảm thấy căm ghét.
Đối với Trình An Nhã hôn nhân là một việc vô cùng thiêng liêng, nhưng đối với ông Dương lại quá qua loa, vì thực hiện ước mơ của mình mà ông ta bảo bọn họ kết hôn. Ông ta có từng nghĩ tới hạnh phúc của cô và đàn anh sẽ thế nào không?
"Các cháu không phải là người yêu sao? Trạch Khôn yêu cháu, cưới cháu là nguyện vọng của nó, sao không hạnh phúc được chứ?"
"Không phải mỗi cặp yêu nhau trên đời này cuối cùng đều sẽ kết hôn!" Trình An Nhã phản bác, hơn nữa cô và đàn anh chỉ đóng giả người yêu, không phải là người yêu thật, kết hôn chỉ là chuyện viễn vông.
Ông Dương mỉm cười: "Trạch Khôn có gì không tốt? Là bạch mã hoàng tử trong lòng mỗi cô gái. Gả cho nó là ước mơ của bọn họ, cháu Trình cháu không thấy rất khó để tìm được một người xuất sắc hơn Trạch Khôn sao?"
Nhắc tới Dương Trạch Khôn, ông Dương vô cùng kiêu ngạo. Quả thật ông ta rất kiêu ngạo. Nếu cô là bậc bề trên mà có đứa cháu trai hoàn hảo như vậy chắc chắn cô cũng rất tự hào giống như mỗi lần nhắc tới Ninh Ninh cô cũng kiêu ngạo không gì sánh được như vậy.
Trình An Nhã cũng mỉm cười nói: "Không sai, đàn anh rất xuất sắc, có thể anh ấy là ứng cử viên làm chồng thích hợp nhất mà mấy năm nay cháu gặp được. Anh ấy đối với mẹ cháu rất tốt, chỉ là cháu không trèo cao được!"
Ông Dương cực kỳ kinh ngạc. Ông ta nghĩ chỉ cần ông ta đồng ý hôn sự của bọn họ, chắc chắn người phụ nữ này sẽ vui mừng như điên, nhưng không ngờ cô lại từ chối, ông ta không nhìn thấy bất kỳ vẻ vui sướng nào trên mặt cô.
Ngược lại còn ẩn hiện sự mỉa mai.
"Tôi đồng ý cho hai cháu kết hôn, chỉ cần hai cháu kết hôn, cháu muốn gì tôi cũng đồng ý!" Ông Dương dùng giọng điệu bàn chuyện làm ăn nói. Ông ta nghĩ Trình An Nhã từ chối gả vào nhà họ Dương chẳng qua chỉ là thủ đoạn lạc mềm buộc chặt. Bởi vì đây là điều mà mọi cô gái hằng mơ ước, trong khi đó Dương Trạch Khôn lại yêu cô sâu sắc.
Trình An Nhã cười hờ hững, lạnh lùng hỏi: "Nếu tôi muốn con trai tôi kế thừa Diệu Hoa thì sao?"
Ông Dương thay đổi sắc mặt, ánh mắt sắc bén hơi híp lại, cực kỳ nguy hiểm, đúng là người phụ nữ phách lối, tham lam: "Đây là mục đích của cháu?"
Trình An Nhã nhún vai, xem như ngầm thừa nhận.
Ông Dương hừ lạnh một tiếng: "Không thể nào! Cô gái trẻ tuổi à, dã tâm của cháu quá lớn, suy nghĩ quá viễn vông. Sao tôi có thể đồng ý với yêu cầu này của cháu được chứ? Lòng tham không nuốt được voi, cháu có hiểu đạo lý này không?"
"Không phải cháu còn quá trẻ sao? Có rất nhiều đạo lý không hiểu được!" Trình An Nhã mỉm cười nói, nụ cười xã giao kiểu cách từ trước tới nay hoàn mỹ không chê được.
"Trước mặt Trạch Khôn cháu cũng thế này à?"
"Cháu luôn như vậy, ham tiền mê trai, đàn anh cũng biết!" Trình An Nhã cười đến đơ mặt.
Mịa nó, bà cô đây mới không thèm khát Diệu Hoa gì đó. Nếu không phải ông là ông nội của đàn anh, tôi đã rời khỏi chỗ này từ lâu rồi.
"Cháu Trình, tôi đang thật lòng bàn bạc với cô về chuyện này!" Ông Dương gằn giọng nói. Ông ta nhìn ra được là Trình An Nhã cố ý, ông ta không khỏi tức giận. Theo tài liệu ông ta điều tra được, Trình An Nhã chỉ là con gái của một người bán hàng rong, lớn lên ở một khu phố nghèo.
Hơn nữa xuất thân rất tệ!
Tuy xuất thân thấp kém, nhưng Trình An Nhã rất giỏi, chỉ tốn hai năm mà cô đã học xong chương tình đại học. Lại có thể vào học thạc sĩ tại trường kinh doanh Luân Đôn hàng đầu thế giới, học vấn này cực kỳ chói mắt. Sau đó cô còn trở thành thứ ký cao cấp của truyền thông quốc tế DK một năm, nhưng dù có thế nào cũng không thể nào che giấu được xuất thân thấp kém của cô.
Hơn nữa cô lại còn có một đứa con.
Ông ta hạ mình gặp Trình An Nhã, đồng ý cho cô gả vào nhà họ Dương, cô nên biết ơn chứ không nên giễu cợt, với cô đây là miếng bánh trên trời rơi xuống, người thông minh nên chớp lấy thời cơ ăn nhanh.
Nếu không phải Trình An Nhã có khuôn mặt giống với Hiểu Nguyệt thì dù Dương Trạch Khôn có yêu cô đến đâu, thậm chí là có lấy cái chết ra ép, ông ta cũng sẽ không bao giờ để cho cô gái có xuất thân như vậy làm cháu dâu của mình.
Trình An Nhã rất hiểu rõ suy nghĩ của ông ta!
Vì đó, cô rất xem thường hành vi của ông ta!
Cô vốn nghĩ ông Diệp đã đủ vô liêm sỉ rồi không ngờ ông Dương cũng chẳng kém!
"Ông Dương, cháu cũng rất thành thật trả lời ông, cháu và đàn anh sẽ không kết hôn!"
"Tại sao?" Ông Dương gằn giọng hỏi, châm biếm nói: "Không kết hôn, tại sao lại qua lại với nó, chẳng lẽ cháu muốn kiếm chác từ nó à?"
Trình An Nhã bình tĩnh cười nói: "Ông không cảm thấy lời nói của ông rất mâu thuẫn sao? Nếu cháu gả gả cho đàn anh, chẳng phải có thể kiếm được nhiều hơn sao?"
Mệt thiệt chứ! Những người giàu luôn có một ý nghĩ trong đầu đó là lo sợ người khác sẽ lấy trộm tiền của mình. Vậy tại sao bọn họ không dứt khoát làm con búp bê nhét tiền vào đó rồi ôm ngủ mỗi ngày luôn đi!
Trình An Nhã không khỏi oán thầm.
Ông Dương sửng sốt, Trình An Nhã nói tiếp: "Ông Dương, cháu có một vấn đề muốn hỏi ông, có phải ông rất hận Diệp tam thiếu không?"
Ánh mắt ông Dương đột nhiên trở nên phức tạp, ông ta im lặng, rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi này nhưng từ ánh mắt của ông ta Trình Anh Nhã có thể biết được dường như không chỉ ghét đơn giản như vậy.
Thậm chí mơ hồ có ý hận.
Chẳng lẽ Diệp tam thiếu cướp địa bàn, hoặc là vợ của ông ta hay sao mà ông ta lại hận anh như vậy?
Hay là nói bản thân Diệp tam thiếu là kiểu người khiến người chán ghét, ngay cả ba và anh em của anh cũng hận anh thấu xương, như thể không ai dễ chịu đối với anh. Hầu như những người phụ nữ lướt qua đời anh cũng đều là vì gương mặt và tiền bạc của anh mà thôi.
Trong lòng Trình An Nhã vừa xót xa lại vừa tức giận, bọn họ dựa vào cái gì mà hận Diệp Sâm?
"Hình như cháu rất quan tâm Diệp Sâm!" Ông Dương hơi híp mắt lại nhìn Trình An Nhã bằng vẻ đề phòng và dò xét, dường như cô là một người rất nguy hiểm.
Trình An Nhã mỉm cười, gương mặt lạnh lùng: "Cháu là thư ký của tổng giám đốc Diệp, quan tâm anh ấy cũng là chuyện nên làm!"
"Thật sao?" Ông Dương cười lạnh lùng.
Trình An Nhã không để ý: "Nếu ông Dương không trả lời thì coi như cháu không có hỏi. Mà hình như chúng ta cũng không còn gì để nói nữa. Còn về việc kết hôn với đàn anh, ông không còn phải lo lắng, đây là chuyện không thể nào."
"Cháu Trình, cháu rất cố chấp!" Ông Dương không vui nhíu mày. Ông ta cũng đã nói tới như vậy rồi mà cô còn không chịu gật đầu, đúng là quá đáng ghét!
"Là ông quá cố chấp!" Trình An Nhã gằn giọng nói: "Giấc mộng của ông không thành cũng xin đừng phá vỡ giấc mộng của người khác. Hối tiếc của ông không thể bù đắp, thì cũng xin đừng để người khác phải hối tiếc. Hết thảy mọi chuyện này không liên quan gì đến cháu, cháu không có nghĩa vụ kết hôn chỉ vì giấc mộng và sự hối tiếc của ông!"
Trình An Nhã nói xong, chống nạng đứng lên, vất vả đi hai bước sau đó vội vàng quay đầu lại, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Cháu nghĩ chắc chắn đàn anh đã không cho ông biết, ba của con trai cháu là ai."
Trình An Nhã mỉm cười, khẽ nói: "Ba của con trai cháu tên là Diệp Sâm!"
Nhìn thấy sắc mặt ông Dương đột nhiên thay đổi, tâm trạng Trình An Nhã thật tốt!
Thật ra giết người trong một giây là một việc rất dễ dàng!