Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngồi ngắm nhìn bản thân mình trước gương, cô không thể ngờ bản thân bây giờ lại chính là cô gái xấu xí những năm về trước.
Đúng là đã phải nằm trong phòng mổ mới có thể có được khuôn mặt xinh đẹp như bây giờ, phải trải qua vô vàn gian nan hiểm nguy mới có thể có được như ngày hôm nay.
Lại nhìn xuống dưới thân đang vận một bộ đầm cưới màu đỏ đô rực rỡ, với kim tuyến lấp la lấp lánh lộng lẫy vô cùng, trong lòng lại cảm thấy có chút mơ hồ.
Trước khi sang Mỹ, cô vốn đã từng nghĩ rằng đời này sẽ không yêu hay tin tưởng vào một ai nữa, nhưng khi đã có chỗ đứng ở Mỹ, cô mới ngộ ra được bấy lâu nay bản thân đã bỏ lỡ những điều gì.
Nhưng khi đó cô lại rất sợ, sợ rằng mình sẽ vấy bẩn anh, sẽ khiến anh bị thương, khiến anh nguy hiểm đến tính mạng.
Khi gặp lại anh, cô không muốn cho anh biết cô chính là Chu Xuân Miên, tuy cô đã có ý định sẽ bù đắp tất cả những gì đã nợ anh nhưng cô lại không đủ can đảm để hiện thân trước anh.
Nhưng số trời đã định, đời này kiếp này cô là của anh và anh cũng chỉ có mình cô...
Cánh cửa phòng hé mở, một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào.
Lục Y Y nhìn cô gái đang thẫn thờ trước gương, khẽ ho một tiếng.
" Người đẹp, chuẩn bị xong hết chưa đấy? "
Chu Xuân Miên bất giác nảy mình một cái, quay sang ngơ ngác nhìn Y Y.
Y Y thấy bộ dáng khờ khạo kia của cô liền bật cười.
" Ui là trời, sắp thành vợ người ta rồi mà còn trông ngốc nghếch thế này thì làm sao được? "
" Mau, sắp tới giờ hành lễ rồi! "
Nói rồi Y Y cầm lấy tay cô mà lôi đi ra ngoài.
Đứng trước cánh cửa lớn màu trắng, Chu Xuân Miên hồi hộp đến mức mồ hôi vã ra như tắm.
Lục Y Y bên cạnh thấy được liền lên tiếng an ủi.
" Không sao đâu, chỉ là đám cưới thôi, cô không cần phải căng thẳng. "
Chu Xuân Miên đen mặt, liếc nhìn cô gái bên cạnh.
" Không phải đã thống nhất sẽ cùng lên lễ đường sao? Cớ gì cô lại đám cưới trước cả tôi chứ? "
Y Y nghe vậy liền đỏ mặt, cười gượng gạo.
" Chắc do tôi háo hức quá, với cả không cưới sớm lỡ chồng tôi đi theo con mụ nào khác thì sao chứ? "
Nói thì nói vậy nhưng thực chất Y Y rất tin tưởng rằng Vương Xuân Thành sẽ không bao giờ làm như vậy với mình.
Cánh cửa lớn bỗng bật mở, cô giật mình nhìn về phía trước.
Gia Khánh đứng hướng mắt về phía cô, anh vận bộ vest đen lịch lãm hơn bao giờ hết, khuôn mặt lại rất ư là điển trai, rất có tố chất của một chú rể.
Cô tay run run xách lấy tà váy trước, bước từng bước nặng trĩu đi lên trên thảm đỏ, hướng về phía anh.
Nhìn thấy người mình yêu đang tiến lên lễ đường, Gia Khánh ngay lúc này rất muốn khóc!
Anh không thể tin được mình có thể cưới cô làm vợ, anh cứ nghĩ sẽ không bao giờ anh được đáp trả lại tình cảm của mình.
Nhưng ông trời quả thật có mắt, giúp anh có được một cô gái tuyệt vời nhất trên đời.
Anh đưa tay đón nhận lấy tay cô, khóe môi khẽ cong lên hình vành cung.
Anh cúi đầu nói thầm vào tai cô.
" Hôm nay vợ của anh xinh lắm. "
Nghe đến đây khỏi phải nói ai cũng biết, mặt mày cô đỏ bừng!
Nếu không nhờ lớp phấn trang điểm trên mặt, e là mặt cô còn đỏ hơn cả trái cà chua chín mọng!
Hai người đứng đối diện với Cha Xứ, bắt đầu hành lễ.
Tiếng piano vang lên du dương, nhè nhẹ theo giọng nói dõng dạc trầm ấm của vị Cha Xứ.
" Chu Xuân Miên, con có muốn lấy Trần Gia Khánh làm chồng, dù thịnh vượng cũng như lúc gian nan, dù mạnh khỏe cũng như lúc đau yếu, luôn ở bên cạnh bầu bạn và chăm sóc đến già không? "
" Con đồng ý. "
Cha lại quay sang nhìn Gia Khánh.
" Trần Gia Khánh, con có muốn..."
Cha chưa kịp nói hết câu, anh đã chen ngang.
" Muốn! Rất muốn! Con rất đồng ý! "
Cha Xứ cười hiền, đưa hộp nhẫn màu đỏ lên.
" Bây giờ hãy trao nhẫn cho nhau. "
Gia Khánh cầm lấy chiếc nhẫn, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, tay từ tốn đeo vào cho cô.
Cô cũng đón nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Cha Xứ, đeo cho Gia Khánh.
Sau khi xong xuôi các thủ tục, Cha Xứ vui mừng nói.
" Giờ đây hai con đã là vợ chồng, hãy hôn nhau để chứng minh tình yêu của cả hai. "
Anh khẽ cười, hôn nhẹ lên môi cô.
Nhưng chỉ với một nụ hôn đã khiến Gia Khánh mất kiểm soát, dường như trong người đã dấy lên thứ gọi là dục vọng.
Đôi mắt nâu trầm chứa đầy ẩn ý nhìn cô, một khắc sau liền vác cô lên vai, miệng dõng dạc nói lớn.
" Tiệc cưới kết thúc, đưa vào động phòng! "
Trần Dược nhìn thấy con trai mình hấp tấp như vậy cũng chỉ biết thở dài lắc đầu ngao ngán.
Anh không nói không rằng vác cô ra ngoài, ném thẳng vào trong xe rồi chạy đi mất hút.
Cô bây giờ mới định thần lại được, cau có nhìn anh.
" Ở đó còn biết bao nhiêu người của Trần gia, anh không màng đến thể diện sao? "
" Rồi nhỡ họ nói hai vợ chồng mình không thấu trời cao đất dày là gì, thì phải làm sao đây? "
Gia Khánh nới lỏng cà vạt, nhẹ nhàng lên tiếng.
" Anh không để ý thì em cần gì phải quá chú trọng vào những vấn đề đó? "
" Bé con, hôm nay em đẹp như vậy, làm sao anh có thể chịu nổi? "
" Nếu họ có ý kiến gì, cứ bảo là anh muốn động phòng sớm để có con nối dõi cho nhà họ Trần, họ dám phản bác sao? "
Anh lại nhìn qua cô rồi khẽ nhếch mép.
" Với cả em mặc như vậy không thấy nặng sao? Về đến nhà cởi hết ra cho nó nhẹ người! "
" Hôm nay em sẽ không được nghỉ ngơi đâu, chuẩn bị tinh thần đi! "
" Ba mẹ đang rất mong chờ một đứa cháu đấy..."
Gia Khánh nói rồi cười ma rãnh, tư thế lái xe lại càng gấp gáp hơn.
Bây giờ anh chỉ muốn về nhà và ăn sạch cô thôi! Còn những chuyện khác cứ để hôm sau rồi tính!
Cũng có thể nói bây giờ liệu trời có sập xuống, anh cũng phải ăn cô cho bằng được!
[......]
Aaa ngoại truyện sẽ có H nhé mọi người ơii, vote truyện ủng hộ mình đi nàooo