Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai ngày sau Mạc Ái Ly lại nhận được cuộc điện thoại của Lâm Uyển, cô nghe thấy tiếng bà ấy khóc rất lớn khiến cô có chút lo lắng...
"Dì à, dì bình tĩnh lại đi, có chuyện gì thì dì cứ từ từ nói cho cháu nghe, cháu thu xếp công việc xong sẽ đến ngay..."
[Bác sĩ ơi, cứu con tôi với, thằng bé đột nhiên muốn tự sát, tôi đã cho người hầu trói nó lại rồi, bây giờ tôi không biết phải làm sao nữa...]
Mạc Ái Ly nhìn đồng hồ đã gần năm giờ chiều, cô ngó đầu ra ngoài để xem còn bệnh nhân đã đặt lịch sẵn hay không.
Sau khi xác nhận đã hết bệnh nhân thì Mạc Ái Ly nhanh chóng trả lời Lâm Uyển...
"Dì đợi cháu một lát, cháu đến ngay ạ..."
[Bác sĩ đừng mang người yêu của cô theo nhé, con tôi sợ anh ta lắm, đợt trước nó cứ nằm lì trên giường mãi...]
"Được ạ..."
Mạc Ái Ly nhanh chóng thu dọn đồ liền bắt taxi đến nhà Lâm Uyển, trên đường đi cô cũng gọi cjo Phong Cảnh Thần mấy cuộc mà hắn lại không nghe máy, đoán chừng hắn đang phải họp bù cho những lần trước.
Mạc Ái Ly đành gửi tin nhắn cho Phong Cảnh Thần, cô nói rằng nếu hai tiếng sau mà không thấy cô gọi lại thì hắn bắt buộc phải đến tìm cô.
Mạc Ái Ly cũng tranh thủ gửi vị trí của mình cho Phong Cảnh Thần, không phải cô không tin Lâm Uyển, mà cô tin Phong Cảnh Thần hơn...
Mạc Ái Ly vừa xuống taxi, cô vội vàng bấm chuông cửa nhà Lâm Uyển, may mắn sao bà không để cô đợi lâu liền nhanh chóng ra mở cửa...
"Bác sĩ đến rồi à, cô cứu con tôi với..."
Mạc Ái Ly nhanh chóng đi theo Lâm Uyển lên lầu, cô vừa bước vào phòng liền cảm thấy có chút sợ hãi khi nhìn thấy người đang ở trên giường bị trói trong tư thế nằm xuống, cổ tay chi chít vết máu đang trồng chéo lên nhau...
"Chuyện...chuyện gì vậy...?"
Lâm Uyển vừa khóc vừa nhìn về phía đứa con trai đáng thương của mình, bà tiến đến nhẹ nhàng xoa đầu Tiêu Túc...
"Tôi cũng không biết nữa, khi nãy nó nói là nó thấy cha nó về gọi nó đi, nó bảo nếu nó mà không đi theo ông ấy thì ông ấy sẽ giết nó mất! Xong tôi thấy nó chạy vào bếp cầm dao lên muốn cứa vào cổ tay mình, may mắn sao người hầu trong nhà đã cản lại kịp, họ cho nó uống thuốc an thần rồi nên nó mới nằm im như thế..."
Mạc Ái Ly tiến đến gần lại để xem thử tình hình của Tiêu Túc, cô hơi nhăn mày muốn cúi xuống để xem tình trạng của bệnh nhân, đột nhiên Tiêu Túc mở lớn mắt ra, hắn ta không nói lời nào liền cầm một cái kim tiêm đâm lên cổ Mạc Ái Ly khiến cô bị đau mà mở lớn mắt, cô chưa kịp định hình lại thì phía trước đã tối sầm đi...
Phong Cảnh Thần bất giác mở mắt, hắn vừa vô ý ngủ quên trong lúc những phòng ban khác báo cáo dự án mới, hắn cầm ly nước lên uống một ngụm liền tranh thủ nghe thêm nửa tiếng nữa cho xong...
Sau nửa tiếng trôi qua, Phong Cảnh Thần mới ra ngoài, hắn cầm điện thoại bỏ vào túi mà không xem tin nhắn được gửi đến, sau đó mới trở về văn phòng tiếp tục xử lý công việc.
Chưa đầy mười lăm phút sau thì Kỷ Minh Thành bước vào, cậu ta hoảng hốt báo cao lại việc điẻu tra cho Phong Cảnh Thần...
"Người của chúng ta báo cáo lại, vết cứu trên cổ ông Tiêu được gây ra bởi một loại dao khá đặc biệt, khác hoàn toàn những loại dao thông thường.
Tôi đã sử dụng con dao mà mình nhặt được của Tiêu Túc để kiểm chứng thử, vết dao được cứa vào cổ sẽ sâu hơn vết dao thông thường, khiến nạn nhân chết nhanh hơn.
Ngay cả mảnh ghép bị vỡ do va chạm cũng mà ngài nhặt ở hiện trường cũng trùng khớp với con dao đó..."
Phong Cảnh Thần cũng đoán được chuyện này khi hắn nhìn biểu hiện của Tiêu Túc, nhưng chuyện giết chết cha mẹ ruột là chuyện vô cùng phi đạo đức, hà cớ gì mà tên đó lại gây ra tội lỗi động trời như vậy?
"Cứ cho là Tiêu Túc đã giết cha của mình đi, còn những cái chết trong gia đình đó thì cậu định giải thích như thế nào?"
Kỷ Minh Thành có chút chần chừ, việc này đã xảy ra khá lâu rồi nên người của cậu ta chỉ tìm kiếm được những manh mối như thế.
Có thể những cái chết của các thành viên khác chỉ đơn giản là trùng hợp như lời Lâm Uyển kể, còn chuyện Tiêu Túc sát hại cha mình có lẽ để tranh giành tài sản...
"Nhưng chuyện này bên phía cảnh sát đã xác nhận không phải do Tiêu Túc làm, huống chi hắn ta còn bị trở thành bệnh nhân tâm thần không lúc nào tỉnh táo..."
Kỷ Minh Thành nhớ lại danh sách những người có liên quan đến hai bên gia đình Lâm gia và Tiêu gia, hình như anh trai của Lâm phu nhân là cảnh sát trưởng đã về hưu, có khi nào bọn họ là người nhà nên che giấu tội ác cho nhau hay không...?
"Tôi sẽ đi điều tra từ anh trai của Lâm Uyển, chắc chắn sẽ tìm ra thêm manh mối..."
Phong Cảnh Thần gật đầu, hắn muốn gọi cho Mạc Ái Ly để nói lại chuyện này với cô, lúc này hắn mới đọc được tin nhắn mà cô gửi đến...
"Mẹ kiếp! Sao em không nghe lời tôi hả...".