Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cô giáo Tô quen biết chú Tư Nam sao?”
“Lưu tên là Anh yêu… Cô giáo Tô là bạn gái của chú ấy?”
Cậu nhóc ngó nghiêng nhìn vào điện thoại của Tô Tâm Đường, miệng bỗng hô to, giống như phát hiện ra bí mật động trời.
“Cô giáo Tô với chú Tư Nam rất xứng đôi.”
Tô Tâm Đường mỉm cười, còn Đồng Kinh Niên bên kia cảm thấy thật chướng mắt.
Xứng đôi?
Xứng cái quái gì?
Cháu trai anh thật đúng là đầu óc quá non nớt, ánh mắt cũng có vấn đề.
Còn có “Anh yêu”…
Cô gái này cho bạn anh đội nón xanh* mà bây giờ lại không biết xấu hổ gọi Tư Nam là “Anh yêu” sao?
*Đội nón xanh: cắm sừng
Đồng Kinh Niên sắc mặt càng khó coi hơn.
…
“Cô nói với Tư Nam rằng muốn ở đây ăn cơm?”
“Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
Đồng Kinh Niên thật sự muốn dồn ép Tô Tâm Đường, hỏi cô đến cuối cùng có suy nghĩ vớ vẩn gì, một người không biết xấu hổ đến mức nào mới có thể làm ra những chuyện bại hoại kia rồi lại tỏ vẻ như chưa hề có gì xảy ra.
Lại còn muốn ở nhà anh ăn cơm?
Đồng Kinh Niên chắc chắn cô chủ động nhắn tin cho Tư Nam, nói muốn ở lại.
Vừa rồi Phương Chính vẫn luôn ngồi bên cạnh nên anh không tiện nói, thật vất vả mới có thời gian nghỉ giải lao. Đồng Kinh Niên nhất định phải ngăn cô lại.
“Đồng tiên sinh, anh đang nói gì vậy?”
Bóng dáng người đàn ông cao lớn giống như ngọn núi giữa trời xanh, thoạt nhìn cực kì bức bách, từng bước từng bước ép sát, Tô Tâm Đường cũng chỉ chớp mắt vài cái.
Hàng mi của cô rất dài, thời điểm cụp mắt còn tạo thành một tầng bóng râm.
Giống như một tiểu bạch thỏ vô tội.
Thật giỏi đóng kịch!
Đồng Kinh Niên cười nhạo một tiếng, còn muốn tiếp tục châm chọc, đột nhiên Tô Tâm Đường tiến lên một bước, thu ngắn khoảng cách, vươn cánh tay hướng về phía anh.
Bởi vì đã có bóng ma tâm lý từ trước nên lần này Đồng Kinh Niên phản ứng cực nhanh, Tô Tâm Đường còn chưa kịp chạm tới, anh đã trực tiếp bắt được cánh tay trần trụi của cô.
Nhỏ nhắn, mềm mại, trơn bóng.
Suy nghĩ đầu tiên của Đồng Kinh Niên chính là như vậy, làm cho anh sửng sốt một chút nhưng cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Đồng Kinh Niên nhăn chặt lông mày.
Dường như không phải chạm vào da thịt bình thường mà là mỹ nữ da rắn.
Đồng Kinh Niên muốn nhanh chóng buông tay, ánh mắt cô gái bên cạnh liền hiện lên một tia giảo hoạt.
Mí mắt anh bỗng nhiên giật giật, ngay lúc này Tô Tâm Đường vô cùng chính đáng mà hét to.
“Đồng tiên sinh! Anh làm gì thế? Buông tôi ra được không… Chúng ta làm như vậy không thích hợp đâu.”
Âm thanh run rẩy, bả vai thon gầy rụt về phía sau.
Từ một tiểu bạch thỏ vô tội liền biến thành một nữ tu sĩ quật cường, kiên trinh, không chịu khuất phục.
“Cậu ơi?”
Giọng nói non nớt của cậu nhóc vang lên.
Đồng Kinh Niên nhìn đến cậu nhóc lẽ ra đang đi chơi mà bây giờ lại đứng ở đây xụ mặt nhìn anh, gương mặt tỏ vẻ không ủng hộ.
Phương Chính kỳ thật cũng không rõ đây là tình huống gì.
Cô giáo Tô rõ ràng là bạn gái của chú Tư Nam, vậy mà cậu nhà mình vẫn nhìn chằm chằm vào người ta, còn nhân cơ hội không có ai để động tay động chân với cô giáo nữa chứ.
Hành vi gì đây?
Đến học sinh tiểu học cũng biết đây không phải là việc tốt đẹp gì.
Cô gái ôm cánh tay bị bóp đến đỏ hồng quay về chỗ ngồi khi nãy, Phương Chính lùi lại vài bước, nhìn Đồng Kinh Niên bằng ánh mắt—-
Sao cậu lại có thể làm như thế chứ?
…
Phương Chính đem cô giáo bảo vệ chặt chẽ.
Dùng thân hình mập mạp chưa đến 1m60 của mình để ngăn cách Tô Tâm Đường khỏi Đồng Kinh Niên.
Nhìn cậu nhóc bày ra bộ dáng như vậy khiến Đồng Kinh Niên cảm thấy anh chính là một kẻ cướp sắc biến thái.
Cô gái này…
Đồng Kinh Niên liếc mắt nhìn Tô Tâm Đường vẫn đang hoảng loạn, trốn ở phía sau.
Cả người anh tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.
Ngay cả khi Tư Nam đến thì không khí cũng không tốt hơn là bao, thậm chí còn muốn lạnh hơn vài phần.
Tư Nam dường như cảm thấy điều gì, bèn quan tâm hỏi một câu: “Kinh Niên, có việc gì sao?”
Đồng Kinh Niên chăm chú nhìn vào cái đĩa trước mặt, cắn răng trả lời: “Không.”
Anh không thể nhìn thẳng người trước mặt nếu không sẽ phát điên mất.
Tô Tâm Đường dựa vào bên cạnh Tư Nam, hắn thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho cô, còn giúp cô lột vỏ tôm.
“Lạch cạch—-“
Một tiếng vang lớn.
Thời điểm tất cả mọi người trên bàn đều nhìn sang, Đồng Kinh Niên đến mí mắt một chút cũng chưa nâng.
“Xin lỗi, tôi làm rơi chiếc dĩa.”
Dì giúp việc liền lập tức đổi một cái dĩa mới.
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả Phương Chính thường ngày hay vui vẻ đùa giỡn hôm nay cũng ngoan ngoãn ngồi ăn, dường như cảm nhận được bầu không khí kì lạ nên ăn cơm xong liền chạy về phòng chơi game.
Đồng Kinh Niên cũng lười quản cậu nhóc.
Vì thế mà bàn ăn ban đầu có bốn người, bây giờ chỉ còn lại 3 người ngồi ăn trong không khí quỷ dị, hai người đàn ông và một Tô Tâm Đường.
Không gian lại càng yên tĩnh, ngẫu nhiên vang lên tiếng gọi “Đường Đường”, dò hỏi khẩu vị của cô, mà Đồng Kinh Niên cũng không rời đi, dường như cố tình muốn đối phó với ai đó.
Thế nhưng vị cao tăng vẫn đang cố nhắm mắt làm ngơ mang tên Đồng Kinh Niên có vẻ như không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
Anh đột nhiên nâng mí mắt, đôi con ngươi đen nhánh nổi một trận cuồng phong.
Dưới gầm có một bàn chân nhỏ nhắn chạm nhẹ vào gấu quần, đầu tiên là thử đá anh một chút, sau đó liền chậm rãi men theo ống quần hướng lên trên, nhanh chóng tìm đúng vị trí, cách lớp quần bên ngoài dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng ma sát côn thịt.
Thời gian lần này so với lúc dùng tay trên xe còn lâu hơn.
Lại một lần nữa cô chạm vào nơi này của anh!
Thế nhưng chuyện Đồng Kinh Niên không thể tưởng tượng được đó là cô lại dám làm trò này trước mặt Tư Nam.
Quá to gan!
Cô gái có khuôn mặt kiều mị ngồi ở phía đối diện cùng với bạn trai mình nói cười vui vẻ, mà hắn lại chính là bạn thân của anh.
Tô Tâm Đường một tay nâng má, một tay cầm dĩa, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn về phía Tư
Nam: “Tư Nam, anh thật tốt ~”
Nhưng điều quan trọng chính là chân cô vẫn đang tiếp tục đè lên côn thịt anh mà khiêu khích.
…
Tô Tâm Đường trong lòng vô cùng vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, cô quả thực rất thích cái cảm giác dùng chân sờ “trứng” này, hơn nữa bây giờ không cần nhìn cô cũng cảm nhận được hơi thở như muốn giết người của tên đàn ông kia.
Thậm chí cô còn dẫm chân theo nhịp.
Cảm giác này cũng rất thú vị, vừa mềm mại, còn rất đàn hồi, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi dưới chân mình, càng lúc càng lớn, càng ngày càng….
“A!”
Tô Tâm Đường không nhịn được đau kêu lên.
“Làm sao vậy?”
Tư Nam bị phản ứng của Tô Tâm Đường dọa sợ, gương mặt đầy vẻ lo lắng.
Tô Tâm Đường vẫy vẫy tay.
“Không có việc gì… Em không cẩn thận nên cắn phải lưỡi thôi.”
Một bên tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông phía đối diện, một bên hậm hực cho chân vào lại giày cao gót.
Cô không nghĩ tới đối phương sẽ dùng cái đĩa để chặn chân mình.
Đồng Kinh Niên gương mặt không có một biểu tình dư thừa, đem cái đĩa đặt ra phía xa.
…
Tô Tâm Đường đang bước đi trên hành lang, đột nhiên bị người từ phía sau giữ chặt, ngay sau đó bị kéo vào một căn phòng tối đen.
Bởi vì không bật đèn nên bên trong tối om, chỉ có vài tia sáng chiếu qua tấm rèm mỏng manh bên cửa sổ, bóng tối bao trùm tạo cho con người ta một cảm giác sợ hãi.
Nhưng cô không hề giãy giụa bởi vì đã sớm nghĩ sẽ có một màn này, hơn nữa hơi thở lạnh thấu xương kia cũng vô cùng rõ ràng.
Ánh nhìn cao ngạo mang theo vài phần khinh thường của người đàn ông, cùng với mùi hương cô đã ngửi thấy từ lúc ở trên xe ô tô.
Khi đã vào hẳn trong phòng Tô Tâm Đường liền hung hăng hất mạnh tay ra, nâng chân đá thẳng về phía người đàn ông.
“Sao anh lại dùng đĩa chặn chân tôi chứ, có bệnh phải không?”
Cô vừa rồi mới đi toilet rửa chân, mũi chân bị dính nước sốt beef-steak sền sệt khiến Tô Tâm Đường muốn nổi da gà.
Người đàn ông nhanh chóng lùi về sau hai bước để tránh đòn của cô, anh quay lưng về phía cửa sổ.
Giọng điệu lạnh nhạt.
“Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi đã không kịp lấy dĩa hoặc dao nhỏ đấy.”
——————————————————-
“Cô gái này cho bạn anh đội nón xanh* mà bây giờ lại không biết xấu hổ gọi Tư Nam là “Anh yêu” sao?”
Editor: Cái nón họ Đồng đấy anh ơi.