Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa hè thoắt cái trôi đi, Tần Triết học đi xe đạp xong đến trường dễ dàng hơn rất nhiều. Thời gian này, vừa vặn Tần Tranh đang rảnh rỗi liền đưa Tần Triết đi học. Tần Triết còn nhỏ, dáng người còn chưa cao hẳn, hơn nữa dinh dưỡng không quá tốt, thấp hơn bạn cùng lớp vài cen-ti-mét. Giữa không gian đầy người qua lại, cậu có vẻ vô cùng không thu hút.
Trong lòng Tần Tranh thương xót, anh biết sau khi lên cấp ba, việc học sẽ dần căng thẳng, dặn cậu chú ý nghỉ ngơi, không được để bản thân quá mệt nhọc, thành tích không tốt cũng đừng lo, thi lại vài lần sẽ tốt lên, nếu bỏ lỡ thời gian phát triển tốt nhất thì không gì có thể kéo lại.
Tần Triết vâng dạ trả lời nhưng đầu óc cậu lại bay đến nơi khác, căn bản không nghe Tần Tranh đang nói gì. Tần Tranh khẽ thở dài, không quát nạt cậu, chỉ đưa cậu đến ký túc xá, giúp cậu dọn dẹp đồ đạc.
Điều kiện của trường cấp ba của thị xã tốt hơn trường cấp hai nhiều. Tám người ở một phòng trong ký túc, có bốn giường tầng, mỗi người có một cái tủ quần áo. Tần Tranh và Tần Triết cùng nhau sắp xếp giường chiếu gọn gàng, lại bỏ những thứ còn lại vào trong ngăn tủ, vừa muốn nghỉ ngơi một lúc thì nghe được tiếng kêu kinh ngạc.
”Tần Triết, thật trùng hợp, chúng ta lại học cùng một lớp!”
Tần Triết theo tiếng nói ngoảnh lại, phát hiện người đó là Trương Tấn Ngôn, không ngờ hai người họ lại cùng lớp. Chiều cao của Trương Tấn Ngôn dường như lại tăng thêm, nhìn qua không khác biệt lắm với Tần Tranh, cao to khỏe mạnh.
”Là bạn em à?” Tần Tranh dù sao cũng đã lăn lộn mấy năm trong xã hội, liếc mắt thấy quần áo Trương Tấn Ngôn đang mặc đều là đồ tốt, cảm thấy gia cảnh của cậu bé kia rất khá, nhìn bộ dạng của cậu ta thì quan hệ giữa cậu ta và Tần Triết không tệ.
Tần Triết ”ừ” một tiếng, trong lòng cũng vui vẻ, dù sao ở môi trường lạ lẫm gặp được người bạn quen thuộc tuyệt đối là một chuyện vui.
Trương Tấn Ngôn đặt vali lớn nhỏ trong tay xuống đất, kích động chạy qua ôm vai Tần triết, nói không ngừng nghỉ.
”Tấn Ngôn, gặp bạn rồi à?” Cô gái theo phía sau Trương Tấn Ngôn nhìn qua còn rất trẻ, khuôn mặt trang điểm nhạt, mặc một chiếc váy màu xanh da trời, có vẻ rất thanh lịch. Cô thấy bộ dạng vui vẻ của Trương Tấn Ngôn, liền cười buông đồ đạc xuống, sau đó bắt chuyện xã giao với Tần Tranh rồi nhìn qua Tần Triết, cười nói, ”Đây là thần đồng nhỏ hơn em ba tuổi mà em hay nhắc đến?”
“Hì hì chính là cậu ấy”. Trương Tấn Ngôn cười trả lời.
Quen biết nhau rồi, Tần Triết liền kéo Tần Tranh cùng nhau giúp Trương Tấn Ngôn dọn dẹp hành lý, bốn người dù sao cũng nhanh hơn hai người rất nhiều. Trong lúc này, Tần Tranh và cô gái đi cùng Trương Tấn Ngôn tán gẫu đôi câu.
Cô là chị gái của Trương Tấn Ngôn, gọi là Trương Hàm, hơn em trai cô tám tuổi, đang làm kế toán của một công ty nổi tiếng ở thị xã. Hôm nay bởi vì bố mẹ hai người bận việc nên mới để cô đưa Trương Tấn Ngôn đến trường.
Hai đứa trẻ được xem như cùng tuổi tụ lại cùng một chỗ, xa cách lâu ngày mới gặp lại, tự nhiên nói nhiều hơn, nói chuyện vô cùng ồn ào. Tần Tranh và Trương Hàm thấy không thể xen vào cuộc nói chuyện của hai người em trai, liền cùng nhau đến căn tin mua một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Tính cách Trương Hàm cởi mở, lại thường xuyên phải giao tiếp với người lạ, hai người thuận miệng nói vài câu chuyện linh tinh và chuyện về em trai mình, vậy mà không hề tẻ nhạt.
Họ vào cửa hàng mua chậu nhựa, phích nước nóng, ổ khóa và mấy thứ lặt vặt khác, Tần Tranh thấy đồ đạc nặng lỉnh kỉnh, liền xách tất cả, chỉ để Trương Hàm cầm ổ khóa và hai chiếc chậu nhựa.
”Anh thật là một người chu đáo.” Trương Hàm dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tần Tranh.
”Không có gì, đồ đạc không nhiều lắm.” Tần Tranh điềm đạm cười cười, ”Tấn Ngôn nhà em năm nay mười bảy tuổi rồi nhỉ, lớn hơn Tiểu Triết bốn tuổi.”
”Nó có một lần bị ốm nặng, bố mẹ em để nó ở nhà nghỉ ngơi một năm, kì thật cũng không có gì cả, chẳng qua bố mẹ em nuông chiều con thôi.” Trương Hàm khẽ thở dài một hơi. Tần Tranh thấy mặc dù cô nói như vậy nhưng hiển nhiên rất lo lắng cho sức khỏe của em trai, anh không khỏi mỉm cười.
Tình cảm của anh và em trai sâu nặng, cho nên thấy quan hệ của chị em nhà họ Trương tốt như vậy, càng cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều. Ngay cả việc e dè với ”con nhà có điều kiện” cũng bớt đi một chút. Anh ở bên ngoài làm việc nhiều năm, thỉnh thoảng cũng bị những người giàu có khinh bỉ nhưng thấy Trương Hàm giản dị dễ gần, chậm rãi anh tháo bỏ xuống phòng ngự trong lòng.
Hai người vừa cười nói vừa đi vào ký túc xá nam sinh, lúc đi đến tầng dưới Tần Tranh đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang dõi theo anh, vì vậy anh ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Tần Triết đang đứng ở ban công nhìn xuống. Hai tay anh đều xách đồ, anh mỉm cười nhìn Tần Triết, cũng không biết nhóc con có thấy không.
Tần Triết rầu rĩ từ ban công đi vào phòng, ngồi trên giường cậu. Trương Tấn Ngôn ngủ ở trên giường đối diện, thấy cậu như vậy, liền hỏi, ”Cậu làm sao vậy?”
”Không có gì. Đúng rồi, chị gái cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
”Hai mươi bảy.”
”Kết hôn chưa?”
”Vẫn chưa, chị tớ rất kén chọn, mẹ tớ giới thiệu cho chị ấy một vài người nhưng chị ấy không thích, ngay cả một câu cũng chẳng thèm nói với mấy người đó. Mẹ tớ phàn nàn cả ngày, sợ chị ấy bị ế.”
Tần Tranh hừ lạnh một tiếng, ”Tớ thấy chị cậu cười rất vui vẻ với anh trai tớ.”
”Hì hì, không chừng chị ấy thích anh cậu đấy. Anh trai cậu đẹp trai như vậy, lại điềm đạm hòa nhã, có khi chị ấy cảm nắng anh cậu rồi. Như vậy cũng tốt chứ sao, anh trai cậu thành anh rể của tớ, chị tớ thành chị dâu của cậu, hai ta đã thân lại càng thân hơn?” Trương Tấn Ngôn vốn là người rất thích nói đùa, không ngờ cậu vừa cúi đầu xuống thì phát hiện khuôn mặt Tần Triết nhợt nhạt, môi Tần Triết mím lại.
”Tớ không cần.” Tần Triết càng nghĩ càng tức giận, hung dữ nện xuống giường một cái, tấm ván gỗ phát ra tiếng kêu vang dội.
Trương Tấn Ngôn nở nụ cười, ”Cậu nhóc con này, không phải cậu bị brother-complex đấy chứ.”
Cuộc nói chuyện của hai người cắt dứt tại đây, Tần Tranh và Trương Hàm trở về, đặt đồ đạc xuống.
”Anh, anh đã về rồi.” Tần Triết thấy Tần Tranh, vội vàng thu lại cảm xúc trên mặt.
”Trời không còn sớm, lát nữa các em sẽ phải đến lớp học phải không. Đây là cơm mẹ làm cho em, buổi tối ăn xong phải rửa cặp lồng sạch sẽ, đợi khi nào quay lại anh sẽ lấy về.” Tần Tranh dặn dò, suy nghĩ một chút anh còn nói thêm, ”Chờ đến đầu tháng sau, anh có thời gian sẽ đến thăm em.”
Công việc của Tần Tranh bình thường cũng tàm tạm nhưng nếu có đơn đặt hàng lớn, anh sẽ bận rộn cả ngày lẫn đêm. Chỉ là thấy bộ dạng buồn bã không vui của Tần Triết, biểu hiện kì lạ ở thời gian nghỉ hè vừa rồi khiến Tần Tranh ít nhiều còn lo lắng, nghĩ nếu có thời gian lại đến ký túc xá thăm cậu.
”Anh Tần, khi nào anh đến thì cho em biết với, em vừa lúc cũng muốn đến thăm Tấn Ngôn, giúp bọn nó chuẩn bị đồ ăn.” Trương Hàm nghe Tần Tranh nói xong, vội vàng đề nghị.
Tần Tranh chấp thuận, cho rằng chỉ là chuyện nhỏ.
”Anh Tần, anh có số điện thoại di động không, cho em đi ạ.” Trương Hàm thấy thế liền hỏi Tần Tranh.
Tần Tranh xấu hổ trả lời, ”Xin lỗi, anh không có di động, anh cho em số điện thoại ở ký túc xá của anh.”
”Ok. Vậy anh cũng ghi số điện thoại của em đi.” Trương Hàm nói ra một dãy số.
Hai người cứ như vậy trao đổi cách liên lạc. Tần Triết ở bên cạnh lắng nghe, cực kì giận dữ nhưng không dám nói một câu, mãi đến khi Tần Tranh và Trương Hàm về rồi, cậu mới nghiêm mặt hỏi Trương Tấn Ngôn, ”Chị cậu sẽ không thật sự thích anh trai tớ chứ.”
”Tớ thấy từ trước đến nay chị ấy chưa từng chủ động với ai như thế.” Trương Tấn Ngôn cười toe toét, lại đùa bỡn, ”Tần Triết, quả nhiên cậu bị brother-complex. Ha ha, có muốn tớ giới thiệu cho cậu một người bạn gái không. Cậu cần người làm dịu đó.”
Tần Triết bĩu môi nói, ”Tớ không cần.” Ngoại trừ anh trai, cậu không cần ai hết, cậu nghĩ thầm trong lòng, xoay người đứng lên, dọn dẹp đồ đạc để chuẩn bị đi học.