Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xuống tàu, trong lòng Tần Tranh lại có chút sợ hãi, rõ ràng chỉ mới xa cách nửa năm, lại đột nhiên có chút căng thẳng. Mùa đông phương bắc rất lạnh, Tần Tranh sau khi rời khỏi tàu liền hắt xì hơi mấy cái, quấn chặt áo khoác trên người, tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi cho Tần Triết.
Sau khi Tần Triết lên đại học, tranh thủ thời gian kiếm việc làm thêm, các kiểu gia sư và nhân viên bán hàng. Cậu dùng tháng lương đầu tiên mua một chiếc điện thoại di động. Dĩ nhiên cậu đã nói cho Tần Tranh biết số điện thoại của cậu. Tần Tranh nắn nót viết lại số trên sổ ghi chép của anh, lúc này lục ra mới phát hiện mặt trên cuốn sổ đã bị ố vàng, có lẽ do anh thỉnh thoảng nhàn rỗi lấy ra xem quá nhiều lần, nhưng số lần thật sự gọi cho cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này trời đã chạng vạng tối Tần Tranh vì muốn tiết kiệm nên đã ăn cơm trên tàu, kiên cường chống đỡ cho đến khi xuống khỏi tàu, anh vừa đói lại vừa lạnh. Anh vội vàng gọi điện cho Tần Triết, rất lâu cậu mới bắt máy, chỉ nghe thấy những tiếng bùm chát rất ầm ĩ.
”A lô, tôi là Tần Triết, xin hỏi ai đấy ạ?” Thấy dãy số lạ gọi đến, giọng nói của Tần Triết lạnh lùng và xa cách.
”Tiểu Triết, anh đây.” Tần Tranh nhỏ giọng nói, nhưng gió quá lớn, anh nghe thấy tiếng ù ù trong ống nghe, vì vậy vươn tay cản gió, ”Anh đang ở ga tàu hỏa.”
”A lô? Xin hỏi ai đấy ạ?” Giọng nói của Tần Triết rất to, cậu dường như hướng về phía khác gọi một tiếng, ”Trữ Xuyên, giảm nhỏ tiếng xuống, tớ đang nghe điện thoại.”
”Aiz, biết rồi, cậu không phải có bệnh chứ. Đã giờ nào rồi còn nghe điện thoại.” Bên kia lầm bầm oán giận khe khẽ nhưng vẫn giảm nhỏ tiếng xuống.
Tần Tranh thấy bên kia yên tĩnh rồi mới nói, ”Tiểu Triết, anh đây.”
”A, anh à, sao anh lại gọi cho em vào lúc này?” Tần Triết ngẩn người, hỏi.
”Anh đang ở ga tàu hỏa, bây giờ em đang ở đâu?” Anh nghe được Tần Triết có vẻ bất tiện, suy nghĩ một chút liền nói thêm, ”Nếu em không tiện nghe điện thoại, nói địa chỉ cho anh, anh qua chờ em.”
Tần Triết im lặng một lúc, nói ra tên một KTV và địa chỉ, suy nghĩ một lát lại dặn dò anh, ”Nếu không tìm được thì bắt taxi, bên này rất hỗn loạn, anh cẩn thận một chút.”
Tần Tranh đồng ý, treo điện thoại, đột nhiên cảm thấy giọng điệu của Tần Triết khác xưa rất nhiều, anh ngơ ngẩn, hình như bỗng chốc, Tần Triết đã trưởng thành.
Bắt taxi đến nơi Tần Triết nói, Tần Tranh có chút không biết làm sao. Quầy hàng mặt tiền sang trọng, nam nữ mặc đồng phục đều bận rộn làm việc. Cũng may anh đợi một lát, liền thấy Tần Triết từ tầng trên chạy xuống, trên người mặc một chiếc áo lông dày, giống hệt như một cái bánh bao.
”Anh! Sao anh lại đến đây, sao không nói trước với em một tiếng.” Tần Triết chạy đến, ôm cổ Tần Tranh, dùng sức ma sát trên người anh, cười vô cùng rạng rỡ. Một loạt các hành động trẻ con khiến nhân viên xung quanh không nhịn được mà cười trộm.
”Thằng nhóc này, sao vẫn còn ngây thơ như thế.” Tần Tranh bất đắc dĩ cười rộ lên, vừa mới nghĩ cậu đã trưởng thành, nhưng trong chốc lát lại thành trẻ con. Họ ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ của KTV, Tần Tranh mới phát hiện miệng Tần Triết có mùi rượu nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, anh nhíu mày, ”Em uống rượu?”
Tần Triết bướng bỉnh lè lưỡi, ”Các bạn học đều uống, em cũng không thể không uống.”
”Em mới mười sáu tuổi.” Tần Tranh không vui nói.
”Ai bảo thế, tháng sau em mười bảy rồi.” Tần Triết phản đối, ”Có một bạn học sinh nhật vào ngày hôm nay, mời chúng em đi hát, mọi người đều cùng đến đây, bạn bè tụ tập đầy đủ, nên mới uống một chút, không phải quá nhiều, không sao đâu anh.”
Tần Tranh vươn tay sờ đầu Tần Triết, xác định không có việc gì mới buông tha cho cậu.
”Anh ơi, anh đến đây cũng không nói trước cho em biết, vừa rồi nhận được điện thoại của anh em còn hoảng hốt, tưởng là đang nằm mơ.” Tần Triết nhỏ giọng nói.
Tần Tranh không nói cho Tần Triết biết lúc anh đến ga tàu hỏa đặt vé, vừa vặn cùng ngày có một chuyến tàu rời ga, nên mua vé trực tiếp đi luôn, đâu còn nghĩ đến chuyện gọi điện thoại báo trước cho Tần Triết biết.
”Vốn muốn gây bất ngờ cho em, không ngờ em còn có việc.” Anh cười nói.
”Em có việc gì đâu, chỉ là náo loạn cả buổi, đáng lẽ nên về rồi.” Tần Triết đang nói, một nam sinh trên tầng đi xuống, thấy Tần Triết liền nở nụ cười, ”Tớ đang bảo sao cậu đột nhiên chạy đi, hóa ra là trốn đến đây à.”
”Đừng nói bậy, anh trai tớ đến thăm tớ này.” Tần Triết giơ tay về phía nam sinh, ”Đây là Trữ Xuyên, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, người địa phương, em đến đây thì quen biết cậu ấy, bạn cùng ký túc xá với em.”
Trữ Xuyên là kiểu đàn ông phương bắc điển hình, cơ thể cao to khỏe mạnh, tính cách rộng rãi, quan hệ với Tần Triết không tệ.
Tần Tranh cười bắt tay Trữ Xuyên, đối phương trắng trợn nhìn anh khiến anh có chút mất tự nhiên, bất đắc dĩ liếc mắt qua trưng cầu ý kiến của Tần Triết.
”Anh là anh trai của Tần Triết sao, sao không giống người ba mươi tuổi gì cả.” Giọng nói của Trữ Xuyên vang dội, trong khu nghỉ ngơi truyền ra xa khiến không ít người nhìn qua chỗ họ. Tần Triết không nhịn được nữa, hung hăng đấm lên người hắn, ”Cậu nói to thế làm gì, sợ người khác không biết tuổi của anh trai tớ hả.”
”Xin lỗi, vừa rồi trong phòng phải rống rất to nên chưa quen.” Trữ Xuyên gãi đầu, hai người nói thêm chút chuyện không đâu, hoàn toàn bỏ quên Tần Tranh ở bên cạnh.
Tần Tranh cười nhẹ nhõm, có chút ngạc nhiên và vui mừng đối với Tần Triết hướng ngoại và năng động ngày hôm nay. Hai nam sinh nói chuyện rất lâu, mãi cho đến khi giọng nói càng ngày càng nhỏ, sau đó Trữ Xuyên cười xấu xa một tiếng, Tần Triết gõ nhẹ lên đầu hắn ta.
”A ~ Cậu thật không có nghĩa khí!” Trữ Xuyên lớn giọng khiến không ít người nhìn lại.
Tần Triết cười lạnh nhìn hắn một cái, quay đầu lại phát hiện Tần Tranh hứng thú nhìn họ, gò má không khỏi đỏ lên, ”Được rồi, chúng ta đi thôi, anh ơi, anh chưa ăn cơm tối phải không. Hôm trước nơi em làm thêm vừa phát tiền lương, em mời anh đi ăn.”
”Chết tiệt! Cậu chưa bao giờ mời tớ đâu nhá, bình thường keo kiệt như vậy, sao bây giờ lại hào phóng thế.” Trữ Xuyên kháng nghị nói.
”Đó là anh trai tớ! Người một nhà.” Tiểu Triết kinh bỉ đảo tròn tròng mắt, kéo Tần Tranh ra ngoài.
Vừa bước đến cửa, Trữ Xuyên đột nhiên gọi Tần Triết một tiếng, cậu quay đầu lại, thấy Trữ Xuyên cười vô lại, rống lên một tiếng, ”Cố gắng lên!” vang vọng khắp phòng khách.
Khuôn mặt Tần Triết đỏ bừng lên, cậu đương nhiên biết, Trữ Xuyên tại sao lại nói câu kia. Nhưng mà nghĩ đến tình huống ngày hôm nay, cậu đâu còn dám quá phận, sự dày vò vì chiến tranh lạnh trong quãng thời gian đó cậu không muốn trải qua lần nào nữa.
Hai người tìm một quán ăn ở phụ cận trường học của Tần Triết, ăn bữa cơm bình dân, thuận miệng kể chuyện trong nhà và chuyện sau khi Tần Triết lên đại học.
Phần lớn thời gian, đều là Tần Triết nói, Tần Tranh im lặng lắng nghe. Mãi đến khi Tần Triết nói mệt mỏi, anh mới đột nhiên mở miệng, ”Sau này đừng làm thêm nhiều như vậy nữa, bây giờ em phải tập trung vào việc học, đừng luôn muốn kiếm tiền. Tốt xấu gì anh cũng đã để dành được một ít, nuôi em ăn học không thành vấn đề.”
Tần Triết sửng sốt một chút, sau đó nói, ”Không sao, chương trình học năm nhất còn nhàn, không ảnh hưởng đến việc học đâu anh ơi.”
Tần Tranh không nói nữa, chỉ cúi đầu suy nghĩ, trong lòng anh đột nhiên nhói lên, cuối cùng anh vẫn không thể cho Tần Triết cuộc sống của một sinh viên bình thường.