Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Tranh mở cửa, Tần Triết không có ở nhà, mẹ đang ngồi nhặt rau trong sân. Bởi vì một lần bị thương nên cơ thể mẹ tổn hại, mấy năm nay già đi rất nhanh, trên đầu mẹ tóc trắng mọc từng lớp, khuôn mặt mẹ xuất hiện nhiều nếp nhăn. Tần Tranh đau thương nhìn mẹ nhưng anh bất lực không thể làm gì.
Mẹ thấy Tần Tranh trở về, mỉm cười bắt chuyện với anh. Tần Tranh lấy lương tháng này ra cất cẩn thận vào một chỗ, sau đó ngồi trong sân giúp mẹ anh nhặt rau. Mẹ không hiểu biết nhiều về công việc của anh, chỉ nhắc anh tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp và chú ý giữ gìn sức khỏe. Tần Tranh vâng dạ đáp lời, trong lòng bình tĩnh. Anh suy nghĩ rất lâu, không biết có nên nói chuyện mình có cơ hội đi học trở lại cho mẹ biết không. Anh sợ lỡ chuyện này không thành, lại làm mẹ thất vọng, dù sao cũng không tốt.
Ngơ ngẩn một lúc, thấy Tần Triết vẫn chưa trở về, Tần Tranh có chút lo lắng hỏi mẹ, ”Tần Triết đi đâu rồi?”
”Theo vài đứa trẻ trong làng đi bắt cá rồi.” Mẹ cười nói, ”Nghe được hôm nay con về, nó muốn làm canh cá cho con.”
”A?” Tần Tranh hơi sửng sốt.
”Mỗi ngày nó thấy mẹ nấu cơm đều lo sợ, nài nỉ đòi giúp mẹ, Tiểu Triết rất thông minh, học rất nhanh, bây giờ mỗi ngày đều là nó nấu cơm, mẹ chỉ giúp chút ít thôi.”
Tần Tranh nghĩ đến cảnh thân thể nho nhỏ của Tần Triết đứng trước bếp lò, nhịn không được bật cười, hỏi, ”Nó với tới bếp sao?”
”Mấy ngày trước nó nhặt vài mảnh tấm gỗ, đặt dưới chân.” Mẹ nói đến đây, có chút tự hào nở nụ cười, ”Con và em trai đều rất hiểu chuyện, mẹ yên tâm rồi, lỡ may vài năm nữa, mẹ có nhắm mắt cũng không sợ các con không biết tự chăm sóc bản thân.”
”Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, trước tiên chúng ta sống qua vài năm nữa, chờ con kiếm thêm nhiều tiền, sẽ tìm một cái bệnh viện lớn điều trị cho mẹ khỏi bệnh. Sau đó mẹ phải nhìn con kết hôn, có con cái, đến lúc đó để vợ hiền của con chăm sóc mẹ.” Tần Tranh buông rau xanh trong tay xuống, ôm lấy cơ thể gầy yếu của mẹ, hai mắt đỏ hoe, ”Mẹ, chúng ta đều phải sống tốt, con đã có thể kiếm tiền rồi, gia đình chúng ta sẽ tốt lên, đến lúc con phải hiếu kính với mẹ rồi.”
”Con và Tiểu Triết chỉ cần biết tự chăm sóc bản thân, mẹ đã yên tâm rồi. Mẹ con không cần con làm những việc đó. Đứng lên đi, trời sắp tốt rồi, con đi xem sao Tiểu Triết vẫn chưa trở về.” Mẹ len lén lau nước mắt, bảo Tần Tranh rời đi. Thấy anh đi rồi bà mới thở dài xót xa.
Tần Tranh bước về phía bờ sông, đi được một đoạn, nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng cãi nhau ồn ào của một đám trẻ. Anh đi về phía phát ra âm thanh, thấy Tần Triết ôm một con cá lớn bị mấy đứa nhỏ lớn hơn cậu vài tuổi áp trên mặt đất, quát nạt, ”Mày cho hay không, có cho không hả?”
Tần Triết cắn răng, người cậu bị ấn xuống bùn đất, giày rơi ra cách đó không xa, quần áo trên người dính đầy bùn, cả người nhem nhuốc. Người nhỏ, sức lực nhỏ, bị ấn xuống đất không thể nhúc nhích, chỉ dùng sức giãy dụa tay chân, giống như cá giãy trong nước, vô cùng chật vật.
”Đây là cá tao bắt được, tại sao phải cho chúng mày?” Giọng nói non nớt của Tần Triết vang to, mấy đứa bé kia không thèm để ý đến lời cãi lại của cậu, chỉ gắng sức đè cậu vào trong bùn.
Tần Triết không giãy ra được, mắt đỏ hoe, nhưng kiên cường không bật khóc.
”Mẹ tao nói, Tần Triết là con hoang, là con của bố nó và một người phụ nữ lố lăng ở bên ngoài sinh ra.” Mấy đứa trẻ kia thấy không cướp được cá, liền ném bùn lên người Tần Triết, vừa cười đùa vừa nói những lời khó nghe, vẻ mặt hung ác độc địa.
Đầu óc Tần Tranh trống rỗng, anh bước đến, túm cổ áo mấy đứa trẻ nọ, giải thoát cho Tần Triết.
Tần Triết ngẩng đầu thấy Tần Tranh, ánh mắt sáng ngời. Cậu vội vàng đứng lên, đem cá nhét vào trong lòng anh, ”Anh ơi, xem này, đây là cá hôm nay em bắt được, lớn hơn cá của bọn chúng nhiều, anh giữ đi, đừng để bọn chúng cướp.”
Nhóm trẻ con thấy vẻ mặt hầm hầm của Tần Tranh, không dám lên tiếng, vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Ôm cậu vào lòng, Tần Tranh không nói lời nào, khuôn mặt anh bình tĩnh nhưng hai tay hơi run rẩy. Tần Triết lăn lộn trên mặt đất với mấy đứa trẻ, cả người giống như con khỉ nhỏ dính đầy bùn, cọ xát khắp lên quần áo của Tần Tranh. Tần Triết không ngại bẩn, một tay ôm cá, tay kia vòng qua cổ anh, từ đầu đến cuối đều cười, dường như tất cả tủi thân oan ức đều tan biến hết.
Chuyện như thế có lẽ không phải xảy ra lần đầu tiên, mẹ thấy bộ dạng của Tần Triết cùng đôi mắt đỏ hồng của cậu, vào phòng đun nước để cậu tắm rửa.
Trong thời gian này, Tần Tranh ngồi ngơ ngẩn trên bệ cửa. Kì thật, đây cũng không phải chuyện kì quái, Tần Tranh lúc còn bé cũng là như thế. Ở trong làng, những đứa bé không có cha luôn luôn bị bắt nạt. Lúc nhỏ thành tích học tập của anh trong làng cũng khá tốt, thường bị đám trẻ cướp cặp sách ném xuống sông. Anh lội nước nhặt cặp sách, thì có người đứng ở bờ sông ném đá vào anh. Anh trắc trở lớn lên, dù có uất ức một chút nhưng anh cảm thấy không sao cả.
Tuy nhiên vừa rồi, anh thấy mấy đứa trẻ kia bắt nạt Tần Triết, cảm xúc trong lòng đã khác với trước đây. Hối hận và đau lòng lan tỏa, trong khoảnh khắc đó anh thật sự hận không thể đánh chết những đứa trẻ đó.
Tần Triết tắm rửa sạch sẽ xong, thay quần áo, đi đến ôm cổ Tần Tranh. Hai năm qua, mặc dù cậu cao lên một tí nhưng không cao nhanh như Tần Tranh, lúc này ôm lấy cậu, cảm thấy khó hơn trước kia một chút.
Tần Tranh theo thói quen ôm Tần Triết vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc ướt sũng của cậu, lại xoay cánh tay và bàn chân cậu, kiểm tra vết xước da mới tạo thành, cũng may cũng chỉ là một vết trầy xước nhỏ, không lớn lắm, cũng không chảy máu, chỉ là xanh xanh tím tím, nhìn rất thê thảm.
”Anh ơi.” Tần Triết không hiểu vẻ mặt của Tần Tranh, nghĩ rằng anh không vui khi thấy mình đánh nhau với mấy đứa trẻ khác, rụt rè kêu một tiếng rồi im lặng.
”Ừ?” Tần Tranh vuốt ve đầu của Tần Triết, véo cái mũi nhỏ của cậu, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, ”Bình thường hay đánh nhau với bọn nó phải không?”
“A… Không có.” Tần Triết dựa vào trong lòng Tần Tranh, cọ xát, chần chừ một lúc rồi nói, ”Nhưng em còn nhỏ tuổi, không đánh được bọn chúng.” Nói đến đây cậu bĩu môi, dường như chuyện này còn làm cậu khó chịu hơn chuyện bị bắt nạt.
Tần Tranh bị Tần Triết làm cho bật cười, toe toét miệng, anh nói thêm, ”Sau này gặp tình huống như thế thì đưa cá cho bọn nó đi. Em còn đau không?”
”Đó là cá em bắt được! Cho anh ăn.” Giọng nói non nớt của Tần Triết vang lên, có vẻ khá tức giận, ”Mỗi lần đều thế, cá bọn chúng bắt được nhỏ hơn cá của em, liền ép buộc em đổi với bọn chúng, em không đổi, bọn chúng bắt nạt em.” Giống như đột nhiên tìm được người để khiếu nại, Tần Triết gián đoạn nói.
Tần Tranh đau lòng nhíu mày, mím chặt môi không biết phải nói gì, mãi cho đến khi mẹ anh từ phía sau nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, ”Đừng lo, Tiểu Triết biết phải làm thế nào mà.”
Anh quay đầu lại, thấy nụ cười dịu dàng của mẹ, bà nói, ”Lúc nó gây chuyện, con không thấy thôi.”
”Hả, em còn có thể gây sự?” Tần Tranh vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Triết, vui vẻ hỏi.
Tần Triết rụt vào lòng anh, khe khẽ oán giận, ”Mẹ không giữ lời, đã bảo không được kể cho anh rồi mà.”
”Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tần Tranh càng tò mò.
”Nó thừa dịp mấy đứa trẻ đó đi tắm dưới sông, ném quần áo của mấy đứa đó vào trong chuồng lợn nhà chúng. Làm mấy đứa khỏa thân về nhà, vừa đi vừa khóc.” Mẹ nói xong, bật cười khúc khích.
Tần Triết đỏ mặt, vùi đầu vào trong lòng Tần Tranh không dám ló ra. Tần Tranh ngớ người một lúc rồi cũng mỉm cười.
Lúc này trời nhá nhem tối, mặt trời treo ngang bầu trời, để lại một vệt sáng trong sân.
Buổi tối hôm đó, Tần Tranh và Tần Triết vẫn cùng nhau ngủ như trước. Chỉ khác biệt là Tần Tranh đã cao lên rất nhiều, hai anh em nằm trên chiếc giường trở nên chật chội, hầu hết thời gian Tần Triết nằm sấp trên người Tần Tranh mà ngủ.
Hai anh em nằm trên giường, nói chút chuyện phiếm. Tần Tranh thăm dò chuyện đến trường, mặc dù anh giấu mẹ nhưng lúc này lại không giấu được.
”Nếu anh đi học trở lại, Tiểu Triết nghĩ thế nào?” Tần Tranh tiện tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, thuận miệng nói.
Tần Triết còn nhỏ tuổi, lại đang tuổi phát triển chiều cao, vô cùng dễ ngủ, lúc này cậu nửa tỉnh nửa mê, cọ cọ trên ngực Tần Tranh, mơ màng nói, ”Không phải anh không thích đến trường sao?”
”Nếu bây giờ thích thì sao?”
“Vậy sao, vậy bắt đầu từ ngày mai Tiểu Triết ra ngoài làm việc, kiếm tiền để anh đến trường!”
Tần Tranh bật cười, ”Chờ em trưởng thành hãy nói.”
”Hứ, em đã lớn rồi!” Bé con không hài lòng, nói.
”Chờ em cao bằng anh, thì đã lớn.” Tần Tranh cười, làm động tác đo chừng, ”Còn kém một đoạn như thế này.”
”Vài năm nữa, chờ em lớn lên, em cũng muốn ra ngoài kiếm tiền, như vậy anh sẽ không phải vất vả nữa. Chúng ta ngoéo tay nào.”
Tần Tranh vươn tay kéo móc với Tần Triết, suy nghĩ một chút, anh thở dài nói, ”Được rồi, ngủ đi.”
Tần Triết ngoan ngoãn ngủ trong lòng Tần Tranh. Tần Tranh lại có chút không ngủ được, chuyện đến trường học lại làm lòng anh nặng trịch, hồi lâu sau mới buồn ngủ.
Hôm sau, Tần Tranh phải trở về thị xã, mẹ sáng mới đã dậy làm bánh bao nhân hoa quế cho anh. Tần Tranh thừa dịp mẹ không để ý nhét một cái bánh vào miệng Tần Triết. Tần Triết cố sức nhai, hai má phồng lên, thật vật vả mới nuốt xuống. Hai anh em nhìn nhau cười.
Mẹ và Tần Triết tiễn Tần Tranh đến cổng làng, Tần Triết đi qua ôm lấy cổ anh, hôn một cái bên má anh, để lại một dấu nước bọt, ”Anh ơi, anh trở về sớm nha.”
”Ừ, lần sau trở về anh mua kẹo đường cho em.”
”Được.” Nói đến kẹo đường, ánh mắt Tần Triết sáng rực lên, làm mẹ che miệng cười, mắng yêu, ”Mèo con tham ăn.”
Tần Tranh cũng mỉm cười, chào tạm biệt hai mẹ con, bước về phía thị xã. Trở lại công trường, quản đốc dẫn anh lên một chiếc xe ô tô màu đen. Từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên Tần Tranh được ngồi trên một chiếc xe ô tô đắt đỏ như thế, có chút thấp thỏm lo âu, cảm thấy tay chân luống cuống, không biết đặt tay để chân vào đâu.
Tài xế lái xe là một người hơn bốn mươi tuổi, thấy Tần Tranh như vậy, bật cười, ”Đừng căng thẳng, ông chủ của chúng tôi rất tốt, cháu gặp sẽ biết.”
Tần Tranh ngơ ngác dạ một tiếng, thân thể căng ra, không dám cử động.
Đến nơi liền xuống xe, là một khu biệt thự nhỏ hai tầng. Tay Tần Tranh đổ đầy mồ hôi.
”Đừng lo lắng, ông chủ Triệu là người hiền hòa, lúc đó cháu phải biểu hiện cho tốt.” Quản đốc vỗ vai Tần Tranh rồi chui vào trong xe.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, phía trước ngôi nhà xa hoa lộng lẫy này chỉ còn lại một mình Tần Tranh. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào.
Tần Tranh bước vào căn phòng rộng lớn và trống trải, bỗng chốc bị say mê bởi những đồ nội thất đắt tiền và trang trí xa hoa. Anh chỉ muốn nhìn cho đã mắt, nơi đây đều là những thứ chỉ thấy trên TiVi. Bất chợt anh có chút hoảng hốt, nghĩ đến quần jean và áo sơ mi bạc màu mình đang mặc trên người, anh lại có cảm giác tự ti.
”Cậu là Tần Tranh?” Một người đàn ông trung nhiên béo phệ từ trên tầng hai bước xuống, mặc quần áo ở nhà rộng rãi, ánh mắt tùy ý đánh giá Tần Tranh.
Tần Tranh gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng, ”Chào ông chủ Triệu.”
”Đừng căng thẳng, trước tiên ngồi xuống đi.” Người đàn ông chỉ vào ghế sofa ở tầng một, tùy tiện nói.
Tần Tranh đành phải ngồi xuống, anh cảm thấy sofa mềm mại, giống như đem cả người ngồi phía trên bao bọc lấy, trong lòng cũng thả lỏng một chút, anh chợt nghĩ: Ông chủ Triệu này, có vẻ thật sự tốt. Anh từng gặp qua những người thành phố kiêu ngạo, xem thường những người công nhân như anh nên đã sớm chuẩn bị tâm lý.
”Tôi đã xem qua thành tích lúc học cấp hai và cấp ba của cậu, xem như không tệ. Tôi có thể chu cấp tiền cho cậu cho đến khi cậu tốt nghiệp đại học, trong thời gian đó, cũng sẽ cung cấp toàn bộ tiền sinh hoạt cho mẹ và em trai cậu. Mặt khác, mỗi tháng tôi cho cậu một nghìn nhân dân tệ tiền tiêu vặt.”
Tần Tranh run rẩy, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói, ”Cảm ơn ông chủ Triệu.” Lúc này trong lòng anh vô cùng kích động, không biết phải phản ứng thế nào mới không mất lễ phép, chỉ là đầu óc trống rỗng, máy móc nói, ”Cháu… Cháu không cần nhiều tiền tiêu vặt như vậy.”
”Nhưng mà, tôi muốn cậu không được ở trọ trong trường, mỗi ngày để phải đến đây ngủ.” Ông chủ Triệu đột ngột nói thẳng, hai mắt ông ta không kiêng nể gì đánh giá Tần Tranh, biểu cảm không giống như nhìn người mà là nhìn một loại hàng hóa, tuy nhiên, Tần Tranh lúc này đang rất xúc động nên không phát hiện ra.
”A? Tại sao phải đến đây ngủ?” Tần Tranh sửng sốt hồi lâu, ngơ ngác hỏi.
”Tôi bao dưỡng cậu, cậu đương nhiên phải đến đây ngủ.” Người đàn ông nói đến đây, nhìn Tần Tranh đang hoang mang ngơ ngẩn, ”Không phải cậu đã đồng ý rồi sao? Tôi trả cho ông ta một nghìn đồng phí mô giới, nói thật, nếu không phải dáng người cậu tốt như vậy, tôi thật không muốn tìm lính mới đâu.”
Tần Tranh bỗng bật dậy, ”Quản đốc nói với cháu, bác đồng ý giúp đỡ cháu đến trường, chú ấy… chú ấy không nói…” Anh dù ngốc cũng hiểu ý của đối phương, không khỏi rùng mình một cái, chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng lên, dạ dày tràn lên từng đợt khó chịu, thật giống như bị người trước mặt tát cho một cái, bối rối cực điểm.
”Làm cái gì vậy, ông Lưu này không bài bản gì cả, vậy mà dám lừa tiền của tôi.” Ông chủ Triệu đảo tròn mắt, từ sofa đứng lên, ”Nếu như cậu không muốn, vậy thì đi đi, coi như tôi ném ra ngoài cửa sổ một nghìn đồng tiền. Bực thật đấy, phải nói rõ ràng với ông ta và người nhà, đừng gây rắc rối cho tôi.”
Tần Tranh lảo đảo ra khỏi biệt thự, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nhịn không được đỡ lấy bức tường, nôn hết ra. Anh ngơ ngẩn hồi lâu mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chuẩn bị trở về thị xã. Anh không biết đường, chỉ dựa vào trí nhớ đi bộ trở về, mãi cho đến buổi chiều mới về đến thị xã.
Quản đốc thấy anh bối rối và xanh xao, vẻ mặt trắng bệch, ông ta lúng túng nói, ”Tần Tranh à, cháu về rồi, nói chuyện với ông chủ Triệu thế nào?”
Tần Tranh cảm thấy hai mắt nóng lên, vội vàng cúi đầu, đôi môi anh run rẩy, một lúc lâu sau mới mở miệng, ”Chú Lưu, sao chú lại làm vậy. Mặc dù cháu cần tiền… nhưng cháu…” Hết lòng hi vọng lại thất vọng, đáng sợ hơn là lòng tự tôn bị tổn thương. Tần Tranh nói đến đây, cũng nhịn không được mà bật khóc. Dù anh hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nhưng dù sao cũng chỉ là một thanh niên mới mười tám tuổi, không thể chịu đựng được thay đổi nhanh chóng như vậy, bỗng chốc oan ức tràn ngập trong lòng khiến Tần Tranh cuồng loạn vỡ òa.