Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cốc Nước Ấm
  3. Chương 33
Trước /38 Sau

Cốc Nước Ấm

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sáng sớm tỉnh dậy, Tần Triết giống như tỏa ra hơi nóng nằm trên giường, hai má và đôi mắt đều hồng lên, đáng thương hít hít mũi. Tần Tranh nhìn liền cảm thấy yêu thương nhưng lại muốn cười, vì thế, khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên.

Tần Triết mở to hai mắt ra nhìn, thở phì phò nói, ”Anh còn không biết xấu hổ, đều do anh đêm qua không biết kiềm chế!” Cậu nói xong, cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt hơi đỏ lên, giống như người vợ nhỏ đang oán giận ông chồng của mình, khiến Tần Tranh càng muốn cười to.

”Được rồi, lỗi do anh. Đứng dậy ăn sáng, sau đó uống thuốc rồi ngủ tiếp.” Tần Tranh cười, anh đi lấy một ly sữa, hai chiếc bánh trứng đến đặt trên bàn.

”Không cần, em không muốn ăn.” Tần Triết ghét bỏ quay mặt đi.

”Ngoan nào, đừng nháo, ăn sáng nhanh lên, anh còn phải đi làm.” Tần Tranh kéo Tần Triết ra khỏi chăn. Tần Triết không tình nguyện dựa vào trong lòng anh, ”Anh đút cho em.”

Tần Tranh bất đắc dĩ, ”Em là sinh viên năm hai rồi đấy.”

”Nhanh lên, nếu không anh sẽ bị muộn.” Tần Triết không để ý, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, vươn tay cầm ly sữa đưa cho Tần Tranh, sau đó hé miệng.

Tần Tranh đành phải đút cho cậu ăn, cũng may Tần Triết ngoan ngoãn phối hợp, uống hết sữa, ăn hết bánh trứng, sau đó cậu uống thuốc, nằm trở lại giường.

”Cơm trưa anh để ở phòng bếp, em tỉnh ngủ thì hâm lại là có thể ăn, anh nấu nhiều cơm, buổi tối nếu anh về muộn em cứ ăn trước.” Tần Tranh nói xong, ngừng lại suy nghĩ một chút, xác thực không quên gì nữa, anh mới quay đầu đi kiểm tra nguồn điện và hơi ga, sau đó đi làm.

Tần Triết nhìn anh rời đi, đứng lên lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Trữ Xuyên, bảo hắn giúp xin phép giáo viên nghỉ học.

”Thế nào, bị làm đến không đứng dậy nổi à?” Trữ Xuyên rất nhanh trả lời lại.

Tần Triết đỏ mặt, thành thật trả lời, ”Đại khái thế, có chút sốt rồi.”

”Vậy cậu nghỉ ngơi đi, đừng lo chuyện xin phép giáo viên, mấy ngày nay trời lạnh, không ít người bị ốm.”

Tần Triết thấy thế, yên tâm buông điện thoại, mơ màng ngủ tiếp.

Hai năm không sóng gió cứ thế trôi đi. Cuộc sống vẫn như trước, không nóng không lạnh, tựa như một cốc nước ấm, bình lặng trải qua.

Trước khi Tần Triết tốt nghiệp, cậu vô cùng thuận lợi tìm được việc làm thêm. Vì muốn chia sẻ tiền sinh hoạt với Tần Tranh, ngày nghỉ hàng năm Tần Triết sẽ đến làm việc ở một công ty gia đình do Trữ Xuyên giới thiệu. Tiền lương mặc dù không nhiều lắm, nhưng công ty cách nhà trọ không xa, buổi tối cậu sẽ về nhà trước, chuẩn bị cơm nước. Đợi đến lúc Tần Triết tốt nghiệp, mấy người lãnh đạo công ty thấy con người cậu kiên định, làm việc coi như có chuyên môn, thử việc cậu một tháng thì tuyển cậu vào làm chính thức, tiền lương hơn ba nghìn đồng mỗi tháng, ngày nghỉ lễ tết, còn có thêm năm trăm đồng.

Nhưng mà… mâu thuẫn mới cũng dần nảy sinh.

”Anh ơi, đêm nay em tăng ca, cùng đồng nghiệp ra ngoài bán hàng, không về nhà ăn tối được, anh ăn cơm trước đi nha.” Tần Tranh đang trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của Tần Triết. Phía bên kia âm thanh huyên náo, ầm ĩ ồn ào, dường như đang rất bận rộn, Tần Tranh đồng ý, dặn dò cậu chú ý sức khỏe, tạm biệt cậu rồi cúp điện thoại.

Đây là lần tăng ca thứ ba trong tháng, Tần Tranh khe khẽ thở dài. Về đến căn nhà vắng vẻ, anh làm việc mệt nhọc cả ngày không có tâm trạng làm cơm, tùy tiện ăn bát mì tôm, ăn xong cũng không muốn rửa.

Tần Triết còn trẻ tuổi, tính cách cũng lanh lợi, trong công ty giống như cá gặp nước. Tần Tranh từ giọng điệu kiêu ngạo của cậu biết được, nhóc con rất được lãnh đạo công ty coi trọng. Chính vì thế, Tần Triết càng ngày càng bận, bình thường dăm ba ngày không trở về nhà, không tăng ca thì cũng là đi xã giao, có đôi khi cậu trở về trong tình trạng say khướt. Tần Tranh nhìn cậu như vậy lại có cảm giác quẫn bách, giống như anh trở thành vợ của Tần Triết, mỗi ngày ở nhà đợi cậu dốc sức làm việc trở về.

Trình độ văn hóa của anh thấp, nghe không hiểu những chuyện nghiệp vụ rắc rối của Tần Triết, vòng quan hệ của anh cũng giản đơn, hai người ở với nhau, dần dần không có chuyện gì để nói. Cho dù Tần Triết đúng giờ về nhà, sau khi ăn cơm xong, hai người đều bận rộn với công việc của mình. Tần Triết chơi máy vi tính, Tần Tranh mở TV xem phim truyền hình.

Sở thích, môi trường, khoảng cách giữa hai người ngày càng rộng. Càng ngày anh càng không hiểu những từ trong miệng Tần Triết nói ra. Tần Tranh cảm thấy bất an, nhưng không thể nói nên lời.

Buổi tối hôm nay, lúc Tần Triết về nhà, đã hơn mười một giờ tối. Tần Tranh đang ngủ trên sofa, trên TV vẫn đang phát sóng một bộ phim truyền hình. Tần Triết mỉm cười, cậu cần điều khiển tắt TV, sau đó đi đến bên cạnh Tần Tranh, nhẹ nhàng hôn môi anh.

”Anh ơi, em về rồi, chúng ta về phòng ngủ đi.” Tần Triết nhỏ giọng nói.

Tần Tranh mơ màng mở mắt ra, lẩm bẩm, ”Em về rồi à.”

”Dạ, em về rồi, mệt quá đi, nhưng may mà hoàn thành công việc rồi. Tổng giám đốc Trương nói cho em nghỉ dài hạn. Anh ơi, chúng ta tranh thủ đi chơi đi.”

”Em được nghỉ, nhưng anh không nghỉ được.” Tần Tranh bất đắc dĩ nói, anh đứng lên, duỗi thắt lưng, ”Được rồi, em đi thay quần áo đi, anh đi tắm đây.”

Tần Tranh nói xong, xoa đôi mắt rồi quay đầu đi.

Hai người tắm rửa xong, đều nằm trên giường. Lúc này mùa hè chưa qua, hai người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng. Tần Triết nằm một lúc, bắt đầu hướng lên người Tần Tranh mà cọ xát.

”Sao vậy? Trời nóng, em không sợ đổ mồ hôi à.” Tần Tranh thấy Tần Triết tiếp cận đến, mặc dù nói thế nhưng vẫn vươn tay ôm vai cậu.

”Anh ơi, chúng ta mua điều hòa đi, như vậy sẽ không ngại nóng nữa.” Tần Triết vùi đầu vào cổ Tần Tranh, rất nhanh người đã đổ mồ hôi.

”Mua điều hòa làm gì, đắt như vậy, mùa hè uống nhiều nước đá là được. Hơn nữa quạt điện vẫn dùng tốt, ban ngày anh và em đều không ở nhà, mua cũng không tận dụng được.” Tần Tranh lập tức phản đối.

”Anh chính là hay tiếc tiền.” Tần Triết nói toạc ra tâm tư của Tần Tranh, ”Bây giờ em cũng kiếm ra tiền rồi, hai ta không cần nuôi trẻ con, anh còn tích tiền làm gì.”

Tần Tranh im lặng.

Tần Triết nói đến đây, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bật cười khúc khích, ”Em nói với anh chuyện này nha, hôm nay tan tầm sớm, lãnh đạo chạy tới hỏi em, ‘có bạn gái chưa, em điều kiện tốt như vậy, để anh giới thiệu đối tượng cho em nha’. Anh đoán em nói với sếp thế nào?”

”Em nói thế nào?”

”Em nói em không có bạn gái, chỉ có bạn trai thôi.” Tần Triết nói đến đây, cười toe toét, ”Anh không biết biểu cảm trên mặt anh ta lúc đó đâu, em buồn cười chết mất.”

Tần Tranh cứng đờ người, giọng nói đột nhiên cao lên, ”Tiểu Triết, sau này không được ở bên ngoài nói lung tung, không tốt cho em, em cho rằng đồng nghiệp sẽ cảm thấy em như thế nào?”

Tần Triết bị anh hù dọa, một lúc sau mới nhỏ giọng giải thích, ”Không sao đâu, công ty em là doanh nghiệp nước ngoài, trong hội đồng quản trị cũng có vài người là gay, không có ai nói gì đâu.”

”Vậy cũng không được, sau này không được nói với người ngoài chuyện này, biết không?” Tần Tranh tiếp tục nói, trong lòng anh lo lắng nhưng không thể bộc bạch hết, cuối cùng anh chỉ nói, ”Được rồi, muộn rồi, ngủ đi.”

Tần Triết vô tội nhìn anh, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight

Copyright © 2022 - MTruyện.net