Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ra khỏi công viên, hướng dẫn viên du lịch một ngày Vu Thời Thiên đưa Tô Đồng đến tuyến phố cổ vừa trùng tu và bảo tồn hai năm nay.
Phố cổ dưới ngòi bút Diệp Tuyên hãy nằm trong tình trạng phế tích tàn lụi. Tô Đồng thiết nghĩ, nếu mẹ có cơ hội ngắm nhìn phố cổ phồn hoa trở lại thì thật tốt biết bao.
Phố cấm xe lưu thông. Cái nắng tại đây đã rong chơi qua bao năm ròng, ngay cả gió cũng hoá dịu êm đến thế.
Lấy đình bát giác hai mái đuôi nhọn vừa được tân trang làm tâm, từ đó toả ra hàng loạt dãy nhà vòm, hai bên đường là những toà nhà mái hiên kết hợp phong cách Trung Hoa và phương Tây.
骑楼 – kỵ lâu, hay arcade, một kiểu kiến trúc có mái hiên. Kiểu kiến trúc đặc trưng này có thể thấy nhiều tại Singapore.
Đứng dưới tổ hợp xà và cột quanh bức phù điêu Hy Lạp, thu những ô vuông thuỷ tinh bảy màu sắc kẹo phía đối diện vào ống kính, Tô Đồng thắc mắc loài hoa nào từng được trồng tại sân phơi trên hiên kia.
Phố cổ trở thành địa điểm thu hút khách du lịch. Nghỉ hè, du khách chen vai thích cánh, Vu Thời Thiên không dắt cô xuống đường. Họ tránh dòng người và len vào những con hẻm râm mát. Nhiều nhà cổ nơi đây chưa tiến hành tu sửa, vài căn đóng dấu đỏ “Nhà nguy hiểm”. Những nhà này bỏ không, thậm chí sơn tường cũng bạc màu.
Đây phồn hoa tàn lụi, nhưng bén rễ trong tim Tô Đồng.
Ổ khoá gỉ đen trên cánh cửa mục, những bông hoa dại ngoan cường mọc dưới chân tường loang lổ, dây leo xanh mát trườn khắp những bức tường đổ nát, dây điện chằng chịt cắt ngang bầu trời xanh thẳm, thanh tĩnh đến độ nghe được cuộc đối thoại thân mật của lũ chim.
“Thầy Vu ơi, hồi nhỏ thầy cũng hay tới đây ạ?” Tô Đồng hơi mù đường, nhưng từ khoảng cách lái xe cô ước tính nơi đây không xa nhà cha mẹ Vu Thời Thiên.
“Không thường lắm, chẳng qua, khi sở hữu chiếc máy ảnh đầu tiên tôi có đến đây chụp hình. Dù hồi đó khá xập xệ nhưng cũng có hơi người, không như bây giờ.”
Vu Thời Thiên ngẫm lại. Anh mua máy ảnh vào năm 2004.
Vào thời điểm đó, tiền ăn trên đại học một tháng chưa đến một ngàn, anh cắn răng húp nước trắng với màn thầu mấy tháng trời, giấu luôn cả bạn gái mới tích đủ xèng mua cái SLR đầu tiên.
Nguyên văn单反là viết tắt của 单镜头反光相机 – máy ảnh phản xạ ống kính đơn Single – lens reflex camera
Máy anh mua là Canon 300D, mà năm đó còn có chiếc Canon 1Ds MarkII sáu vạn. Cái giá trên trời ấy làm chùn tay anh của thuở năm hai.
Canon 300D
Con Canon nọ đồng hành trong hai năm đại học tiếp theo, cùng anh bước vào cánh cửa mới.
Nghỉ đông, anh xách máy ảnh về nhà. Năm mới, anh chụp cả lố hình Vu Bách Hiên đương bập bẹ. Khi Vu Thanh Sơn khen hình chụp đẹp, anh
nhớ sống mũi cay cay.
Dù không phải dân chính quy, nhưng xuất phát từ tình yêu thuần túy dành cho nhiếp ảnh, cộng chút thiên phú, chút may mắn vào theo đó là vô vàn cần mẫn, để anh lăn lê bò lết từ tay mơ thành thần.
Liên tục đốt tiền vào việc nâng cấp thiết bị máy ảnh mới và cơ man các loại ống kính đắt tiền. Chiếc máy ngày xưa không đủ tiền đu đã được thu vào túi một năm sau khi anh tốt nghiệp. Lẽ dĩ nhiên, cái năm ấy anh mua là MarkIII.
“À, lên đại học em cũng định bắt đầu học nhiếp ảnh, nhưng em chưa chọn được máy ưng ý.”
Tô Đồng ngồi xổm chụp cỏ và hoa dại: “Em toàn chụp hình bằng điện thoại. Thầy có máy ảnh nào giới thiệu cho em không ạ?”
Vu Thời Thiên cúi đầu, trông thấy phần gáy như thiên nga trắng tươm mồ hôi, tiến tới chắn nắng sau lưng cô. Anh nói: “Xét nhu cầu của em thôi. Nếu là đi chơi chụp đồ ăn thức uống thì không cần mua SLR.”
“Thế mua máy ảnh số ạ?”
Nguyên văn 微单viết tắt của 微型单反相机: máy ảnh kỷ thuật số ống kính đơn, nó nhỏ gọn và có khả năng thay đổi ống kính như máy SLR
nhưng khác với SLR về phần cứng – loại bỏ gương phản, lấy nét độc lập và kính ngắm. Từ 微单làtừ dành riêng cho thị trường Trung Quốc.
“Kỹ thuật số full-frame cũng được. Nhiều lựa chọn lắm, chẳng hạn như dòng Sony Black Card hơi mắc nhưng máy khá nặng tay. Tôi thấy giờ lắm cô nhóc cầm Ricoh ra ngoài lia phố, ưu điểm là nhẹ nhàng, giá cả phải chăng.”
画幅数码相机–Máy ảnh kỹ thuật số full-frame là máy DSLR (Digital Single Lens Reflex – phản xạ ống kính kỹ thuật số) sử dụng cảm biến,
dòng máy nhắm đến các chuyên gia và những người đam mê nhiếp ảnh, có yêu cầu cao về mức độ hiệu năng, tính năng và cấu trúc.
“Em từng xét tới Ricoh, nhưng định xem còn lựa chọn nào khác không…” Đứng dậy hơi đột ngột, nhất thời Tô Đồng choáng nổ đom đóm mắt.
Thấy cô loáng choáng, trước khi Vu Thời Thiên kịp phản ứng, cơ thể anh đã tự động giơ tay đỡ vai cô.
Nhưng anh chóng thả tay, đoạn hỏi: “Sao thế? Tuột huyết áp hả?” Tô Đồng quay người lắc đầu: “Chắc là ngồi xổm lâu quá, với cả…” Cô bĩu môi, nửa vế sau không thành lời.
“Hở?”
“Em đói…”
Vu Thời Thiên nhếch khóe miệng: “Phải nói sớm chứ. Đi nào, dắt em đi ăn hàu nướng.”
蚝烙 – nghĩa đen là hàu nướng, món ăn nhẹ đặc sản vùng Triều Sơn (tên gọi chung gộp 2 thành phố Triều Châu và Sán Đầu).
“Vâng ạ!” Tức thì Tô Đồng sáng rực mắt.
Trước cô cứ tưởng hàu nướng tựa như cách chiên hàu của Đài Loan, sau ăn mới hay hai món khác nhau hoàn toàn. Trứng vịt đánh tan bọc lấy con hàu béo mum múp, vo viên chiên vàng giòn hai mặt, dọn ra đĩa rắc ngò rí. Khi gắp lên, miếng hàu vẫn mềm mướt, chấm tí nước mắm cho đậm vị, hương vị ấy quả là tuyệt.
“Em có đem kẹo hay sô-cô-la theo mình không? Có thì ăn tạm miếng đã. Chớ để lát nữa đói xỉu nửa đường tôi cõng không nổi đâu.” Vu Thời Thiên ghẹo cô trong khi dẫn đường đằng trước.
Tô Đồng móc hộp giấy trong túi đeo chéo, đổ ra 2 viên sô-cô-la gói kính. Đây là hiệu cô đã cho Vu Thời Thiên tại lễ viếng.
Cô bước tới kéo góc áo Vu Thời Thiên: “Thầy Vu, cho thầy một viên nè.”
Thả chậm bước chân, Vu Thời Thiên nhận lấy từ tay cô, ngó giấy gói kẹo quen quen, anh ngước lên liền đối mắt với Tô Đồng.
Anh gỡ giấy gói thảy sô-cô-la vào miệng: “Mơn nha.”
Nguyên văn Vu Thời Thiên nói “谢啦” thay vì “谢谢”
Con hẻm ngoằn ngoèo rắm rối. Lâu rồi không tới đây và thật ra Vu Thời Thiên cũng không rành đường, quẹo tới quẹo lui đụng phải ngõ cụt, sau cùng hai người vòng vèo một chặp về lại chỗ cũ.
Tô Đồng đứng đầu hẻm chờ Vu Thời Thiên. Cô lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi, sau đó thoa thêm lớp kem chống nắng.
Người đàn ông đang hỏi đường một bác trai trong hẻm. Theo cô thấy, miễn Vu Thời Thiên có đủ thuốc lá là anh có thể chém gió tung trời với người khắp thế giới. Như bấy giờ, anh đang châm thuốc và tán dóc với ông bác bằng thổ ngữ.
Tô Đồng không nói được phương ngữ thành phố S. Quê bà ngoại ở Sơn Đông nên về cơ bản, Diệp Tuyên chỉ nói tiếng phổ thông khi về thành phố S. Tô Đồng không có cơ hội mưa dầm thấm đất, thành ra với cô, tiếng địa phương nơi đây như ngoại ngữ vậy.
Như tiếng Nhật, nhưng thỉnh thoảng có một hai âm giống tiếng Quảng Đông.
Tô Đồng cúi đầu, hất chân đá văng viên sỏi.
Cô cảm thấy Vu Thời Thiên nói tiếng địa phương cực kỳ cuốn hút.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");