Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Đồng vẫn víu lấy góc áo Vu Thời Thiên và kéo kính bảo hộ xuống, vì anh tăng tốc độ xe.
Xuất phát từ việc bến phà cấm xe máy đi vào cùng với sự bất tiện khi gởi xe nơi khác lại quay về lấy, Vu Thời Thiên đề nghị dẫn cô đến bờ biển khác luôn.
Vùng ngoại ô thành phố S có mấy bãi biển, ngoài ra còn có một đường bờ biển nhân tạo mới bồi nên. Nếu không muốn giẫm lên cát thì việc đến đó để ngắm hoàng hôn và trăng mọc cũng là một sự lựa chọn khá tuyệt. Tô Đồng bảo không thành vấn đề.
Thật ra hai ngày nay cô thỏa lòng lắm. Chiếm cứ Vu Thời Thiên ngần ấy thời gian là chuyện một tháng trước có nghĩ cô cũng không dám.
Cô vốn định lên đại học hẵng từ từ xích lại gần anh, nào lường được một lễ tiễn biệt đưa cô dấn thân lên con đường này trước thời hạn.
Xe lao v*t về đằng Đông, thảng như vứt lại ánh tà dương hừng hực sau lưng, mùa hè oi ả từng bước mất đi vẻ chói rọi, màu đỏ tía dần xâm chiếm sắc cam nhiệt đới trên tấm vải vô biên, duy mỗi cái nóng bốc hơi đang dâng trào vào chạng vạng là bằng chứng cho thấy mặt trời hấp địa cầu, không tài nào lược đi hồi lâu.
Đại lộ thênh thang vãn xe nhưng càng thưa người. Cô không biết Vu Thời Thiên đưa mình đi đâu, chẳng qua đâu cũng được. Nơi đến cùng Vu Thời Thiên nhất định là một chốn tuyệt đẹp.
Gió oi ập vào người nên Tô Đồng tự an ủi rằng, hai má mình nóng bất thường là tại gió.
Con gió phiền nhiễu thổi tung vạt áo người trong lòng, cũng rót tràn lồng ngực Tô Đồng. Cô mặc mình trộm chúi tới trước một xíu, không nhiều lắm, chỉ đủ vượt qua khoảng cách an toàn thôi.
Dùng đôi mắt miêu tả từng đường nét bóng lưng Vu Thời Thiên, cô muốn biến đôi mắt thành màn trập, thu hết thảy vào phòng tối qua mỗi cái chớp mắt.
Căn phòng nhỏ tối om bật sáng bóng đèn an toàn màu rượu đỏ, hệt chai vang Burgundy bằng thuỷ tinh mờ đục.
Phim muối bạc trải qua đáng kể các quy trình phản ứng hiện ảnh, ngưng ảnh, hãm, rửa sạch bằng nước, chắn sáng, phóng to, khiến hồi ức hai ngày nay dần hiện rõ trên tấm giấy ảnh trong nước thuốc.
银盐胶片– phim (nhựa) muối bạc là loại phim sử dụng muối bạc halogen (clorua, iodua, bromus) phủ lên để làm chất liệu nhạy sáng
Các bức ảnh có kết cấu hạt thuộc riêng về phim, và đây là sự khác biệt khó tả so với loại in kỹ thuật số cấp tốc. Tô Đồng cho rằng, đó là độ ấm giữa các hạt.
Theo Tô Đồng trước đây, hình tượng xe mô tô dừng lại trong các thước phim Hongkong những năm 90.
Gã côn đồ xã hội đen đập vỡ kính tiệm áo cưới, lột chiếc váy cưới trắng thuần sạch sẽ trên người ma-nơ-canh và mặc nó lên người cô thiên kim.
Bọn họ là chàng chim và nàng cá sắc trắng, dùng bản lĩnh đơn độc băng băng đào thoát đến tận cùng thành phố trong đêm đen không một bóng ai.
Dòng máu đỏ tươi chảy ròng từ mũi chim, nhỏ giọt trên găng tay ren đắp hoa nhí trắng của cá nên nàng ôm càng chặt hơn.
Cách màn hình, dường như Tô Đồng ngửi được mùi máu cũng như vị mặn của nước mắt.
Song hiện tại, Tô Đồng đã có cái nhìn mới về xe mô tô.
Nó là hương cam đắng và mùi thuốc lá mà cô ngửi thấy sau lưng Vu Thời Thiên tại mùa hạ nay, là màu xám khói chứa chan tầm mắt, là không khí ngày một ẩm ướt, là hormone thanh xuân rộn rạo, là chân trần xăm xăm chạy trong vô định.
Cô không hy vọng Vu Thời Thiên là chim, cũng không mong mình là cá. Bởi cái kết của bộ phim Hongkong kia là bi kịch.
*
Ra tới bờ đê, cô nhận thấy có rất nhiều người đến đón hoàng hôn, vô số đó cầm theo thảm picnic trải trên đê nhâm nhi trà hóng gió biển.
Về vụ khoái uống trà của dân thành phố S, Tô Đồng phục sát đất. Dường như cốp xe nhà ai cũng để một bộ trà cụ xách tay và lon trà, bạ đâu nấu nước được là uống một hơi bốn năm lượt.
Cảnh hoàng hôn trên biển luôn khiến người ta quên hô hấp. Tô Đồng rảo bước dọc bờ kè theo chiều gió, sóng vỗ sầm vào thành bê tông, sương nước mằn mặn toé lên má cô gái.
Từ khi xuống xe Vu Thời Thiên đã nhận liền mấy cuốc điện thoại. Tô Đồng giếm tâm tư vào lớp sóng cuồn cuộn không ngơi, lén nghe đôi câu vài lời của Vu Thời Thiên.
Trong số đó hẳn là từ mẹ anh. Giọng điệu Vu Thời Thiên thiếu kiên nhẫn, một tràng “À à dạ dạ” qua loa lấy lệ và sau chót kết thúc bằng câu “Hối con cũng vô dụng, cô độc cả đời thì cô độc cả đời thôi”.
Vài cái khác hình như là bạn gọi.
“Ở bãi Đông nè… Đệch, có phải thằng quỷ Phàn Thiên nói không?… Có đâu. Lần trước tao kể cho tụi bây đó, cô nhóc nhà người bạn đã mất… Ừa ờ, con nít thôi mà. Phàn Thiên nghĩ gì đâu không, miệng cứ bô bô.
Biết thế tao quỵt mẹ nó tiền nón bảo hiểm … Tối nay hả? Để coi về nội thành mấy giờ đã, có rảnh tao qua…”
Tô Đồng rảo nhanh vài bước. Cô không muốn để những từ “cô nhóc”, “con nít” kịch liệt va vào màng nhĩ, khiến vở kịch độc thoại đã diễn vài tiếng qua chốc vỡ thành bọt hồng, gió biển thổi một phát là tan biến dưới trời chạng vạng vắt trăng treo sao.
Trong khi cô chưa kịp làm gì, thậm chí câu thích còn chưa nói thành lời thì khoảng cách mười bảy năm đã ép họ tách ra đến chân mây cuối trời.
Có con chim biển sải cánh ngang qua trên đỉnh đầu trở tối. Chim nọ có mình xám đen, đập cánh phần phật, tự tại bay trên bầu trời nhuốm màu cam đen nhoè nhoẹt.
Cứ thế Tô Đồng ngước nhìn con chim đương chao lượn trên thinh không, mũi phát cay, mắt phát xót.
Dường như độ ẩm của đại dương thúc nước mắt lên men, cô tự mắng mình – Có gì phải khóc hả Tô Đồng. Mi thật ấu trĩ và nực cười, có câu con nít thôi còn không nghe lọt thì làm sao thầy ấy thích mi được.
Tại sao cô phải khóc? Ra vẻ cho ai xem?
Nhưng cớ sao cô không được khóc? Cô thực sự khó chịu lắm, con tim buốt nhói từng hồi đây này.
Vui thay lần này có dịp tình cờ gặp mặt, cô thấy mình rất ư may mắn khi được trông thấy dáng vẻ ngoài đời của Vu Thời Thiên.
Song đồng thời cô hối hận vô hạn về cuộc hội ngộ này. Còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà cô đã lột trần những suy hơn tính thiệt rõ mười mươi.
Mệt mỏi làm sao khi đóng vai kẻ câm đi thích một người.
Cô có thể bất chấp tỏ tình nhưng rõ ràng khả năng cao sẽ bị cự tuyệt, từ rày về sau, cô sẽ bị Vu Thời Thiên xa lánh. Hễ chớm nghĩ tới hậu quả ấy thôi cũng đủ khiến trái tim Tô Đồng đau đớn khôn nguôi.
Vì lẽ đó, cô phải chôn sâu bí mật thật kín kẽ, một mực lặng thinh. “Tô Đồng!!”
Vu Thời Thiên tức tốc vồ lấy cô gái chực ngã khỏi mép đê.
Bàn tay anh thô bạo túm chặt cánh tay cô, ý nghĩ xẹt qua là sao cô bé gầy đến thế, thảng như nhành linh lan có thể gãy nụ bất cứ lúc nào.
Tức hổn hển anh nạt: “Lơ ngơ gì vậy?! Mắt để trên đầu hả? Đi đứng không nhìn…”
Hạt sương đọng trên linh lan rơi xuống lần nữa, lúc này đây, chúng nhỏ trên cổ tay anh.
Đôi mắt cô gái tựa cánh hoa trắng thuần khảm mã não đen, giọt sương trong veo óng ánh ủ trong đoá hoa, cũng là ánh sao sa vào biển cả, dậy nên những gợn sóng bạc.
Tô Đồng vội lau nước mắt, líu ríu nói: “… Em nhớ mẹ…”
Nhìn đi, cô nực cười làm sao.
Y chang chú hề nhảy nhót trên dây thép, chẳng những lẩy bẩy tiến từng bước mà còn buộc bản thân phải giữ lấy nụ cười.
Không cười nổi thì biết làm sao?
Có sao đâu, cứ trang điểm đậm hơn nhằm che đi hoang mang nhớn nhác là được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");