Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhắm mắt, Tô Đồng nghe thấy tiếng trái tim đập vồn vã trong lồng ngực, nghe thấy tiếng Trịnh Minh Khoan ú ớ xin tha với cái mồm ngậm cả búng máu, nghe thấy từng câu chủi tục hết sức chối tai của Vu Thời Thiên nhưng với cô hiện giờ, nó không hề chi.
Không biết chú nào nói đánh nữa là chết người, cô gắng lo nghĩ, nhưng thân dưới hãy xụi lơ, chỉ cử động được cánh tay hòng ngồi dậy.
Bỗng cẳng tay rã rời, không kìm được thân mình, cô chúi thẳng xuống tấm len trắng cạnh sô pha.
“Ây da, đừng đánh nữa. Mau đi xem cô bé nhà mày, ẻm té xuống đất kìa.” Lý Trì ghìm nắm tay nhuốm máu của Vu Thời Thiên, Phàn Thiên cũng tới giúp.
Vu Thời Thiên nhìn Tô Đồng, anh đứng dậy gườm cái gã nằm rạp trên đất rầm rì không thốt ra câu hoàn chỉnh, nhấc chân đạp lên xương sườn, gã kia búng lưng như con gá giãy chết, che bụng tiếp tục rên rỉ.
Bước nhanh tới chỗ Tô Đồng anh ngồi xổm xuống, dây máu lên thảm, bế cô gái lên để em tựa vào mình đứng dậy.
“Em, em không có sức đứng…” Cú ngã kích Tô Đồng phát ra âm thanh, tuy hơi khàn khàn.
Cô thấy cảnh mình hiện tại hệt em bé mặc tã tập đi thật đáng xấu hổ, dòng lệ trong hốc mắt cứ thế đứt vỡ tuôn rơi.
“Vậy đừng đứng, để tôi ẵm em.”
Vu Thời Thiên kéo cánh tay cô giắt qua vai mình, cong người móc qua khoeo chân rồi bế em lên.
Vu Thời Thiên giữ làn váy em để tránh lộ hàng, ngó đăm đăm cô nhóc khóc tèm lem đến mức mũi sắp thổi bong bóng, gương mặt banh chặt cuối cùng cũng nở nụ cười: “Đừng khóc, không phải tôi đã đánh nó một trận thay em rồi à? Bọn nó cho em uống cái gì? Còn chỗ nào khó chịu không?”
“Nãy em có uống mấy hớp trà ô long, trà… Không, em, mất sức thôi…”
Tô Đồng vùi mình vào bờ vai ấm áp, hít hà mùi hương khiến cô yên lòng, vậy mà hiu hiu buồn ngủ: “Em buồn ngủ… muốn, muốn về nhà ngủ…”
“Được, tôi đưa em về nhà.”
Thấy Tô Đồng chỉ mệt chứ không có triệu chứng ảo giác hay hứng tình, Vu Thời Thiên nhẩm bụng hẳn em đã uống thuốc mê.
Chẳng mấy chốc sau, Tô Đồng khép mí mắt.
Cô gái thật sự không chống nổi cơn buồn ngủ, kéo tới giờ là em đã sức cùng lực kiệt.
Vu Thời Thiên muốn cắn má em nhưng ngặt nỗi không đúng trường hợp, sau cùng anh đành thôi với một câu thầm thì “đồ ngốc”.
Anh ngừng cười, ngó thằng chó hãy nằm kêu rên, anh nghĩ ngợi rồi kêu Trương Giai Đằng: “Đá nó thêm hai cú cho tao. Tao không tiện.”
Trương Giai Đằng trợn mắt, nhấc chân tặng cho thằng đó mấy cú bên sườn còn lại.
“Tao đưa em ấy về trước. Tụi bây coi nơi này, chứng cứ để yên đó, chờ bọn Diêu Quang tới xử lý.”
“Biết rồi, nhưng mày về nhà bằng cách nào?” Trương Giai Đằng hỏi. Ban nãy đi vội đi vàng, mấy người họ chỉ lái hai chiếc xe, xe Vu Thời Thiên còn đậu ở Tiệm dưỡng sinh.
“Tao kêu xe về là được. Xe ở tiệm mày, mai nắng ráo tao qua lấy.” Vu Thời Thiên bế Tô Đồng ra ngoài.
Diêu Quang thấy Vu Thời Thiên xuống lầu thì vội tới gần: “Em ấy không sao chứ?”
“Ừa. Tạm thời không sao.”
Vu Thời Thiên đi tới chỗ cô gái đang tự lầm bầm, anh hỏi: “Các người chuốc thuốc gì cho Tô Đồng?”
Anh vẫn sợ Tô Đồng bị rót phải thứ quái quỷ nào nên định đưa em đến bệnh viện kiểm tra.
Thoắt cái Hứa Mộng Nhã căng thẳng, mắt cô liếc tới chỗ trà ô lông trên bàn, sau nhìn sang Tô Đồng đương thiếp đi.
Sau cùng lựa chọn khai thật, cô gục vai đáp: “Thuốc mê dạng uống, dùng trong y tế… Yên tâm đi, hẳn em ấy chỉ uống chút xíu, không có tác dụng phụ nào đâu. Ngủ một hai tiếng là ổn…”
Vu Thời Thiên cắn chặt răng mới dằn được thôi thúc bạo lực với cô gái này, anh quay đầu nói với Diêu Quang: “Tô Đồng nói em ấy uống trà ô long. Lát nữa chú kêu đồng nghiệp kiểm tra đám chai đó. Tao đưa em ấy về trước.”
Diêu Quang quýnh lên: “Không được đâu anh, chị dâu phải ghi lời khai.”
“Chú không nghe thấy em ấy phải ngủ một hai tiếng hả? Mai tao dẫn cô ấy tới cục tìm chú, ai có hỏi thì bảo tao đưa em đến bệnh viện.” Vu Thời Thiên chả hơi sức đâu quản lắm thứ khuôn sáo kia, anh chỉ thiết cho Tô Đồng về nhà ngủ một giấc.
Diêu Quang thở dài. Y tự hiểu không cản được Vu Thời Thiên, may mà giờ mình cũng có chút quyền hành, đành phải nhắc đi nhắc lại Vu Thời Thiên sáng mai thức dậy phải đến tìm y ngay.
*
Lúc tỉnh dậy, Tô Đồng ngửi thấy hương vỏ cam quýt phơi dưới nắng trời.
Hồi bé, cô nghỉ hè cùng mẹ về nhà bà ngoại. Ban công đầy hoa nhà bà lúc nào cũng có một sàng vỏ quýt khô. Không khí oi ả của tháng Bảy tháng Tám như được phủi đi bởi hương cam quýt thoang thoảng.
Trần bì nổi lềnh bềnh trong nước sôi. Bà ngoại sẽ cho thêm muỗng đường trắng vào đó, muỗng inox phát ra tiếng leng keng mỗi khi khuấy trong cốc tráng men. Nước nóng đến mức cô phải thổi hồi lâu mới uống được. Vị chua chua ngọt ngọt xoa dịu cảm giác nôn ói khó chịu vì say xe.
Cô mở mắt ngồi dậy trên giường. Trong phòng đặt một chiếc đèn ngủ be bé, ánh đèn vàng ấm soi vành kính trên tủ đầu giường loang loáng những mảng sáng.
Tô Đồng dụi đôi mắt mơ màng thì phát hiện mặt và tay mình đã được vệ sinh hết trơn, không còn nước mắt chèm nhèm nữa.
Vài miếng trần bì ngâm mềm nằm yên dưới đáy ly, cô vươn tay cầm lấy, thành ly còn giữ độ ấm vừa phải.
Cô nhấp một hớp, chua chua ngọt ngọt, ngọt hơn của bà một tẹo, ắt do thầy Vu hảo ngọt.
Mép giường đặt đôi dép nữ có kiểu phổ thông thường gặp tại siêu thị, màu đỏ chóe không tính là đẹp nhưng mới tinh.
Cô xỏ vào, cỡ vừa như in.
Tuy cẳng chân hơi bủn rủn nhưng cô đã đi được bình thường, không có triệu chứng lạ nào khác. Tô Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhuần cổ họng khát khô bằng nửa ly nước trần bì, đoạn cô thử khẽ gọi thầy Vu.
Cô mở cửa phòng ngủ bước ra. Phòng khách tắt đèn, ánh sáng ngoài ban công rọi vào căn phòng lạnh tanh, lờ mờ soi vào người đang ngủ trên sô pha. Chân người này dài thòng, bàn chân khủng hơn cô hãy thõng trên tay vịn sô pha.
Giẫm lên tiếng mưa rơi Tô Đồng nhón chân đi qua, nhưng chớm được hai bước thì người đàn ông thình lình ngồi dậy.
Nửa tiếng trước, Vu Thời Thiên kết thúc cuộc gọi với Diêu Quang. Anh vào phòng ngủ xem tình trạng của Tô Đồng, thay nước nguội trong cốc thành nước mới. Tắm rửa xong, anh nằm trên sô pha ngẫm xem nên làm gì tiếp theo.
Tiếng mưa là tiếng ồn trắng có tác dụng thôi miên, anh nằm chả mấy hồi rồi thiếp luôn.
白噪音 – white noise: tập hợp những “màu” âm thanh của nhiều tần số khác nhau nhưng có cùng cường độ (cũng như ánh sáng trắng là tập
hợp các màu trong quang phổ), có tác dụng giảm stress dễ ngủ.
Song, đương lúc nửa mơ nửa tỉnh anh nghe thấy tiếng Tô Đồng gọi mình. Tiếng em se sẽ như tiếng thở than nhợt nhạt, như cánh hoa khẽ khàng gãi vào tim.
Thoát khỏi giấc mơ ngắn ngủi không có nội dung, anh ngồi dậy, trố mắt trông thấy cô gái ở ngay trước mặt mình.
Em mặc chiếc váy trắng, mái tóc đen kề ngực, đôi mắt đen láy trong veo. Một thoáng nhất thời Vu Thời Thiên không rõ liệu mình tỉnh hay chưa, vậy mà anh gặp được bé con luôn luôn khiêu vũ trong giấc mơ của những đêm thao thức.
Anh chìa tay, nói với cô: “Lại đây.”
Em đến bên anh thật. Ngón tay của cô gái như dầm mưa hồi lâu, nhè nhẹ hạ cánh xuống bàn tay anh. Chỉ khi nắm chặt mới vỡ lẽ hóa ra đây là thực.
Tô Đồng nghĩ rằng, có lẽ cơn mưa đã xua tan khói mù và bức tường vô hình, cho phép cô bước đến bên Vu Thời Thiên.
Bàn tay người đàn ông luôn ấm áp khô ráo, sưởi ấm cho cô.
Cô hất dép lê, trèo lên người Vu Thời Thiên vòng lấy cổ anh, vùi mũi vào sườn cổ để hấp thụ hơi ấm đáng tin cậy. Cô hít sâu mấy hơi rồi hóa chúng thành một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Vừa thoát khỏi nguy hiểm không lâu nên Tô Đồng rất cần cảm giác an toàn chân thật, cô muốn ôm chặt Vu Thời Thiên.
Muốn ơi là muốn, muốn lắm luôn.
Vu Thời Thiên vuốt ve phần gáy man mát của em, cười khẽ: “Sao thế? Y chang cún con vậy.”
Tô Đồng thè lưỡi liếm động mạch cổ của anh: “Có gì đâu. Em chỉ thấy, được ôm thầy thích ghê.”
Vu Thời Thiên nhíu mày, vỗ nhẹ vào eo em: “Làm gì đó… Đừng ve bừa. Chú già rồi, không chịu nổi ve vãn đâu.”
Thấy anh bỗng chốc căng cơ, đầu lưỡi ướt mềm liếm từ dưới lên trên đến cả vành tai Vu Thời Thiên, Tô Đồng ghé vào tai anh rù rì: “Em không ghẹo bừa, em nghiêm túc mà.”
Nửa khuôn mặt Vu Thời Thiên tê rần, anh không muốn rớt thể diện trước mặt bé con, bèn cắn răng thoáng tránh đi: “Giờ trễ quá rồi. Với lại tối nay em…”
“Vu Thời Thiên, có phải thầy chê em nhỏ quá không? Có phải em thiếu hấp dẫn không? Em học được mà…”
Rời khỏi gáy anh, Tô Đồng quỳ trên đùi Vu Thời Thiên và nhìn gương mặt người đàn ông chìm trong tranh tối tranh sáng.
“Nghĩ đâu đâu thế. Tôi sợ tối nay em mệt quá thôi.”
Vu Thời Thiên lại vỗ một cái, lần này là phát vào cánh mông mẩy. “Không mà, thầy chỉ thấy em, ưm…”
Tiếng nũng nịu của cô gái chưa thành lời đã bị người đàn ông nuốt vào miệng. Vu Thời Thiên cuốn lấy cái lưỡi vừa đốt lửa bừa bãi như đang nếm mật ong ngọt lịm nhiễu ra từ thân cây.
Sợi chỉ bạc óng ánh giắt giữa môi hai người, rồi đứt đôi trong hơi thở nóng rẫy.
Tô Đồng chưa kịp lấy hơi thì cổ tay đã bị Vu Thời Thiên nắm lấy lôi xuống thân dưới, ấn lên cái đụn giữa háng qua lớp quần mặc nhà.
“Tôi thành ra như vầy mà em còn thấy mình kém hấp dẫn hả?”
Vu Thời Thiên thở dài. Dường như anh cảm nhận được sự mát mẻ từ lòng bàn tay người con gái, vừa đủ làm nguội đi cái khô nóng trong cơ thể.
Tô Đồng không rụt tay, cô dựa vào người Vu Thời Thiên như nhũn xương, chẳng những thế còn khum tay nắm lấy thứ bốc nhiệt trong quần.
“Thật sự nghĩ kĩ rồi hả? Em chắc chắn không có chỗ nào khó chịu chứ?” Vu Thời Thiên không muốn em nếm lần đầu tiên trong tình trạng lờ ngờ.
“Ừm, em cực kỳ rõ. Nhưng em muốn tắm trước.” Vu Thời Thiên thở dài, nhếch môi: “Được.”
Đêm nay bé con đòi gì anh cũng chiều.
“Kế đó, em muốn tắm chung.” Tô Đồng thỏ thẻ.
*
Vu Thời Thiên không cho Tô Đồng hay là mình tắm rồi. Anh xóc thằng nhỏ dựng cứng phát sợ vài cái, bụng bảo mình đúng là không ra giống ôn gì. Nhóc con gạ có mấy câu đã ra nông nỗi này.
Cửa nhà tắm không khóa, hơi ấm mờ mịt cả phòng. Vu Thời Thiên nhìn người con gái khoác áo sương, tim đập gia tốc.
Tô Đồng cúi nhìn những ngón chân ửng đỏ, làn nước ấm dọc theo bắp chân mềm mại trượt xuống nền gạch xám đen. Nghe thấy tiếng cửa kính bị đẩy ra, cô run lên, đương ngần ngừ có nên quay đầu thì đã ngả vào lồng ngực nóng hơn cả nước, có cánh tay dài vươn từ sau lưng với tắt vòi hoa sen.
Bọt nước dọc men theo gáy đến bả vai, chưa kịp rơi xuống đã bị đầu lưỡi liếm đi. Ngón tay thon dài lần theo vòng eo mò lên nắm hai bầu v*.
Đầu ngón tay mang vết chai sần khẽ rê trên đầu ti, Tô Đồng bật giọng rên: “Ư…”
Vu Thời Thiên hôn lên bờ vai mượt mà, gieo vào từng cánh hoa thắm tươi, bầu v* tròn trặn trong lòng bàn tay tẩm nước âm ấm khiến anh mê mải không đành buông. Vu Thời Thiên xoa bóp với lực vừa phải, hàm răng cắn nhẹ lên da thịt mềm mại sau tai cô: “Tô Đồng, em nóng quá.”
Không kìm được phải ngửa cổ, Tô Đồng khép hờ mi thở hổn hển. Hơi nóng nơi khóe miệng hoặc sậm hoặc mờ theo nhịp thở. Cây bàn ủi nóng hổi và cứng ngắc đặt sau mông, thỉnh thoảng cọ vào kẽ. Cô lờ mờ cảm nhận được có chất lỏng nào đó trơn ướt và dinh dính trên cây thịt ấy nhưng không dám với tay sờ.
Bụng dưới cuồn cuộn từng đợt sóng dâng, cơ thể mẫn cảm cùng cực. Người đàn ông chỉ khẽ khàng vê núm v* mà cô đã rùng mình.
Có cơn thủy triều bức thiết trào ra khỏi khe hở. Tô Đồng vội vã khép chặt hai cánh hoa song đã muộn, cửa hoa chính xác tiết ra một dòng nước ấm.
Anh xoay người cô lại, bọt nước bám trên thân tức khắc rơi xuống.
Tô Đồng nhìn Vu Thời Thiên cúi đầu trước mặt mình. Mặt lưỡi liếm lên hai hạt mọng đỏ đã se đứng run run, kế tiếp ngậm vào miệng nút khảy.
Cô chới với lùi ra sau, lưng đụng nhẹ vào bức tường gạch ướt rượt. Thoáng ưỡn ngực, đôi tay cô ôm lấy mái đầu châm chích của Vu Thời Thiên.
Sự chủ động nhỏ bé đổi lấy dấu răng của người đàn ông đương ngậm v*.
Vu Thời Thiên mút quầng v* và núm ti hồng hào đến mức đỏ rực rồi tiếp tục lần xuống, để lại một đường nước trong trên bụng. Anh quỳ một chân trên đất, đôi tay với ra sau bưng lấy eo mông nhẵn mịn, đầu lưỡi đánh
vòng vùng rốn nho nhỏ và hơi trũng, anh nhếch khóe mắt chăm chú nhìn gò má cô bé đỏ au.
Cách lớp vải Tô Đồng còn có can đảm sờ Vu Thời Thiên, nhưng một khi người đàn ông trần truồng, ấy lại là một cảm giác khác.
Đôi mắt đen như mực của Vu Thời Thiên chứa đựng quá nhiều thứ, chực hút cô vào vực sâu thăm thẳm.
Tầm mắt va phải vật nam tính đang cương cứng ngay giữa đáy quần. Nhác sơ vài lần thôi mà cô suýt ná thở. Hơi nước và nhiệt độ cơ thể hong khóe mắt cô phải bỏng.
Trông thấy Vu Thời Thiên toan xuống tiếp, Tô Đồng có phần luống cuống. Sương dưới vòi hoa sen dần tản đi, không còn thứ gì che được cơ thể và nơi riêng tư của mình nữa.
Cô duỗi tay dợm ngăn trở nhưng không nhanh bằng Vu Thời Thiên.
Vu Thời Thiên gác một chân cô lên vai mình. Khu vườn bí mật chưa từng có ai lui tới nay hiện ra trước mặt Vu Thời Thiên. Dẫu thẹn nhưng Tô Đồng vẫn đưa tay che: “Thầy Vu… đừng nhìn mà…”
Tiếng người con gái đượm vị ngọt ngấy của bọt sữa. Vu Thời Thiên ngước lên, thu hết biểu cảm vừa ngượng vừa bực của em vào đáy mắt. Anh mỉm cười thè lưỡi liếm mu bàn tay ướt át trước miệng: “Ngoan. Phải liếm nong cô bé để lát mới không khó chịu.”
Tấm chiếu chưa trải – Tô Đồng – không nghe được tí ti lời tục tĩu, nào hay câu này còn chưa tính là tục với Vu Thời Thiên. Cô vội vươn tay bụm miệng anh: “Đừng nói mà…”
“Đừng nói gì cơ?” Vu Thời Thiên không vội, vừa nói anh vừa hôn liếm bàn tay em.
“Liếm nong… cái ấy. Á!”
Vu Thời Thiên chuyển mũi tấn công lên khúc đùi trong nẫn thịt mịn màng bên cạnh, tức thì mút ra một vệt đỏ trên làn da trắng. Loáng cái dòng điện lan khắp tế bào, kích thích động hoa mấp máy khép mở không ngừng.
Chân còn lại của Tô Đồng run rẩy đạp trên đất, cô đành duỗi tay ghìm lấy ót Vu Thời Thiên, dẫn đến việc cửa mình mất đi che đậy.
Vu Thời Thiên thả một tay. Ngón trỏ và ngón giữa sờ vào cánh hoa ướt át móc nhẹ. Khi lấy ra, đầu ngón tay phiếm ánh nước.
Anh bôi chất lỏng nhớp nháp lên dấu hôn vừa gieo, trông nó giống hệt cánh hồng đẫm sương sớm.
“Nhưng nước của bé Đồng ngọt quá, để anh nếm được không?”
Vẫn một mực nhếch mắt trông cô, Vu Thời Thiên hút đi sương mai trên cánh hoa, nở nụ cười.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");