Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập đoàn Tần thị nằm trong khu vực sang trọng nhất của thành phố, tòa nhà cao 66 tầng như đâm thẳng lên bầu trời, nguy nga tráng lệ, khí thế hùng tráng. Cả tòa nhà dùng màu xanh đậm làm chủ đạo, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời sớm mai, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Trước cổng tòa nhà, Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước vào trong.
Đang trong giờ làm việc, bên trong sảnh tòa nhà người qua kẻ lại tấp nập. Trước mỗi thang máy đều đông nghẹt người, ai ai cũng quần áo chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn ra được tất cả họ đều rất xem trọng chén cơm của mình.
“Cô Tiêu, vui lòng lên tầng 66, đến phòng thư ký tổng tài tìm thư ký Cao để trình diện.” Vừa bước vào đại sảnh liền được thông báo, nơi làm việc của cô nằm ở tầng cao nhất.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Hà Hà bước đến trước cửa thang máy, ở đâu cũng đầy người. Liếc nhìn sang thang máy bên cạnh, thấy không có người, Tiêu Hà Hà quay người đi về phía đó.
“Là cô ta đó hả? Nghe nói hôm qua tổng tài chỉ phỏng vấn một mình cô ta thôi. Cô gái này có lai lịch thế nào vậy cà?”
“Trời! Cô ta dám dùng thang máy dành riêng cho tổng tài?” Hai cô gái ngồi ở quầy đang bàn tán. “Đúng là ngớ ngẩn!”
“Không đúng, chẳng lẽ có mối quan hệ đặc biệt nào đó với tổng tài?”
“Chắc không phải chứ?” Cuộc bàn tán của hai người đột nhiên im bặt sau sự xuất hiện của hai bóng người mảnh khảnh ở cửa đại sảnh. “Ối! Tổng tài đến rồi kìa!”
“Suỵt!”
Tiêu Hà Hà nhấn nút đi lên, đang chờ cửa thang máy mở ra.
Tần Trọng Hàn và Tăng Ly vừa bước vào đại sảnh liền nhìn thấy Tiêu Hà Hà, Tăng Ly chớp chớp mắt. Cô gái hôm qua đây mà, hình như cô ấy đi nhầm chỗ rồi thì phải? Làm ơn đi, đó là thang máy dành riêng cho tổng tài mà trời.
Mắt của Tần Trọng Hàn cũng nhìn về phía đó, sau khi nhìn thấy cô nhấn nút thang máy dành riêng cho tổng tài, hai mắt híp lại, rõ ràng có hơi khó chịu.
Tần Trọng Hàn và Tăng Ly cùng nhau tiến đến. Khi cửa thang máy mở ra, Tiêu Hà Hà định bước vào thì nghe thấy một giọng nam dí dỏm vang lên sau lưng. “Này, cô gì ơi, đây là thang máy dành riêng cho tổng tài, thang máy của nhân viên ở bên kia!”
Quay đầu lại nhìn theo bản năng, bốn mắt gặp nhau, Tiêu Hà Hà nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tần Trọng Hàn, còn người đi cạnh anh ta là Tăng Ly đang cười như bị ma ám.
“Tôi xin lỗi! Tôi không biết!” Một lời xin lỗi rất lúng túng, lúc này Tiêu Hà Hà mới biết lý do tại sao không có ai sử dụng thang máy này.
“Không sao đâu! Sau này sẽ biết thôi!” Tăng Ly cười hà hà, nói.
“Chú ý thân phận của cô!” Khi đi ngang qua người cô, Tần Trọng Hàn nói một câu lạnh lùng.
Trong khoảnh khắc lướt ngang vai đó, Tiêu Hà Hà đã ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh ta, cả người cô cứng đờ và xin lỗi lần nữa. “Tôi xin lỗi!”
“Đừng để bụng, mau qua bên kia đi. Ngày đầu đi làm, không được đến trễ đó!” Tăng Ly lại một lần nữa đá lông nheo với Tiêu Hà Hà.
Mặt đỏ ửng, Tiêu Hà Hà chạy nhanh về phía thang máy bên cạnh. Ngày đầu tiên đi làm, cô đã biết ở công ty lớn, cả thang máy cũng phân biệt là thang máy dành cho tổng tài và thang máy dành cho nhân viên.
Khi đến được tầng trên cùng, chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ làm, Tiêu Hà Hà lén thở dài một cái. Lần sau nhất định phải đến sớm, không được trễ như hôm nay nữa.
Hoảng hốt và lo sợ chưa xong, cô lại bị một giọng nói vang lên bất thình lình ở sau lưng làm cho hết hồn. “Tiêu Hà Hà đó phải không?”
Tiêu Hà Hà quay người lại thì nhìn thấy thư ký Cao đang đứng ngay sau lưng cô với vẻ mặt nghiêm túc. “Chào chị, em là Tiêu Hà Hà!”
Một cái gật đầu lãnh đạm, thư ký Cao nói với giọng rất khách sáo và xa cách: “Chào mừng cô gia nhập Tần thị!”
“Xin chị chỉ dạy em nhiều hơn!” Tiêu Hà Hà nói với thái độ đúng mực.
Thư ký Cao dẫn cô đi làm quen với môi trường làm việc, sắp xếp cho cô làm công việc tiếp tân bên ngoài phòng thư ký, phụ trách tiếp đãi hay đuổi khéo những người không cần thiết gặp mặt tổng tài, nhận và phát công văn, trả lời điện thoại, vân vân và vân vân.
“Cô Tiêu, cô có thể làm được không?” Thư ký Cao hỏi sau khi đã bàn giao hoàn tất.
“Dạ chắc là được!” Tiêu Hà Hà nói.
“Thư ký Tiêu, bắt đầu từ hôm nay, cô và tôi đều là thư ký của tổng tài. Tổng tài không thích nói chắc là, phải nói được hay không được. Vậy cô có làm được không?”
“Dạ được!” Tiêu Hà Hà lấy hết can đảm và nói.
Thư ký Cao mỉm cười: “Tôi sẽ cố gắng chỉ dạy cô trong công việc, nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi. Tôi xuống dưới lấy công văn đã!”
“Dạ!” Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống.
Ở bên kia, cánh cửa văn phòng tổng tài mở ra, Tiêu Hà Hà đứng lên theo bản năng.
“Cà phê!” Tần Trọng Hàn đã chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy ly cà phê đầu tiên của mình vào buổi sáng.
“Dạ!” Tiêu Hà Hà lập tức đi vào phòng cà phê để pha cho anh ta.
Chạy nhanh đến phòng cà phê, đột nhiên cô có cảm giác như cỏ xát vào lưng, không chịu được phải quay người lại, vẫn đâm vào khe suối hẻo lánh đó. Không nén nổi run rẩy, hoảng hốt quay mắt đi, chạy trở về chỗ cũ.
Tại sao tổng tài lại nhìn cô như vậy? Chẳng lẽ cô đã làm gì sai? Chết tiệt! Sao cô có thể quên rằng thư ký Cao đã nói, vào buổi sáng, sau khi tổng tài bước vào văn phòng, phải ngay lập tức mang vào một ly cà phê sáng cho anh ta! Đây cũng là phạm vi công việc của cô, bây giờ cô chỉ có thể bắt đầu từ những việc lặt vặt!
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Hà Hà khéo léo pha một ly cà phê, ngửi thấy mùi thơm bay khắp nơi liền bưng ra cho Tần Trọng Hàn.
Càng đến gần văn phòng, tim cô càng đập thình thịch giống như đang ôm như một con nai nhỏ. Ngày đầu tiên đi làm, đối mặt với một vị tổng tài nghiêm túc như vậy, cô sợ rằng mình làm sai thì sẽ bị sa thải.
Lại hít một hơi thật sâu, cuối cùng cô giơ tay lên và gõ vào cánh cửa gỗ lim dày chắc.
“Vào đi.” Bên trong cửa vang lên giọng nói trầm ấm và thu hút, khiến cho Tiêu Hà Hà có một thoáng bối rối. Giọng nói này, hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi thì phải.