Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rất nhiều năm sau, mỗi lần Ân Dao nhớ lại cuộc gặp mặt giữa mình và Diệp Cẩn Niên này, vẻ mặt lại tố cáo nhìn Diệp Cẩn Niên, sau lại lật lọng sang làm nũng, Nhạc Nhạc à, chị bị ngã rất đau, rất rất đau nha.
Rất đau ư? Diệp Cẩn Niên cẩn thận lục tìm trong ký ức, lúc Ân Dao người đầy mùi rượu lảo đảo đi đến gần cô, hình như đúng là cô hơi né người đi, mắt nhìn thấy Ân mỹ nhân tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Mà Ân mỹ nhân thù dai, sau đó nhiều năm rồi, thi thoảng vẫn lấy nợ cũ mang ra ngoài khoe khoe khoang khoang, đính thêm vào đó là một cái đề nghị nho nhỏ nào đấy. Dùng lời của Diệp Cẩn Niên mà nói, cô gái này ở cùng một chỗ với Lâm cáo già, dứt khoát đã chứng thực cho câu ngạn ngữ, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.
Diệp Cẩn Niên ghét người lạ đụng chạm vào mình, hơn nữa, khi đó cô không quen biết người này, lại còn là con sâu rượu, cả người sực nức mùi rượu nữa chứ.
Nhưng mà, lúc ấy cô đã quá xem nhẹ sự cố chấp của con sâu rượu này, cho tới khi con sâu rượu từ dưới đất đứng lên, còn giữ lấy cánh tay của cô.
Diệp Cẩn Niên khó chịu cau mày, vốn định hất cô ra lần nữa, lại nghe thấy giọng nói đè thấp bên tai.
Cô ấy nói, Niên Nhạc Nhạc, đưa chị đi.
Người quen ư? Trong hành lang ánh sáng lờ mờ mơ hồ, khuôn mặt ẩn giấu sau mái tóc dài có chút khó phân biệt, nhưng Diệp Cẩn Niên vẫn khẳng định được, cô không biết người này.
Giúp đỡ hay là mặc kệ đây.
"Niên tiểu thư, có cần tôi đến xử lý không?" Vệ sĩ áo đen phụ trách việc đưa Diệp Cẩn Niên về, trầm giọng hỏi, nếu người kia đã gọi ra tên của Diệp Cẩn Niên, hiển nhiên là quen biết, mà nhiệm vụ của hắn chỉ là phụ trách sự an toàn tạm thời của Diệp Cẩn Niên.
Đang lúc Diệp Cẩn Niên suy tính, rốt cuộc có nên lo chuyện bao đồng hay không, thì cánh cửa ở phòng được bao kia lại bị mở ra lần nữa, từ bên trong mấy người lần lượt đi ra, đều khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, ánh mắt ngà ngà say nhìn sang, đều là vẻ không vui.
"Này, Ân Dao, mới chơi được một nửa, em đừng làm mất hứng thế chứ."
Ân Dao? Hình như cô đã nghe thấy cái tên này ở đâu, trong nhất thời Diệp Cẩn Niên có chút không nhớ ra, không nhịn được nhìn về phía phát ra tiếng nói.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Người dẫn đầu có một khuôn mặt dễ nhìn, mang theo vài phần khí chất quần là áo lượt(*) rõ rệt, ánh mắt đặt lên trên người Diệp Cẩn Niên quét qua quét lại vài vòng, rồi hơi dừng lại, khóe môi khẽ nâng lên. Chỉ có điều, dẫn tới sự chú ý của Diệp Cẩn Niên cũng không phải là hắn, mà là bóng dáng mảnh khảnh đi ra sau cùng đó.
(*)Quần là áo lượt: Ám chỉ trang phục của con em nhà giàu sang, quyền quý.
Diệp Cẩn Niên híp mắt lại, đây mới thực sự là người quen nha.
Khác hẳn với hình ảnh thanh tân ngày thường, chiếc áo hở rốn màu đen bó sát, kết hợp với chiếc quần short sexy, mái tóc dài cũng xoăn được buộc thành một búi sau ót, để rủ xuống vai, ánh mắt hơi sắc sảo khi nhìn rõ người đối diện là Diệp Cẩn Niên rõ ràng biến thành hoảng hốt, khóe môi đang mang theo nụ cười có chút hả hê cũng đồng thời trở nên cứng ngắc.
"Nhạc, Nhạc Nhạc?" Trong mắt thoáng qua tia hốt hoảng rõ rệt, cơ thể vô thức cũng lẩn tránh về phía sau mấy người, gọi tên của Diệp Cẩn Niên: "Em trở về rồi à?"
"Chị Vũ Phỉ, chị cũng tới đây chơi hả?" So với vẻ lo lắng của Lâm Vũ Phỉ, Diệp Cẩn Niên lại rất tự nhiên, bắt đầu chào hỏi, Lâm Vũ Phỉ thì ngược lại, so với bộ dáng giả dối trước kia thì đã thuận mắt hơn một chút rồi đấy, cái tên Lâm Thụy này, lại không nói chuyện mình đã về nước cho cô ta biết? Đúng thật là…
Đã đạt đến trình độ quá cao rồi.
"Tôi…" Lâm Vũ Phỉ há hốc miệng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bày ra bộ dáng nghiêm túc: "Nhạc Nhạc, sao em có thể tới nơi này, Tư Hữu có biết không?"
Đối với hành động muốn cắn ngược lại của Lâm Vũ Phỉ, Diệp Cẩn Niên cười càng thêm ngọt ngấy: "Anh có biết nha, là anh cho em đến đây đón gió."
"Tư Hữu ở đây?" Lâm Vũ Phỉ giật mình, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, giả thiết Thiệu Tư Hữu không ở đây, khả năng Niên Nhạc Nhạc xuất hiện ở nơi này gần như bằng không.
Diệp Cẩn Niên không gật đầu, cô cũng không có nói là Thiệu Tư Hữu ở chỗ này nha, vế trước nói anh là chỉ Thiệu Tư Hữu, anh đương nhiên biết cô trở lại rồi, còn vế sau, cô có thể miễn cưỡng dùng Long Việt để thay thế bổ sung.
Nhưng mà, Lâm Vũ Phỉ muốn nghĩ như thế nào, thì đó là chuyện của cô ta.
"Nhạc Nhạc, đưa chị đi, mau lên." Giọng nói đè thấp của Ân Dao mang theo tia ẩn nhẫn (giấu kín lòng riêng của mình mà gắng nhịn), kiềm chế, thân thể có chút không vững dựa vào Diệp Cẩn Niên, Diệp Cẩn Niên sững người, cảm thấy nhiệt độ truyền tới xuyên thấu qua quần áo, thậm chí còn cao hơn cả nhiệt độ truyền vào lòng bàn tay mình đêm qua, khi Thiệu Mục Ân bị sốt cao, trong lòng cô nổi lên nghi ngờ, đây không chỉ là say rượu đi.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Em đưa chị Ân Dao đến chỗ anh ở bên kia, chị Vũ Phỉ có muốn đi cùng không?" Từ khoảnh khắc Lâm Vũ Phỉ xuất hiện, Diệp Cẩn Niên liền nhớ ra Ân Dao là thần thánh ở phương nào, lần cô và Thiệu Tư Hữu gặp ám sát đó, lúc ở Thiệu Thị, Lâm Thụy có từng nhắc tới Ân Dao, quan hệ của hai người rõ ràng là không tầm thường. Mà sau khi trở về nhà, cũng là Ân Dao gọi điện cho Thiệu Tư Hữu, báo cho anh biết kết quả trên màn hình giám sát của sở giao thông bên đó.
Đã từng ở một khắc đó, Diệp Cẩn Niên còn sinh ra hứng thú với người tên Ân Dao này, cô lại có thể là cô gái khiến cho Lâm Thụy nhảy dựng lên.
Nghe thấy Diệp Cẩn Niên rủ rê, biểu cảm trên mặt Lâm Vũ Phỉ rõ ràng xuất hiện chút giãy giụa, chỉ có điều, nửa câu nói tiếp sau của Diệp Cẩn Niên đã xóa tan sự giãy giụa đó: "Vốn là trước đó định gọi cho chị, nhưng anh nói, chị Vũ Phỉ không thích môi trường ở đây."
"Uh, đúng vậy nha, chị chỉ tới đây tìm người, lập tức đi ngay." Lâm Vũ Phỉ vội vàng cười dịu dàng, lại hoàn toàn không nhận ra, nụ cười lúc này của mình, so với khuôn mặt trang điểm quá mức lòe loẹt, diêm dúa, có bao nhiêu sự bất đồng.
Cô ta chỉ biết, nếu để Thiệu Tư Hữu biết cô ta tới nơi này, thì đồng nghĩa với việc, hình tượng tốt đẹp cô ta vẫn tỉ mỉ thiết kế ngày thường, sẽ trở thành vô nghĩa.
Bà chủ của nhà họ Thiệu, sao có thể tùy ý ra vào loại nơi như thế này chứ?
"Nhạc Nhạc, chị còn có việc, chuyện đón gió hôm khác chị sẽ bù cho em, Tư Hữu bên đó… "
"Coi như em chưa nhìn thấy chị là được rồi." Diệp Cẩn Niên thuận nước đẩy thuyền nói, thân thể Ân Dao dựa vào cô, rõ ràng có khuynh hướng trượt xuống, cô lười phải lãng phí thời gian với Lâm Vũ Phỉ, còn nhiều thời gian, món nợ trước đây bị tính kế, cô vẫn chưa quên.
Rời khỏi Dạ Dụ, trước sự khăng khăng của Ân Dao, Diệp Cẩn Niên không đưa cô đến bệnh viện, mà quyết định cùng đi tới khách sạn chỗ Holkeri đặt, đi cùng bọn cô còn có người vệ sĩ được Long Việt phái đi đó.
Mệnh lệnh của Long Việt là, đưa Niên Nhạc Nhạc trở về nhà họ Thiệu an toàn. Cho nên, bất kể trên đường Diệp Cẩn Niên có đi đâu, thì hắn cũng chỉ có thể đi theo.
Dưới ánh đèn bình thường, Diệp Cẩn Niên rút cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Ân Dao, một mỹ nhân mười phân vẹn mười.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Tuy không phải loại báu vật trời sinh đã hấp dẫn, nhưng lại mơ hồ lộ ra cỗ hấp dẫn đặc biệt, nhất là khuôn mặt bị đỏ ửng lên vì thuốc, những sợi tóc bị mồ hôi làm cho dính dính vào mặt, cùng với ánh mắt lộ ra vẻ mơ màng, dập dềnh sóng nước, vừa vặn làm phát huy đến cực độ vẻ mềm mại, đáng yêu chỉ có riêng ở con gái, làn váy quá ngắn theo những động tác lơ đãng để lộ ra làn da trắng như tuyết, càng khiến cho đàn ông thêm phân tâm.
Chỉ có điều, cảnh đẹp kiểu này, Diệp Cẩn Niên cũng không thể không làm ra hành động phá hỏng mỹ cảm (khả năng thưởng thức cái đẹp), bồn nước lạnh trong phòng tắm đã được trút vào hơn nửa, chỉ chờ mỹ nhân họ Ân tận hưởng.
Đóng kín cửa phòng tắm, Diệp Cẩn Niên chưa kịp mở ra cái giọng điệu dài dòng, thì một hồi tiếng gõ cửa đã dồn dập truyền đến.
Có vệ sĩ của Long Việt ở bên ngoài, người tới rõ ràng là người có quan hệ thân thiết với mình.
Diệp Cẩn Niên có chút nghi ngờ nhíu nhíu lông mày, đến khi nhìn thấy rõ người bên ngoài là ai, bên môi bất giác nâng lên ý cười.