Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit + Beta: Khiết Phan
Hai ngày sau là đến phiên họp chợ, bình thường đều là cha Chu đi lên trấn trên, lần này bởi vì Trương Tiểu Phúc tò mò nên ông mang cô theo. Trấn nhỏ cánh thôn Hoa Đào khá xa, tuy rằng trên núi cũng có quốc lộ nhưng sẽ đi xa hơn vì là đường vòng. Mỗi lần lên trấn ông thường đi đường núi, tuy nói là gần hơn cũng phải vượt qua hai ngọn núi mới tới.
Tuy cô đã sớm chuẩn bị nhưng không ngờ nó xa đến vậy, cô mệt bở hơi tai! Đi được một đoạn thì cô dừng lại nghỉ mệt, ông đi một mình chỉ mất ba tiếng đồng hồ, hiện giờ dẫn thêm cô, bốn tiếng sau hai người mới lên tới trấn.
“Xa quá! Nhà mình nên mua một chiếc xe đi cho tiện.” Cô thật sự bội phục mấy người nông dân này, một năm bốn mùa đều đi họp chợ.
“Ừm.” Cha Chu đáp lời, biết con dâu đã mệt muốn chết rồi, sợ là trước nay chưa đi đường xa. Mua xe cũng tốt nhưng tiền trong nhà còn lại không nhiều, phải có kế hoạch mới được.
Thể lực tiêu hao quá nhiều làm cô đói lả, hai người vào quán ăn cơm trưa lúc để lấy lại sức. Ông dẫn cô dạo khắp nơi, trấn này cũng có đến bốn năm con phố, người đi lại không ít. Đến kì là tiểu thương từ bốn phương tám hướng đến họp chợ, sản phẩm bán rất đa dạng.
Cô thật sự ngạc nhiên, ông đi tới đâu cũng có người biết tên. Khác xa trên thành phố, dù nhà cách vách cũng chẳng biết người bên cạnh tên họ là gì.
Cha Chu mua đầy gùi trên lưng, mang trên vai cái gùi nặng trịch như thế nhưng bước chân rất vững vàng, không như mấy thanh niên da thịt trắng trẻo chốn đô thành. Cô không ngăn nỗi suy nghĩ sắc sằn sặc của mình, ông đã gần năm mươi mà thể lực còn tốt thế này, công phu trên giường chắc chắn không tồi.
Đi được một đoạn, ông dừng lại nghỉ lấy hơi, thấy cô phía sau mặt đã đỏ bừng, lo lắng hỏi: “Con dâu, có khi nào con bị cảm nắng không?”
Nói rồi duỗi tay kéo cô đến chỗ có bóng râm.
“Con không sao.” Thấy ông mồ hôi chảy ròng ròng, cô cởi nón che nắng quạt cho ông. Nhìn ông uống nước, yết hầu hoạt động lên xuống thật khiêu gợi.
Đang miên man suy nghĩ thì nghe tiếng xe lam xình xịch tiến đến, chợt dừng lại, tài xế nghiêng đầu ra cửa xe hô to: “Ông Chu đúng không?”
Cha Chu nghe vậy, ngẩng đầu thì thấy người cùng thôn, ngại ngùng cười: “Ồ ông Lý đó à.”
Ông Lý lặng lẽ cười một tiếng, hướng ông vẫy tay nói: “Ông cười ngây ngô cái gì đấy? Mang nhiều đồ vậy mà… Mau lên xe đi, tôi tiện đường cho ông quá giang một đoạn.”
Cha Chu vội cảm ơn, lên xe mới phát hiện xe có hai hàng ghế, con cháu nhà ông Lý đã ngồi gần hết chỗ, chỉ dư vị trí trong cùng. Ông không thể bảo chủ nhà người ta nhường ghế, đành cho con dâu người trên người mình vậy.
Ông Lý không nghĩ nhiều, Trương Tiểu Phúc không có ý kiến, duy chỉ có cha Chu hơi khác thường, làm ra vẻ bình thường để con dâu ngồi trên chân ông. Sau khi đóng cửa xa, cô theo bản năng thắt dây an toàn lại, kéo gần khoảng cách của hai người.
“Xuất phát!” Ông rít một điếu thuốc, bật chìa khoá, khởi động động cơ, xe bắt đầu chạy như bay trên đường núi hoang vắng.
Con dâu ngồi trên người mình, dây an toàn buộc hai người dính vào nhau. Mặt ông nóng lên, may là làn da ngâm đen đã che giấu giúp ông. Ông không dám nhúc nhích, tay chẳng biết để đâu cho phải.
Lúc đầu còn ở lộ lớn, không có chuyện gì xảy ra. Đến khi vô đường núi, xe kịch liệt rung lắc.
Cặp mông tròn trịa của con dâu nhịp điệu gập ghềnh của xe mà ma sát lên cơ thể ông. Ông cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cố tình mùi hương từ cơ thể mềm mại của cô cứ phảng phất bên mũi kết hợp với xe rung lắc, quá nhiều điều kiện “thuận lợi” khiến phân thân ông cương cứng.
Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu xanh ngọc, chân váy rộng thùng thình, ngồi trên đùi ông không đến vài phút, cô phát hiện có vật cộm chĩa thẳng lên mông mình.
Trương Tiểu Phúc quay đầu nhìn lại, kinh ngạc trong mắt phán cha Chu không chỗ dung thân, muốn giải thích lại không mở miệng được. Ông không dám nhìn cô, nhìn ra cửa làm như ngắm phong cảnh bên đường, âm thầm muốn dịch chuyển chỗ khác, mặt đường gập ghềnh phối hợp với xe giúp vật nam tính trong đũng quần ông ma sát dữ dội, kích thước đột ngột to lên.
Cha Chu mặt đỏ tai hồng, tim muốn nhảy ra ngoài, hô hấp nóng rực không ngừng phun bên tai Trương Tiểu Phúc, hại một bên da mặt trắng nõn nổi lên một mảnh phấn hồng.
Ông nuốt ngụm nước miếng, cặp mắt chậm rãi di chuyển trên vùng da thịt mịn màng, ghé qua vòng cung nhu hòa của chiếc cằm, đôi má hồng ngựng ngùng, cuối cùng đến hai cánh hoa đỏ thắm.
Dù cô đưa lưng về phía ông nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của ông, trái tim dập dìu hưng phấn. Phần ngại có người trên xe, cô cái gì cũng không dám làm. Cây thiết bổng nóng rực chĩa thẳng vào mông cô. Cả hai đều ý loạn tình mê, phía dưới mơ hồ một mảng ướt đẫm.
“Phía trước là đường xuống dốc, nắm chặt!” Ông Lý đột nhiên quát lớn.
Cha Chu cũng biết phía trước nhiều ổ gà, một tay ông nắm chặt tay vịn, tay còn lại ôm lấy eo cô, thế mới biết eo cô nhỏ nhắn cỡ nào!
Xe lam lao xuống con dốc, cảm giác thân thể cô đang chúi về phía trước, ông thít chặt vòng tay, ngực kề sát lưng cô, theo sự chấn động của xe, mông no đủ của cô không ngừng ma sát cự long bên dưới, nó đã hưng phấn đến nỗi muốn xé toạc đũng quần mà chui ra.
Qua khỏi đoạn dốc, hai người cũng không dám nói chuyện. Trương Tiểu Phúc nắm chặt tay vịn, khắc chế tiếng rên rỉ. Nhưng cái vật nóng hổi đó cứ cò cọ ở khe mông, cơ hồ muốn bức điên người khác.
Gió núi cứ thổi tạt vào qua khung cửa sắt, trán ông lại đầy mồ hôi. May mà con dâu không rên ra tiếng, nếu không ông chẳng còn mặt mũi mà nhìn ai.
Hành trình vừa thống khổ vừa kích thích nhanh chóng kết thúc. Sau khi thả hai người họ ở chân núi, ông Lý lái xe đi mất hút.
Cả con đường chỉ còn lại ông và cô. Ông cõng cái gùi trên vai, không dám nhìn cô, cái lều dưới thân vẫn dữ dội như cũ. Cô giả bộ không thấy vẻ mặt trốn tránh của ông, cái cô muốn là ông phá tan tuyến phòng thủ cuối cùng này, thế mới thú vị.
Phản ứng của cô làm lòng ông dâng lên nỗi mất mác không nói nên lời.
Họ tạm nghỉ hai lần trước khi về tới nhà. Nhà không một bóng người, mấy anh em họ đã lên núi làm việc chưa về. Đi bộ hết nửa tiếng, váy áo đã bị mồ hôi làm cho ướt hết.
Mồ hôi nhớt nháp thật khó chịu, cô nhanh chóng lao vào phòng tắm. Cởi phăng hết quần áo, xả nước vòi sen. Tay sờ xuống vùng tam giác giữa hai chân, quả nhiên nước nôi lênh láng.
Sau khi tắm gội sạch sẽ, cô mới nghĩ đến mình quên mang theo quần áo. Mở toang cửa sổ, la lớn: “Ba ơi! Giúp con với!”
Ông đang dẹp đồ trong gùi, nghe tiếng cô, cho rằng có chuyện gì, vội vàng xông lên lầu, lúc này mới phát hiện cô đang tắm rửa.
“Sao thế con?” Cửa thuỷ tinh tuy mờ nhưng vẫn thấy được dáng người cô, ngọn lửa riu riu trong ông lại bùng cháy.
“Con quên lấy quần áo. Ba mang cho con một bộ nha.” Cô đi tới cửa, nhẹ giọng hỏi câu. Cha Chu vội vàng đi lấy quần áo, cô mở hé cửa, duỗi tay cầm lấy quần áo. Ông định rời đi thì nghe tiếng hét lớn.
“Con dâu…” Ông sợ hãi đá tung cửa, và rồi ngây người.
Trương Tiểu Phúc lúc này đang quỳ ngồi trên mặt đất, vì ông đột nhiên xông vào mà mở đôi mắt to ngơ ngác nhìn ông.
Tròng mắt ông muốn rớt ra, cô trần trụi quỳ ngồi nơi đó, nhũ phong đầy đặn không gì che đậy. Thấy ông, vật nhỏ vội vàng dùng tay che chắn. Cô che như thế càng thêm dụ hoặc, nơi riêng tư giữa hai chân bại lộ, che phía trên là nhúm lông mao mượt mà.
Bốn mắt nhìn nhau nói không nên lời. Nhiệt độ trong phòng tắm ngày một tăng cao, ông chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Tiểu Phúc sao lại bất cẩn vậy.” Nhìn hai cánh môi vì thở dốc mà khép mở, tái tim ông đập liên hồi, đưa tay muốn nâng cô dậy.
Đôi tay giữ lấy vai cô, dục vọng dưới thân kêu gào làm ông siết chặt lấy cô. Cô nhíu mày, than đau ông mới giật mình thả lỏng.
“Mặt sàn trơn quá.” Cô rũ mắt, tự giác bắt lấy tay ông. Cha Chu hơi cúi đầu, phát hiện núi tuyết đang nhẹ nhàng rung động, hình ảnh này làm phân thân ông cương đến phát đau.
Trong mắt ông chỉ toàn là tình dục, cô mừng thầm. Nhân lúc ông nâng cô lên, cô cố ý khuỵ xuống.
“Con dâu.” Cha Chu vội vàng ôm lấy cô, thân hình thần trụi nằm gọn trong ngực ông, tay ông đã ôm trọn vòng eo, da thịt bóng loáng, mát rượi.
“Đầu gối con hơi đau.” Cô nhào vào lòng ngực ông, mày hơi chau, đôi mắt đầy nước, khuôn mặt động lòng người, cánh môi khẽ run nhè nhẹ như quả dâu tây đang mời gọi người đến hái. Ông đẩy cô vào tường, hung hăng ngắt lấy quả dâu tây mọng nước kia.
“Đừng… Ưm…” Cha Chu quá mãnh liệt làm trái tim cô sung sướng không thôi. Cô chính là thích đàn ông thô bạo như vậy!
Đôi môi mềm như liều thuốc kích thích, ông quên sạch mọi thứ xung quanh.
Ông lao vào cô như dã thú tới mùa động dục, cơ khát liếm mút, không một kỹ xảo, chỉ dựa vào bản năng mà chà đạp cánh môi ngọt ngào, tham lam gặm cắn, muốn nuốt cô vào bụng.
Trương Tiểu Phúc rùng mình, khoái cảm đánh úp khiến hai chân muốn nhũn ra, hai tay cầm lòng không đậu ôm lấy cổ ông.
Hơi thở đàn ông thuần tuý vây quanh, hô hấp như bị ông cướp mất, vách tường lạnh băng trên lưng cũng không đủ dập tắt ngọn lửa dục vọng.
“Cái miệng con thật ngọt. Chỗ này lại lớn, sờ thoải mái nhất.” Cha Chu bận rộn chơi đùa hai quả mật đào, miệng cũng không ở không, hai mắt bị tình dục thêu đốt, thở hổn hển.
“Ưm…” Cô hàm hồ phát ra âm thanh trong ngực ông. Đầu lưỡi nhiệt tình liếm, điên cuồng hút cái lưỡi thơm tho của cô. Hai người môi lưỡi triền miên, cảm giác lạ lẫm truyền lên từ lòng bàn chân, tê dại đến mức cô đứng không vững. Hai hai khối tuyết trắng không những bị chà đạp đến phát đau mà còn bị nhuộm thành màu hồng phấn.
Thanh âm rên rỉ yêu kiều, dục vọng trong ông mãnh liệt trào dâng. Bàn tay di chuyển xuống vùng đất lầy lội, vừa lúc ngón tay ông muốn đâm vào thì nghe tiếng gọi bên ngoài: “Ba, em dâu, hai người về rồi à?”
Nghe tiếng bước chân sắp tới gần, cha Chu cả kinh, nghe ra tiếng của Chu Quý, ông tỉnh cơn dục vọng, nhìn mặt con dâu đỏ bừng, nhanh chóng vọt ra ngoài.
“Ba đang làm gì vậy? Con gọi hoài không nghe ba trả lời?”
“À, ba đang quét dọn ban công nhà tắm.”
Âm thanh bên ngoài dần xa, Trương Tiểu Phúc thở phào nhẹ nhõm, mở cửa sổ cho gió thổi vào, mặc quần áo ra khỏi phòng tắm, ai ngờ bị Chu Quý chắn ở cửa.
“Em dâu, mới vừa rồi em với ba ở trong này làm gì?” Chu Quý ôm lấy cô không buông, vẻ mặt ái, nhìn môi cô hồng hồng, híp mắt nói: “Nếu anh không lên tiếng, em liền để cho ba khi dễ em hửm?”
Giờ thi Trương Tiểu Phúc mới biết vừa rồi là anh cố tình làm hỏng chuyện tốt của mình. Mặt cô ửng hồng lên, liếc anh một cái: “Anh nói bậy gì đó. Ba không có khi dễ em, anh mới là người khi dễ em. Anh còn nói bậy em sẽ không để ý đến anh nữa.”
Cô gỡ tay anh định đi ra, Chu Quý ôm cô từ phía sau, tay còn tại tái máy trên ngực cô, thở dốc: “Đừng… Đừng không để ý tới anh, là anh sai. Còn không phải do anh tư quá nhớ em sao.”
Anh cúi đầu mút vành tai cô, trong đầu lại suy nghĩ, anh vốn còn cố kỵ thằng út qua đời, không ngờ ông già còn không biết xấu hổ hơn, ban ngày ban mặt đã muốn đè em dâu trong phòng tắm. Nếu lúc nãy anh không lên tiếng thì chắc giờ họ đã hoà làm một rồi. Sớm biết anh đã chẳng thèm kiêng dè cái rắm, lãng phí hết bao nhiêu là thời gian.
Tuy hơi bất ngờ rằng người ba đàng hoàng của mình lại có thể làm ra những chuyện thế này, nhưng có thể lý giải, bọn họ toàn những người dàn ông sung mãn, tịch mịch, bỗng trong nhà xuất hiện một bóng hồng diễm lệ, nói không động lòng mới là lạ, quan trọng là ai lớn mật hơn thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");