Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Đĩnh sau khi tiếp một đấm của Nguyễn Trường liền như diều đứt dây văng ngược trở lại, nắm tay đau đớn như muốn nứt ra, anh chàng lần này không lập tức xông tới như trước mà khẽ lùi lại vài bước kéo dài thời gian điều tức, bàn tay trái vẫn luôn nắm chặt từ đầu đến giờ vô thức động đậy.
Nguyễn Trường thấy thế thì trong lòng càng vô cùng khinh bỉ thằng cha mồm to nhưng gan bé trước mặt.
Nguyễn Trường tự hỏi:
-Một kẻ như thế này mà xứng đáng làm đối thủ của ta sao? có lẽ ta đã sai lầm, dây dưa với những tên như vậy chỉ tự hạ thấp thân phận của mình mà thôi.
Nghĩ thì là thế nhưng Nguyễn Trường cũng không có khả năng buông tha cho kẻ đã sỉ nhục mình, con gà tức nhau tiếng gáy mà lại, đổi lại là Lâm Đĩnh cũng không có khả năng buông tha ấy viên đá càn khôn của mình, cả gia tài bí mật của hắn đã ném vào canh bạc này à nha, thắng thì còn dễ nói chuyện, thua thì đến cái quần lót cũng chả còn.
Vì một chữ "tài" đừng nói tên nhãi nhép trước mặt, cho dù có là thần tiên trong truyền thuyết đến trước mặt, Lâm Đĩnh hắn cũng dám liều mạng.
Rống lên một tiếng trâu bò lấy khí thế "ùm bò", hai tên trên đài liền dốc hết sức bú sữa mẹ mà lao vào nhau quyết một trận "thư hùng", à mà quên thư hùng hình như là "đực, cái" thì phải, có chút nhầm lẫn, cứ nghĩ đến viễn cảnh hai thằng vai u thịt bắp "quấn" lấy nhau giữa lôi đài là ta sởn hết cả gai ốc lên rồi.
-ực! kinh! À mà nếu là một tên đô con với một tên ẻo là gầy trơ xương thì có cũng có vài phần "yêu mỹ" cho người ta tưởng tượng, phì phì! oh my chúa ta đang nghĩ cái gì thế này? hú hú không lẽ ta bị gay con m* nó rồi sao? không! hình như hai trứng vẫn còn đủ, khi nhìn mỹ nam cũng không có cảm xúc đặc biệt nào nha, mà khoan hình như khi nhìn cái gương cũng hơi có một chút chút thì phải, mô phỏ không lẽ đẹp trai cũng là sai sao? (Trong tiếng hán phật đọc là “phỏ” hoặc pỏ)
-Hức hức hu hu ta không chịu đâu, ta không chịu bị gay đâu, ta xin sửa, ta sửa không được sao?
Thêm một điều nữa là cảnh nóng nhầm lẫn ở trên chống chỉ định với trẻ nhỏ dưới mười cái tám xuân xanh, bà già đang mang bầu và phụ nữ cho con bú.
"uỳnh" "bùng" một bóng người màu đen như diều đứt dây bay ngược trở lại không khác lần trước là mấy, đương nhiên cái bóng đó chỉ có thể là anh Đĩnh nhà ta chứ ai vào đây nữa.
Nguyễn Trường ở phía đối diện không tổn hao sứt mẻ gì vẫn không vội tấn công mà mở miệng châm chọc.
-Sao thế? không phải mới lên ngươi to mồm lắm mà, mới thế mà đã không chịu nổi rồi à?
Trên đời này đau đớn nhất là gì? không phải là bị kẻ thù đả thương thể xác, mà đau đớn nhất chính là đã bị kẻ mình nhìn ngứa mắt nhất đập cho một trận te tua sau đó nhơn nhơn trước mặt mình châm chọc mỉa mai còn bản thân thì như thằng bất lực bẹp một đống.
Với tính tình của Lâm Đĩnh thì làm sao có thể nhịn được, cố nén cơn đau ê ẩm trong người bật dậy gào lên.
-Thằng oắt con kia đừng vội đắc chí ông đây vẫn còn tuyệt chiêu chưa lật đây này, có ngon thì đứng im cho ta tẩm quất là được.
Người dưới đài nghe thế thì xém tý sặc nước tập thể.
-Bà nó người vô sỉ ta đã gặp nhiều nhưng con chưa gặp được tên nào da mặt dày như tên này, m* kiếp đứng im cho ngươi đánh? sao không bảo người ta tự sát luôn đi cho nhanh chuyện, còn lên đài làm khỉ gì nữa, có đồ ngu mới đáp ứng.
Nguyễn Trường chắc chắn không phải là đồ ngu rồi nghe thế chỉ cười lạnh nói.
-Ta cũng có tuyệt chiêu áp rương à nha, sao ngươi không đứng cho ta đánh rồi sau đó ta đứng cho ngươi đánh lại.
Nói xong Nguyễn Trường cũng không để Lâm Đĩnh kịp trả lời liền lao lên tung quyền, nắm tay mang theo chân khí tràn trề ập tới tạo nên từng tiếng rít phá không "rít" "ít....kít", xem tình hình nếu trúng đòn này Lâm Đĩnh nhà ta chỉ có nước đo đường dài dài, lần trước vì sơ ý để cho Lâm Đĩnh chạy thoát nên lần này Nguyễn Trường đã toàn lực ra tay, tu sĩ Phàm cảnh tầng chín đỉnh cao toàn lực ra tay uy lực đâu phải chuyện đùa, chỉ sợ ngay cả Sơ nhập tu giả mới tiến giai cũng phải cẩn thận đón đỡ à.
Nhìn thấy thủ đoạn lợi dụng lúc hắn đang há mồm ra trả lời mà tấn công khiến Lâm Đĩnh tức nổ phổi mà không có chỗ phát tiết, quyền đầu chưa đến mà quyền phong đã ập tới đập vào mặt Lâm Đĩnh như một cái bạt tai vậy, lúc này muốn tránh thì đã muộn rồi hắn chỉ còn cách tụ hết sức lực chân khí vào hai cánh tay giơ ra chắn trước người tạo thành một tấm khiên thịt nà đón đỡ nắm đấm khủng khiếp kia.
“Uỳnh, cờ rắc….., rắc…..” từng tiếng xương cốt kẽo kẹt nghe mà rợn cả người vang lên, Lâm Đĩnh như một cái bao cát hình người bị đứt dây văng xa cả chục mét, “uỳnh” một tiếng nữa bụi đất mù mịt bốc lên, toàn thân hắn thân mật nện mạnh vào sàn đấu khiến cho toàn lôi đài cũng hơi chấn động một chút, quả này khỏi phải nói cho dù thể chất có tốt đến mấy thì cũng phải đau đến méo cả miệng, cũng may con hàng này thuộc loại mình đồng da sắt nên chưa đến nỗi đo sàn ngay tại chỗ.
Chỉ là thương thế lần này của hắn không thể nói là tốt cho được, Lâm Đĩnh cảm giác ngực mình như mới bị xe tải húc vào vậy hai lá phổi bị chèn ép ngay cả hít vào một hơi cũng vô cùng đau đớn, nhưng đó chưa phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất chính là hai cánh tay trực tiếp va chạm với quyền vừa rồi, cánh tay trái truyền đến từng đợt đau nhức như muốn gãy lìa ra vậy, xương khớp cũng đã cong queo biến dạng lệch hẳn vị trí ban đầu, cánh tay phải thì đỡ hơn một chút nhưng cũng bị trật khớp, trên người hắn truyền đến từng đợt đau đớn khủng khiếp khiến Lâm Đĩnh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hai hàm cũng xém nữa cắn nát cả răng.
Những người dưới đài thấy vậy thì tuy có hơi thất vọng nhưng cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, hơn nhau cả hai cảnh giới, lãnh nguyên một đòn của tu sĩ sắp vào tiên đạo mà chỉ bị thương không chết đã là bản lĩnh lắm rồi, tu sĩ phàm cảnh tầng bảy chỉ bằng vào chiến lực bản thân không mượn ngoại lực muốn nghịch hành chiến thắng tu sĩ tầng chín đỉnh cao sao? Chỉ sợ là vô cùng khó à.
Khóe môi Lâm Đĩnh run run, nước mắt không nhịn được mà cứ ứa ra, hắn cũng có muốn khóc đâu, chảy nước mắt trước bao nhiêu người thế này quả là một việc vô cùng mất mặt à nha, chỉ là phản ứng của cơ thể khiến cho hắn không thể nào kiềm giữ được mà nước mắt cứ tuôn rơi từng dòng.
Nhịn không được thì không cần nhịn nữa, ta phỉ nhổ vào tên nào bảo nam nhi chỉ đổ máu chứ không rơi lệ báo hại ta quá mà, kệ con bà nó khi nào cần rơi thì cứ phải rơi thôi.
Thế là anh chàng bật dậy như điện phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu bầm trong người rồi vừa khóc vừa nhảy choi choi, miệng thì gào lên “đậu xanh rau má, bớ làng nước ơi ra mà xem con đánh bố này, đcm nó đau quá mà hu hu, thằng mặt trắng khốn kiếp hu hu, ta xxoo$#%@#%!.....!”
Nhìn cảnh tượng trên đài một tên vừa bật nhảy như tôm, vừa khóc, vừa nguyền rủa đối thủ mà người dưới đài triệt để tắt tiếng “Ta xxoo, trời ạ thật đúng là con m* nó mất mặt quá đi, m* kiếp ta hoài nghi thằng khốn này đếch phải là người trong tiên đạo mà phải là con mụ hàng tôm hàng cá nào đó chuyển thế đầu thai mới đúng, tu tiên giả còn có loại người thế này sao?”
Những người dưới đài chứng kiến trò hề trên đài mà không nhịn được vô cùng đồng tình với lời nhận xét của vị lão huynh xa lạ kia.
Nguyễn Trường vốn tưởng trúng một quyền toàn lực của mình thì tên kia không chết cũng đừng hòng đứng lên, thế nhưng hắn ta không những đứng lên được mà còn có sức rống to rất là trâu bò nữa là, nhìn thương thế thì có vẻ thê thảm một chút nhưng cũng chưa đến nỗi mất đi chiến lực.
Nguyễn Trường âm thầm ngạc nhiên trong lòng nghĩ thầm, một quyền vừa rồi hắn đã tung ra toàn lực không hề nương tay một chút nào, trong đó đã vận dụng cả bí pháp tăng lên sức mạnh ấy vậy mà tên hề trước mắt chẳng được hắn coi trọng là bao lại có thể đón đỡ được, một lần thì có thể là trùng hợp, hai lần thì có thể là ngẫu nhiên, nhưng đến ba lần thì đến thánh cũng chả tin được là do may mắn, nhất định là trên người thằng khốn này nhất định có chỗ nào khác với bình thường, hứng thú của Nguyễn Trường lập tức được gợi lên, nhưng lại nghe được cái mồm thối kia oang oang bên tai nói cái gì mà “thằng oắt khốn kiếp”, “con đánh bố”, “thằng mặt trắng khốn nạn bán mông mà sống”……vvv, nghe được những lời đó thì đến phật cũng phải tức điên lên à nha, huống chi tính tình Nguyễn Trường hắn còn kém cảnh giới của Phật đến mười vạn tám ngàn dặm.
Nguyễn Trường bất chấp tất cả gầm lên một tiếng, rồi như một viên đạn pháo toàn lực bay đến trước người Lâm Đĩnh.
-A…a….aa… ta giết ngươi!
Lâm Đĩnh khi bật dậy nhảy choi choi cũng không phải nhàn rỗi, hắn vẫn còn nhớ là đang ở trên lôi đài à nha, cứ mỗi câu nguyền rủa được hắn rống lên là mỗi lần hắn mạnh mẽ bạo lực vặn lại xương khớp bị trật của mình đau đến méo cả miệng, nếu không dùng đến phần thần đại pháp hại người lợi mình nguyền rủa đối thủ giảm bớt thống khổ cho bản thân thì anh chàng có lẽ đã bị hành hạ đến điên lên mất, Lâm Đĩnh vừa độc địa nguyền rủa đối phương vừa nối lại từng khớp bị trật của mình.
Lúc Nguyễn Trường giận giữ lao đến vừa lúc Lâm Đĩnh cũng đã hoàn toàn chỉnh lại khớp xương cuối cùng của mình, khi nhìn thấy thân ảnh Nguyễn Trường với khí thế khủng khiếp như muốn nghiền nát mọi thứ lao đến chỗ mình Lâm Đĩnh liền bị dọa cho nhảy dựng cả lên, lúc nhìn thấy con hàng kia hai mắt trợn tròn đỏ rực như một con trâu bị người ta chọc cho điên lên là Lâm Đĩnh chỉ muốn co giò bỏ chạy thật nhanh, thế này thì còn đánh đấm m* gì nữa, đối thủ đang ở trong trạng thái này thì cho dù có thắng cũng là thắng thảm à, huống chi các khớp trên người hắn mới nối lại mà thôi còn đau ê ẩm đây này, nếu va chạm thêm lần nữa với cường độ cao như lần trước, thôi thì khỏi cần chấp nối gì nữa ệt nằm cáng mà khiêng ra vừa nhanh vừa gọn.
Nhin thấy thằng khốn là nguyên nhân làm ình nổi điên lên ở ngay trước mắt, Nguyễn Trường liền tung ra một quyền mười hai thành thực lực, nắm đấm mang theo chân khí tràn trề nổi lên những tiếng rin rít kì dị nhằm thẳng cái bản mặt khốn nạn đối diện mà tống tới xem uy lực còn mạnh hơn lần trước hai thành à nha, Lâm Đĩnh mà trúng quyền này đảm bảo viện răng hàm mặt cũng đếch dám nhận chỉnh sửa dung mạo cho ca khó đỡ đây.
Thấy một quyền mang theo sức mạnh khủng khiếp càng ngày càng tiếp cận mình tinh thần Lâm Đĩnh liền bị đẩy lên mức cao chưa từng có, trái tim hắn như ngừng đập hẳn đi, thế giới xung quanh bỗng ngừng lại trong khoảnh khắc, chỉ có nắm đấm kinh khủng kia là vẫn tiến tới với một tốc độ thong thả, Lâm Đĩnh thậm chí có thể nhìn thấy bên trên nắm đấm còn lờ mờ hiện lên ánh sáng vàng, không khí khi tiếp xúc với nó liền như một tờ giấy mỏng bị xé rách một cách tàn bạo tạo ra những tiếng rít kì dị mà lỗ tai hắn nghe thấy, đột nhiên trong lồng ngực trái tim vốn đã ngừng đập trong khoảnh khắc của Lâm Đĩnh đột ngột bùng lên những tiếng kì dị như muốn phá tung lồng ngực của hắn mà lao ra vậy, thân thể hắn đột ngột trở nên linh hoạt, thông suốt chưa từng có, toàn thân trên dưới tràn ngập năng lượng, dậm mạnh chân trái một phát mượn phản lực Lâm Đĩnh liền lấy một tốc độ khó tin di động thân hình tránh thoát một đòn tất sát của Nguyễn Trường.
Nắm đấm của Nguyễn Trường mang theo một luồng lực lượng khủng bố lướt ngang qua mặt Lâm Đĩnh tạo ra một loại kình khí đẩy thân hình Lâm Đĩnh lùi lại vài bước , chỉ là hư lực thôi mà đã khủng khiếp như vậy rồi nếu bị dính đòn chính diện thì Lâm Đĩnh hắn cũng không chắc kết quả còn có thể tốt như hắn dự đoán là có thể nằm cáng mà ra không nữa, nghĩ lại mà mồ hôi trên dưới Lâm Đĩnh tuôn ra như suối.
Một quyền không trúng Nguyễn Trường liền cảm thấy thân thể hơi mất thăng bằng, hắn liền mạnh mẽ thu hồi lực lượng đình trụ thân mình, Nguyễn Trường liền quay phắt lại chuẩn bị tung ra một đòn nữa, lúc này hai bên chỉ cách nhau có vài bước chân mà thôi.
Lâm Đĩnh thật là bị thằng cha này dọa cho sợ rồi, nếu cứ để cho con hàng này thoải mái tung quyền thì sớm muộn gì hắn cũng phải nhập viện cấp tốc mà thôi “ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa”, Lâm Đĩnh không lùi mà tiến giành thế chủ động nhân lúc thần hình Nguyễn Trường còn chưa hoàn toàn ổn định liền tung ra một quyền về phía hắn.
Nguyễn Trường đang trong trạng thái tức giận làm gì để ý đến một quyền hời hợt này , mặc kệ tất cả không để ý đến bản thân mình cũng bị dính đòn liền giáng thẳng một quyền đáp trả vào cái bản mặt đáng ghét kia.
Lâm Đĩnh thấy thế trong lòng liền mừng thầm, khóe miệng khẽ nhếch lên một cách âm hiểm, hắn tung quyền chính là tay trái à nha, bàn tay vẫn luôn nắm chặt từ đầu đến giờ đó.
Ngay khi hai nắm đấm đều sắp đến đích thì quyền đầu của Lâm Đĩnh đột nhiên biến đổi thành chưởng , nhưng đó chưa phải là tất cả, từ lòng bàn tay vốn luôn giấu kín từ đầu đến giờ của Lâm Đĩnh đột ngột tuôn ra một đám cát bụi phóng thẳng về phía hai mắt Nguyễn Trường, Nguyễn Trường thấy thế thì trong lòng thầm hô không ổn tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại vội vàng đóng ngay hai mắt lại, chỉ là thằng khốn âm hiểm kia mưu đồ đã lâu ngay từ đầu chỉ tính toán canh me mỗi giờ khắc này, làm sao có thể để cho Nguyễn Trường có cơ hội trở mình cơ chứ.
Hai tiếng thét thảm thiết đồng thời vang lên.
Lâm Đĩnh và Nguyễn Trường đồng thời lùi lại vài bước.
Trên mặt Lâm Đĩnh lúc này một bên mắt đã tím tím xanh xanh biến thành gấu mèo, nhưng trông hắn chẳng có vẻ gì là buồn bã mà còn cười lên điên cuồng. “khục ….khục….hắc hắc…” thằng khốn thấy thế nào, dễ chịu chứ “hắc hắc hô hô!”
Nguyễn Trường ở phía đối diện tuy đánh trúng đối thú nhưng lại không có vẻ gì vui mừng, hai mắt nhắm chặt hai tay ôm lấy mặt chửi ầm cả lên.
-Đồ khốn ti bỉ, vô sỉ, lại dùng loại thủ đoạn hạ lưu này ám toán ta, còn gọi gì là anh hùng hảo hán, có ngon đường đường chính chính đánh một trận ta đây chấp ngươi dùng binh khí cũng được.
Lâm Đĩnh nghe thấy thế thì càng đắc chí cười to.
-Hô hô đạo hữu quá khen vô sỉ chính là bản tính của ông đây, còn về phần anh hùng hảo hán là cái chi chi? M* kiếp làm anh hùng có giúp ngươi giữ mạng được hay không? Có giúp ngươi mạnh lên được tí nào hay không? Có giúp ngươi chiến thắng hay không? có giúp ngươi kiếm được pháp bảo , tiền tài, nhà cao cửa rộng, gái đẹp…vv hay không?
-Hắc hắc theo ta được biết mấy tên tự xưng là anh hùng, kiêu hùng gì gì đó kết cục đều rất thảm à nha, không bị người ta chặt ra làm vài khúc thì cũng chết bất đắc kì tử ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó, đã có tấm gương rõ rành rành như thế mà ngươi còn cho rằng ông đây ngu đến nỗi lại đạp lên vết xe đổ của người đi trước sao?
Nguyễn Trường thấy đồ khốn này đổi trắng thay đen ngụy biện sảo trá thì tức giận gầm lên.
-Khốn kiếp….ngươi…..ngươi…bà nó quá vô sỉ mà...
Lâm Đĩnh.
-Được rồi không cần phải ca ngợi ta như thế, da mặt ta rất mỏng, dễ xấu hổ lắm à nha, hắc hắc ngươi cũng không cần phải kéo dài thời gian ông đây đã tính toán cả rồi, tốn nước bọt nói nhiều như vậy là được rồi chịu chết đi!
Nguyễn Trường khi biết mình mắc mưu thì đã hoàn toàn tỉnh táo lại khôi phục lại sự bình tĩnh lúc trước, đúng như lời Lâm Đĩnh nói là hắn đang cố kéo dài thời gian, thấy Lâm Đĩnh nhận ra kế sách của mình không hề vì đắc chí mà lơ là cảnh giác Nguyễn Trường thầm than “Không lẽ hôm nay Nguyễn Trường ta đây lại lật thuyền trong cống sao, không được không thể để cho thằng khốn này dễ dàng đạt được mục đích, ông đây sẽ tử chiến đến cùng.”
Thực ra tất cả cũng là do thực lực của Nguyễn Trường quá mức khủng bố làm cho Lâm Đĩnh sợ đến són đái ra quần nên tuy đối thủ đã trúng đòn vẫn không dám thiếu cảnh giác, nếu Nguyễn Trường không biểu lộ quá mức mạnh mẽ thì có lẽ giờ này thằng tiểu nhân kia vẫn đang vô cùng đắc ý và vênh váo mở tiệc ăn mừng ấy chứ.
Lâm Đĩnh sau khi dứt lời liền không chút nương tình lập tức lao đến tung quyền với vẻ hung thần ác sát, một quyền toàn lực lại như một cái chùy sắt nặng nề giáng đến.
Nghe thấy tiếng gió rít đến nhưng Nguyễn Trường lại không thể nào tránh được nên đành giơ hai cẳng tay tạo thành một tấm thuẫn thịt như Lâm Đĩnh lúc trước để bảo vệ bản thân, đúng là thế sự xoay vần, mới khoảnh khắc trước đây thôi Nguyễn Trường còn đang uy phong lẫm liệt đánh cho Lâm Đĩnh không có nổi một tý lực hoàn thủ nhưng sau vài phút lại đến lượt hắn bị người ta tẩm quất ngược lại, ức chế ở chỗ là rõ ràng có lực hoàn thủ thậm chí đánh cho đối thủ kêu cha gọi mẹ nhưng lại không tài nào sử dụng được .
“Bùng” “uỳnh” trúng một quyền của Lâm Đĩnh khiên Nguyễn Trường lui lại vài bước, không để cho hắn kịp ổn định thân hình thì một quyền nữa lại phá không bay đến, “bốp” lần này không được may mắn như lần trước quyền đầu của Lâm Đĩnh đã lợi dụng sơ hở giáng thắng vào mắt bên trái của Nguyễn Trường khiến nó tím tím xanh xanh sưng lên một cục.
Được thể lấn tới Lâm Đĩnh không hề nương tay chút nào lại một quyền đánh tới, Nguyễn Trường trong lòng vô cùng tức giận biết cho dù phòng thủ cũng là vô ích lập tức đoán định phương vị tung ra một quyền toàn lực không cầu chiến thắng chỉ cầu đồng quy vu tận mà thôi nhưng Lâm Đĩnh cũng đã đề phòng con hàng này chó cùng đường cắn càn, khi ra tay vẫn để lại vài phần dư lực à, nhìn thấy quyền đầu tràn đầy khí thế với tu vi Phàm cảnh tầng chính đánh ra, bình thường nếu để cho nó đập trúng người thì mấy thằng như Lâm Đĩnh cũng bẹp giường, nhưng điều kiện kiên quyết là phải đánh trúng mới được.
Lâm Đĩnh thầm mắng:
-Móa thằng khốn này đã đui rồi mà còn xung thế không dạy dỗ ngươi cần thận thì bố đây đổi họ.
Nghiêng người dễ dàng né qua một đòn liều mạng của Nguyễn Trương, Lâm Đĩnh thuận thế quai lại một đấm, lần này lại trúng ngay giữa mặt hai mũi Nguyễn Trường lập tức chảy máu ròng ròng thê thảm hết chỗ nói, nhưng con hàng kia sẽ vì đối thủ chảy máu mũi mà buông tha sao? đáp án là một chiêu đấm móc Lâm Đĩnh hâm mộ đã lâu mà chưa có cơ hội thi triển, tu sĩ Phàm cảnh tầng chín dù sao cũng là người mà thôi, ăn nguyên một quyền toàn lực vào huyệt khí hải thì có bao nhiêu mật xanh mật vàng gì cũng muốn nôn ra hết.
Nhưng ác mộng của Nguyễn Trường mới chỉ là bắt đầu mà thôi sau một cú đấm móc chính là đòn móc ngang chỉnh sửa thẩm mỹ miễn phí cho Nguyễn Trường, “phụt” thân hình Nguyễn Trường lảo đảo trời đất quay cuồng, mặt mũi bầm dập phun ra một búng máu, nhưng dù sao tốt xấu gì Nguyễn Trường cũng là tu sĩ tầng chín đỉnh cao chút thương tổn đó vẫn còn có thể cắn răng chịu được.
Vài phút sau đó khán giả dưới đài được chứng kiến chính là một màn “tẩm quất” nghiêng về một phía, Nguyễn Trường như một cái bao cát bị Lâm Đĩnh lấy ra làm đối tượng luyện tập.
Những người dưới đài tuy mắng thầm Lâm Đĩnh vô sỉ, nhưng cũng không ai cảm thấy hành động của Lâm Đĩnh có gì không ổn cả, chỉ là mọi người thường thường khi luận bàn không liên quan đến tính mệnh chẳng ai mặt dày đến nỗi chơi tiểu sảo trước hàng trăm con mắt mà thôi.
Có mặt mũi là chuyện tốt, nhưng cũng cần phải xem là trong hoàn cảnh nào đã à nha, loại tỉ thí đánh qua đánh lại không gây chết người này lại có một đám muội muội, tỷ tỷ dễ thương đứng ở một bên xem náo nhiệt thì đương nhiên là cần phải bảo trì phong độ thân sĩ rồi, thắng thì tốt thôi tài sắc kiêm thu, mà cho dù có thua thì cùng lắm bị người ta đánh một trận sau đó thuận thế nói ra mấy lời như “tài không bằng người tâm phục khẩu phục lần sau gặp lại gì gì đó” thuận thế xuống đài cũng không tổn thất bao nhiêu mặt mũi.
Người tu tiên cũng là người mà thôi tu sĩ cấp cao thì không biết nhưng những tu sĩ cấp thấp này thì ít ra ở chỗ đông người thì ai nấy sẽ khoác lên cái mặt nạ ngụy quân tử cái đã, còn nếu là sinh tử chiến thì xin lỗi “liêu âm thoái”, “bóp nãi long trảo thủ”, “đập gạch thần công”….vv vẫn chỉ là công phu nhập môn ít người dùng mà thôi, người tu tiên so với người phàm càng thêm sợ chết, càng thêm vô sỉ à nha, chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ của họ đừng nói huynh đệ bằng hữu, cho đù có là người chí thân nhất có khi cũng bị bán đi như thường.
Quay lại trên đài nhìn Lâm Đĩnh đang có vẻ đánh đấm rất hăng say mười phần hăng hái nhưng có khổ thì chỉ trong lòng anh chàng mới biết được, đừng nhìn thằng cha Nguyễn Trường kia thân tàn ma dại phun ra không ít máu, nhưng những đòn công kích của Lâm Đĩnh vẫn không tài nào kết thúc được đối thủ, nếu đổi lại là một tu sĩ cùng cấp trúng từng ấy đòn đừng nói là đứng mà bò đi được đã là một kì tích rồi, tu sĩ nửa bước sơ nhập tiên đạo cũng không phải để nói chơi, tuy công kích của Lâm Đĩnh cũng gây ra rất nhiều tổn thương cho Nguyễn Trường nhưng chỉ cần Nguyễn Trường khôi phục lại năng lực nhận biết thì đó chính là ngày tàn của Lâm Đĩnh hắn rồi.
-Không được cứ tiếp tục thế này thì thằng khốn kia sẽ hồi phục lại mất, móa ta liều mạng vậy không thành công cũng thành thần.
Nghĩ là làm Lâm Đĩnh liền tụ lực ngấm ngầm phát động Bạo kích trong khi Nguyễn Trường ở phía đối diện vẫn ngấm ngầm vận công chịu đựng chờ đợi thời cơ phản kích, hai mắt Nguyễn Trường cũng đã lờ mờ hồi phục lại.
Liên tục ba quyền được tung ra nhưng đòn Bạo kích Lâm Đĩnh chờ mong vẫn chưa thấy đâu, trong khi Nguyễn Trường đã lờ mờ đón đỡ lộ tuyến công kích của hắn.
Quyền thứ tư đập xịt…..
Quyền thứ năm đập xịt tiếp….
Mồ hôi lạnh đã túa ra lấm tấm trên trán Lâm Đĩnh, lại nhìn thằng cha kia đã có thể chuẩn xác đỡ đòn của mình anh chàng sợ đến nhảy dựng lên, cứ nghĩ đến hậu quả khi thằng cha kia khôi phục hoàn toàn là Lâm Đĩnh lại thấy lành lạnh trong lòng, chỉ sợ đến lúc đó muốn chết cũng khó đó nha, càng nghĩ càng sợ anh chàng càng dốc sức liều mạng.
Quyền thứ sáu tiếp tục xịt….
Quyền thứ bảy lại xịt tiếp…..
Lúc này trong lòng Lâm Đĩnh đã lạnh quá nửa “Xong cmn rồi! trời ạ cái tỉ lệ ch* chết 1/10 xui xẻo nhất này cũng để ta gặp được, ta xxoo cả nhà nó.”
Dường như cái Lâm Đĩnh càng gấp thì Bạo Kích anh chàng mong chờ bấy lâu càng khó xuất hiện thì phải.
Quyền thứ chín vẫn………xịt.
Nguyễn Trường phút giây này gần như hai mắt đã hoàn toàn khôi phục, nhẫn nhục bấy lâu cuối cùng đã đến giờ phút báo thù đã đến, khẽ nhếch môi nở nụ cười dữ tợn, hai mắt Nguyễn Trường bầm dập vằn lên những tia máu nhìn về phía Lâm Đĩnh khiến hắn suýt tý thì sợ đến nỗi đứng tim lập tức quỳ xuống đầu hàng.
Sợ đến tuột cùng cũng có một chỗ tốt đó chính là thần kinh tê liệt tạm thời à nha, trong khoảnh khắc trong đầu Lâm Đĩnh trống rỗng, toàn thân trên dưới lực lượng như được thoát khỏi kìm nén theo bản năng đều điều động hết lên quyền đầu, một cảm giác tràn trề sức mạnh tràn ngập toàn thân Lâm Đĩnh.
Đột nhiên một tiếng "rít " “ít...” chói tai kéo dài bất chợt vang lên, nắm tay Lâm Đĩnh lấp lóe ánh sáng mờ mờ với một tốc độ khó tin đánh về đánh về phía Nguyễn Trường, nhanh đến nỗi cho dù Nguyễn Trường đã hoàn toàn khôi phục thị giác cũng chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng mơ hồ, cơ thể theo bản năng lập tức vận công chống cự, sau đó chính là khung ngực của hắn lập tức lõm vào trong cả người như bị một ngọn núi đâp vào văng thẳng ra khỏi sàn đấu, “ầm” một tiếng bụi đất mù mịt vang lên, Nguyễn Trường lập tức phun ra một ngụm máu sau đó lập tức ngất đi.
Những người dưới đài tốt xấu gì cũng là kẻ tu hành vốn thấy tình thế biến chuyển, cứ tưởng lần này Lâm Đĩnh chết chắc rồi ai ngờ trong giây lát lại thấy được Nguyễn Trường như một bao cát bị người ta đánh văng ra khỏi đài bất tỉnh nhân sự, biến hóa nhanh đến mức khó mà tin được, cả đám dưới đài trong khoảnh khắc lạnh ngắt như tờ.
Trên đài chỉ còn lại mỗi thanh âm thở dốc liên hồi của Lâm Đĩnh là có thể nghe thấy rõ ràng, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đúng là những người dưới đài không ai có thể thấy được, ngay cả những tu sĩ phàm cảnh tầng chín cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được chút gì đó mà thôi.