Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Là nàng." Tra Nhĩ Tư và Khải Lạp nhanh chóng di động sang bên người Duy Duy An, thận trọng quan sát xung quanh từng cọng cây ngọn cỏ, mới vừa rồi Cách Lôi Ti còn phách lối vậy mà giờ lại có vẻ mặt sợ sệt phải trốn sau lưng Duy Duy An.
"Là ai?" Địch La Lạp và Quynh Tư thấy đám người Tra Nhĩ Tư đều mang bộ dáng khẩn trương giống như lâm đại địch, cũng bắt đầu đề phòng.
Ngược lại, đám người Lan Bá Đặc nghe thấy thanh âm nháy mắt thì bắt đầu hoan hô lên, bình thường các đội trong cùng một học viện sẽ không cướp đoạt thẻ điểm của nhau, hơn nữa lúc trước bọn họ đã từng chạm mặt, nhưng Phỉ Lệ cũng không có hạ thủ đối với bọn họ, mà chỉ là trực tiếp lướt qua, cho nên khi thấy đoàn người Phỉ Lệ xuất hiện thì chứng tỏ mối thù của bọn hắn có thể báo, thực lực Phỉ Lệ bọn họ đã quá rõ ràng, mặc dù bọn họ chưa tự mình nghiệm chứng qua, nhưng có thể nhìn thấy được từ lúc tiến vào rừng rậm cho đến giờ đã lâu như vậy mà y phục của nàng từ đầu đến chân đều là không nhiễm một hạt bụi, nàng còn chưa có chính thức động tay, có lẽ là còn chưa gặp phải người đáng giá để nàng động thủ.
"Đội trưởng Phỉ Lệ_đội hạt giống của Học Viện Ma Pháp Phi Long, là thiếu nữ luôn mang theo mặt nạ màu bạc thần bí." Khải Lạp trầm thấp khàn khàn giải thích, từ trong lời nói của Khải Lạp không khó nhận thấy được hắn coi trọng Phỉ Lệ.
Thiếu nữ luôn mang theo mặt nạ màu bạc thần bí, bóng dáng thanh lệ thoáng hiện trong đầu, là thiếu nữ thần bí ngồi trên lưng Nhân Sư Vương, cặp mắt Quynh Tư nhanh chóng thả ra một tia thận trọng, chuyện lần này đại điều, đối thủ so với bọn hắn còn lợi hại hơn.
"Là nàng." Địch La Lạp nghĩ ra, thiếu nữ thần bí ở trên lôi đài hắn ở phía xa xa đã nhìn qua một lần, nghe giọng điệu Thái Lạp, nàng hình như rất lợi hại.
"Đúng vậy, lần trước nàng chỉ có năm tên đội viên, đã đánh bại chúng ta dễ dàng." Tra Nhĩ Tư cười khổ nói, đối với bản lĩnh của Phỉ Lệ hoặc Lợi Nhã, ngay cả bây giờ trong lòng hắn vẫn là nỗi sợ hãi kéo dài, vốn cho là trong rừng rậm lớn như vậy chắc hẳn sẽ không có khả năng gặp lại, lại không nghĩ tới rốt cuộc lại như vậy.
"Cái gì?" Địch La Lạp và Quynh Tư kinh hoảng kêu to, dù là bọn họ đều vô pháp chế phục hai người Tra Nhĩ Tư cùng Thái Lạp, cho nên mới không thể không đồng ý kế hoạch của bọn họ, hai đội đồng thời động thủ. Nhưng Tra Nhĩ Tư mới vừa rồi lại nói bọn người Phỉ Lệ chỉ có năm người đã dễ dàng chế toàn bộ trụ đoàn người bọn họ, nghe Tra Nhĩ Tư khẽ run giọng, chuyện dường như cũng không có đơn giản như vậy.
"Cám ơn ngươi khích lệ, Tra Nhĩ Tư. Vì vậy lần này toàn đội chúng ta ra tay, sẽ thế nào đây?" Lời nói vừa dứt, bóng dáng Phỉ Lệ tịnh lệ xuất hiện cùng chín người khác, bất luận là ai ở phía sau cũng đều là một thân nhẹ nhàng khoan khoái, không có chút bộ dáng nhếch nhác nào, giống như đây chỉ là một lần du ngoạn mà thôi, không một chút khiếp đảm nào đối với không khí khẩn trương xung quanh.
"Tê tê!" Tra Nhĩ Tư nghe xong lời nói của Phỉ Lệ, nhất thời chợt hít một hơi, có thể đi theo bên cạnh Phỉ Lệ, không có chút chật vật nào, đủ thấy thực lực của những người này tuyệt đối không thấp hơn hắn, nhất là chưa từng thấy qua trong năm người còn có hai người thuộc người của Mãnh Tượng, phải biết trong Thú Nhân đế quốc người của gia tộc Bỉ Mông và gia tộc Mãnh Tượng được xưng là cái máy giết người vô địch trên chiến trường, Thú Nhân trời sanh đã có oán hận rất lớn đối với nhân loại, cho nên rất ít người dám dùng chiến sĩ Thú Tộc làm gia nô, vì họ cho là quá nguy hiểm và mất mặt.
Trừ hai người chiến sĩ thú tộc ở ngoài, Y Lạp Hạ Nhĩ và Tử La tất cả đều mang đến rung động cực lớn đánh thẳng vào lòng Tra Nhĩ Tư, hai người kia rất nguy hiểm, đôi bạch mâu của Tử La không lúc nào không lấp lánh lộ vẻ trí tuệ, làm cho người ta một loại thần bí và hơi thở quỷ dị, về phần Đan Ni bên cạnh có khuôn mặt tròn trịa giống con nít, Tra Nhĩ Tư cũng không có quá để ý, dù sao hắn không cho là Đan Ni có thể làm gì hại đến hắn.
"Ta mới vừa rồi nghe có người nói nếu hắn gặp người của Học Viện Ma Pháp Phi Long chúng ta, gặp một lần liền đánh một lần, không biết có phải là thật hay không đây! Hiện tại chúng ta đã đứng ở chỗ này, ngươi có thể ra ngoài đánh, Bát Công Chúa Điện hạ tôn quý." Phỉ Lệ nhàn nhã tựa vào trên người Lợi Nhã, tùy ý vuốt vuốt sợi tóc màu tím, một cỗ hơi thở lạnh giá nhanh chóng tràn ngập chỗ đứng của mọi người.
"Ha ha! Đây chẳng qua là Bát Công Chúa Điện hạ nói một câu truyện cười, không thể coi là thật." Quynh Tư bất đắc dĩ đối đáp, âm thầm mắng to Cách Lôi Ti có óc heo mà, cũng không thấy Học Viện Ma Pháp Phi Long của người ta được xưng để nhất học viện ở đại lục, có biết bao nhiêu nhân tài kiệt xuất, có lẽ tùy tiện tới một người cũng đủ bóp chết nàng, thật là thật quá ngu xuẩn.
"A! Thì ra là trò đùa? Vậy ta nói muốn thẻ điểm của đám người các ngươi, ngươi cũng sẽ cho là đây là một trò đùa sao?" Phỉ Lệ bĩu môi khinh thường nói, trò đùa cũng không phải là mỗi người đều có tư cách nói, nhất là trò đùa như vậy.
Đám người Quynh Tư vừa nghe đến những lời này, nhất thời ngây ngẩn cả người, đây không phải là đánh cướp lộ liễu sao? Lại vẫn nói như thể quang minh chính đại.
"Không nói lời nào là chứng tỏ chấp nhận phải không?" Phỉ Lệ bất mãn cong cái miệng nhỏ nhắn, còn tưởng rằng sẽ có chuyện gì tốt để chơi đùa, không nghĩ đến toàn bộ cũng không ai dám phản bác.
Thật là không thú vị, nội tâm cũng càng phát ra hứng thú đến Long Vực mà Khắc Lỗ Tư đã đề cập tới lúc trước, có lẽ đây mới thực sự là võ đài chân chính để cho mình tùy ý thể hiện toàn bộ thực lực, nhưng mà bây giờ mình còn chưa có khả năng, nhẫn nại ở đây mấy năm là được, mà có thể chân chính tìm đối thủ tôi luyện, đồng ý chuyện tình Ngải Lệ Tư là được, cũng muốn thực hiện cam kết như lời của mình đã nói.
"Bọn họ sợ ngươi, nhưng mà ta không phải sợ, chẳng qua là sợ đi ra lại phải gặp con tiện nhân như ngươi mà thôi, phách lối cái gì?" Cuối cùng Cách Lôi Ti không giữ được bình tĩnh từ phía sau Duy Duy An đi ra ngoài, lớn tiếng ồn ào kêu lên.
Lời nói của Cách Lôi Ti vừa phát ra âm thanh, Tra Nhĩ Tư cũng biết có chuyện không ổn, mấy đạo bóng dáng trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Cách Lôi Ti, một thanh chủy thủ tràn ngập mùi máu tươi kề trên cổ của Cách Lôi Ti, mà cánh tay của Đan Ni giữ thật chặt chiếc cổ của Cách Lôi Ti cùng lúc đó chủy thủ của Lợi Nhã cách đó mấy centi mét, bóng dáng cao lớn của Phỉ Bỉ, Lạc Khắc thì cầm thật chặt trọng kiếm trong tay, ánh mắt tràn đầy khát máu và khát vọng nhìn chăm chú vào Cách Lôi Ti đang sững sờ, về phần những người khác bên cạnh Phỉ Lệ cũng là bộ dáng háo hức, rục rịch chộn rộn.
"Chưa từng có người dám nói lời như vậy ở trước mặt của gia tộc Đức Cổ Lạp, ngươi là người đầu tiên." Phỉ Lệ không để ý người khác đánh giá dung mạo của mình như thế nào, nhưng lại không cho phép ở trước mặt nàng vũ nhục tôn nghiêm của mình, đây là vấn đề nguyên tắc, hơn nữa nữ nhân vì người mình thích mà trang điểm, đây là ý thích bẩm sinh của các mỹ nữ.
"Ta là Bát Công Chúa của Phong Hành đế quốc, các ngươi nếu dám làm tổn thương đến ta, phụ hoàng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ta khuyên các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn thả chúng ta ra, nếu không......" Cách Lôi Ti sửng sốt hồi lâu, uy hiếp nói, hình như cho là bằng vào thân phận công chúa của mình, đoàn người Phỉ Lệ không dám thật sự động thủ với mình, còn không ngoan ngoãn nhận lỗi.
"Thật là không biết sống chết, Y Lạp Hạ Nhĩ, Tử La các ngươi giới thiệu thật tốt về thân phận của các ngươi cho tất cả mọi người chúng ta và Bát Công Chúa cùng biết, để cho công chúa đại nhân của chúng ta nên biết không thể gây rối cái gì, so thân phận Cách Lôi Ti Bác Lãng chả là cái gì cả, nhất là một phế công chúa thì được coi là gì." Phỉ Lệ không chút lưu tình nói, ngoài ra vẫn không quên liếc mắt hướng về Hoắc Lợi, cười như không cười.