Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nghe nói không? Những kẻ đến đấu trường đều là người mới đó." Ở một góc đại sảnh trống có hai người đang đứng, một người thành thục, tao nhã, cả người đếu phát ra hơi thở của Quý tộc, khuôn mặt tuấn mỹ làm cho người ta không thể bỏ qua vẻ đẹp ấy.
Mà nam tử vừa mới nói đang đứng ở bên trái hắn.
Lại là một gã có diện mạo xấu xí, tròn như quả bóng. Cả người hắn chỗ nào cũng như khinh khí cầu, tứ chi ngắn củn với cặp mắt bé tí, nhìn như thế nào cũng cảm thấy quái dị. Hơn nữa người như vậy lại cầm theo trong một thanh đao ngắn và to ở trong tay.
"Người mới làm sao có thể đến đấu trường chứ, Viên Thuẫn ngươi đang nói đùa à!" Hiển nhiên là nam tử nhã nhặn không tin lời nói của tên mập kia, người mới làm sao có thể sẽ tới nơi này, nhiệm vụ đầu tiên của Tiếp Dẫn Sứ chính là căn dặn đám người mới không được phép vượt qua ranh giới cấm địa này, bởi vì một khi bọn họ vượt qua, bất cứ kẻ nào bên trong Giác Đấu Trường đều sẽ ra tay công kích bọn họ.
(*Viên Thuẫn: Qủa bóng tròn.) Nghĩa của tên này đại khái là thế đấy ^^.
Đối với những kẻ đã sống thật lâu ở Giác Đấu Trường, rất hiếm khi nhìn thấy người mới, bởi vì hầu hết bọn họ đều có bối cảnh hùng hậu, một khi tiến vào nơi này, cũng sẽ bị thế lực đứng phía sau mang đi, mà không phải giống như ruồi bọ không đầu lởn vởn ở Giác Đấu Trường.
Người mới có thể đi vào đấu trường đã là chuyến rất lâu từ trước kia mà? Khi đó Giác Đấu Trường chưa nguy hiểm như bây giờ. Đối với những kẻ không còn hi vọng rời khỏi Giác Đấu Trường mà nói, giết chóc là cách phát tiết tốt nhất, cho nên Giác Đấu Tràng mới xuất hiện những quy củ, cùng với sự xuất hiện của đội hộ vệ, cũng là để trói buộc sự hiện hữu của bọn hắn.
"Ta gạt ngươi khi nào chứ, hai người mới đang ở bên trong đăng ký kìa!" Thật ra tên ban đầu của Viên Thuẫn không phải là tên này, mà là một cái tên cực kỳ tao nhã, nhưng không biết từ lúc nào mà tất cả mọi người đều gọi hắn là Viên Thuẫn, dần dần cái tên ban đầu cũng bị quên lãng, ngay cả chính hắn cũng chỉ nhớ tên mình là Viên Thuẫn mà thôi.
Kỳ thực Viên Thuẫn rất có thiên phú, hắn am hiểu nhất chính là ma pháp hệ địa, mà lá bài sở trường còn lại chính là ma pháp, hơn nữa ma pháp của hắn nổi tiếng là rất lợi hại, cộng thêm thân mình tròn vo, mỗi lần thi đấu trên lôi đài đều dựa vào loại ma pháp này mà thắng lợi, dần dần tất cả mọi người đều gọi hắn là Viên Thuẫn sát thủ bé nhỏ.
Cho tới bây giờ hắn đều chọn những kẻ có thực lực yếu mà ra tay, mà đồng bạn của hắn chính là nam tử tuấn mỹ quý tộc kia, ở đấu trường cũng có thể coi là có danh tiếng, được xưng là Qủy diện thư sinh Kiều Trị.
Kiều Trị am hiểu nhất là dùng độc, hắn không phải là ma pháp sư, nhưng lại là một Triệu Hoán Sư hiếm thấy, hơn nữa bản thân hắn lại là cao thủ dùng độc, cho nên những người tham gia đấu trường đều rất sợ hãi hai người bọn họ. Không chỉ sợ hãi thực lực của hai người bọn họ, mà còn kinh sợ lòng dạ độc ác của bọn họ hơn nữa, phía sau Kiều Trị cũng có thể coi là có một chút bối cảnh, hơn nữa thực lực không tệ, cho nên cho dù ở Giác Đấu Trường cũng có rất ít người xảy ra xung đột chính diện với hắn.
"Oh! Vậy à? Vậy có phải nó tương đương với việc mỗi người chúng ta có thể thành công hai lần thăng cấp, cách mục tiêu của chúng ta không còn bao xa nữa sao?" Kiều Trị tà khí nâng mắt, thưởng thức tấm thẻ triệu hồi trong tay, sự tàn ác chợt lóe lên.
"Đúng vậy, bây giờ đấu trường hầu như không an bài cho cúng ta lên thi đấu nữa, cho dù có cũng đều là đánh với mấy lão già không còn tí xương cốt nào để mà nhai, ta còn đang nghĩ rằng chắc phải ra tay một lần nữa, không nghĩ là lại có tới hai tên người mới không sợ chết." Viên Thuẫn nhìn từ bi như Phật, nhưng lời phát ra từ trong miệng đều là rắn rết âm tàn, hơn nữa thanh đoản đao sát khí bức người trên tay của hắn, làm cho người ta không thể nào mà buồn cười cho được, mà là một loại hơi thở lạnh lẽo âm trầm.
"Rất nhanh thôi thì sẽ không nhàm chán nữa rồi, lần này có không ít người mới đến đây. Sẽ có cơ hội, ở trong này tốt nhất không được phép tùy tiện động thủ, nếu có kẻ không thể giấu được lão già nhà ta. Đến lúc đó ta không muốn ngươi đi cầu lão già đó ra tay." Kiều Trị chậm rãi vuốt ve thẻ bài trong tay, vừa nhìn chăm chú vào dòng người chung quanh không dám lại gần.
"Ta tự có chừng mực." Viên Thuẫn nghiêm túc gật đầu một cái, nếu không nhờ Kiều Trị, hắn sẽ không có khả năng sống thoải mái như vậy ở Giác Đấu Trường, sớm đã bị những người đó xé xác rồi, cho nên đối với lời nói của Kiều Trị thì hắn vẫn là nguyện ý vui vẻ mà nghe.
"A! Đây không phải là tổ hợp ác ma hai người sao? Lại đang bàn bạc kế hoạch hại người gì rồi, nói nghe một chút, dù sao hôm nay bản đại gia cũng không có gì làm." Đại sảnh vốn đã đủ vắng vẻ, lại thêm sự xuất hiện của giọng nói này, càng làm nó trở nên yên tĩnh hơn nữa, mọi người gần như đều biến mất từ khi có sự xuất hiện chủ nhân của giọng nói này.
Chỉ thấy một thiếu niên thanh tú đáng yêu, tóc đỏ rực như lửa, tà khí cầm một thanh gì đó quái dị giống như Ma Pháp Trượng, hoặc như một cây kiếm đeo ở trên vai đi tới, một cánh tay vẫn không quên khoác lên trên người Kiều Trị, tay còn lại cầm vật quái dị kia nâng cằm của Kiều Trị lên.
Điển hình là dáng vẻ của một công tử phong lưu đùa giỡn con gái nhà lành, cánh tay không ngừng sờ loạn trên người Kiều Trị, cái bộ dáng kia hiển nhiên là giống một kẻ lưu manh.
"La Đốn... Ngươi... Sao lại ở chỗ này?" Khuôn mặt của Kiều Tri đỏ bừng, khóe miệng co giật nhìn tên tiểu tử đang quang minh chính đại đùa giỡn mình, nhưng hắn vẫn không dám động thủ, người nào không biết người của gia tộc Phượng Hoàng bên trong Giác Đấu Tràng nổi tiếng là những kẻ điên bao che khuyết điểm, cho tới bây giờ đều là bọn họ khi dễ người, cũng tuyệt đối không cho phép bị người khác khi dễ, bọn họ không chỉ có sức chiến đấu kinh người, mà tính tình cũng nóng như lửa, nhưng không biết là có chuyện gì xảy ra? Đến thế hệ La Đốn này, lại xuất hiện một kẻ điên biến thái như hắn, mặc kệ là ai chỉ cần có bộ dạng xinh xắn, hoặc là khí chất kinh người đều không thoát khỏi sự đùa giỡn của hắn.
Mới ban đầu người của gia tộc Phượng Hoàng còn vì gia tộc mà giữ gìn mặt mũi, đem La Đốn mang về. Nhưng bởi vì hắn có thiên phú Giác Tỉnh, mà gia tộc Phượng Hoàng gia đã hoàn toàn mặc kệ, chỉ cần không quá phận thì bọn họ sẽ không dính vào.
Cho nên hầu hết người trong Giác Đấu Trường chỉ cần vừa nhìn thấy La Đốn sẽ chạy trối chết, chứ đừng nói là thật sự giao thủ với hắn, người nào không biết năm đó gia tộc Phượng Hoàng thành công khiêu chiến Vua đấu trường, người đó sau khi đi ra ngoài lại trở về. Mà đội hộ vệ của Giác Đấu Trường lại do người của gia tộc Phượng nắm giữ, cho nên thà đắc tội người khác, cũng đừng đắc tội người của gia tộc Phượng Hoàng.
"Chẳng lẽ ta không thể ở trong này sao? Kiều Trị ngươi có phải rất giống ta hay không! Mấy ngày nay khi gia tộc đang nghỉ ngơi một thời gian ngắn, ta lúc nào cũng nghĩ đến ngươi đấy!" La Đốn mê đắm vuốt ve thân hình hoàn mỹ của Kiều Trị, chỉ kém không có chảy nước miếng mà thôi.
Mà Viên Thuẫn bên kia cố gắng nén ý cười, làm sao có thể ngờ rằng, Kiều Trị - ác ma của Giác Đấu Trường, thế nhưng lúc này lại bị một tiểu tử mới mười mấy tuổi đùa giỡn, nhưng lại không dám động thủ phản kích.
"Ách! Như vậy... Vậy à? Ta... Còn có việc.... La Đốn trước tiên có thể thả tay được không?" Hai gò má của Kiều Trị vì tức giận mà đỏ bừng, đôi mắt màu lam càng là xao động, vừa tức giận vừa xấu hổ, tiểu tử đáng chết này, đánh lại không thể đánh, động cũng không thể động. Lại bị một tên nhóc hơn nữa còn là một tiểu tử đùa giỡn.
Kiều Trị ngay cả suy nghĩ muốn giết người cũng đều có, nhưng lại lại không thể bộc phát mà đi ra, bằng không có kết cục gì cũng không thể đoán trước được không phải sao?