Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thiếu gia, chúng ta nên đi tìm Mạc Ny Tạp trước đã, cõ lẽ nên trở về Vân Vụ Sơn Trang." Đám người Ba Phỉ Lạc cũng đã đi tới Giác Đấu Trường, bởi vì thiếu nữ vẫn chưa đi, cho nên Lạp Mạc Nhĩ dặn dò hai người thay đổi cách gọi, đổi gọi thành thiếu gia.
Mặc dù không biết vì sao phải che giấu, nhưng Mộc Luân và Ba Phỉ Lạc cũng sáng suốt biết là không nên hỏi vấn đề này, dù sao thiếu gia làm như vậy thì nhất định có mục đích của hắn. Đi theo bên cạnh thiếu gia lâu như vậy, bọn họ tự nhiên biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
"Về Vân Vụ Sơn Trang trước, bây giờ Ba Phỉ Lạc lập tức đi thông báo Mạc Ny Tạp tới đây một chuyến! Thuận tiện nói cho Khắc La một tiếng là ta đã trở về." Lạp Mạc Nhĩ vẫn mang theo tấm mặt nạ màu đen như cũ, khuôn mặt tuấn mỹ phía trên được giấu dưới chiếc mặt nạ, nửa dưới gương mặt lộ ra phía ngoài, giọng nói mỉa mai, đôi môi khẽ nhếch, khiến người ta có một loại mỹ cảm cực cao, không riêng gì hai người Mộc Luân ngây ngốc nhìn, mà ngay cả thiếu nữ tuyệt sắc cũng ngây ngốc đứng yên ở một bên si mê nhìn hắn chăm chú.
"Tuân lệnh." Một lát sau, Ba Phỉ Lạc mới phản ứng kịp. Không ngờ đã đi theo bên cạnh thiếu gia nhiều năm như vậy, vẫn bị hấp dẫn bởi phong thái của thiếu gia! Phong thái của Thiếu gia cho dù so với Vương năm đó cũng chỉ có hơn chứ không kém! Hơn nữa tuổi còn trẻ mà thực lực cũng đã tương đương với mình, hắn quả nhiên là đã già rồi!
"Nặc Nhi, chúng ta đi thôi!" Lạp Mạc Nhĩ giả bộ không nhìn thấy mấy người này mất hồn xấu xí dạng, xoay người đi về phía tòa Cao Phong sâu nhất trong Giác Đấu Trường, nơi đó là cấm địa ở Giác Đấu Trường, muốn trừ cấm chế thì phải là người ngoài có lệnh bài đặc biệt, người ngoài đến gần thì chắc chắn phải chết. Cho nên chưa từng có ai đi qua tòa Cao Phong này, có người đồn đãi tòa Cao Phong có thánh thú lợi hại canh giữ, thậm chí rất có thể còn có Thần Thú.
"Ừm!" Nặc Nhi nhu thuận đi theo sau lưng Lạp Mạc Nhĩ, chỉ là được Mộc Luân mang theo nàng bay vào.
Nặc Nhi thất vọng nhìn bóng lưng phía trước mặt kia đã biến mất, từ sau khi nàng tỉnh lại, cho tới bây giờ hắn chưa từng thực sự nhìn mình một lần, chẳng lẽ bộ dáng nàng không đẹp sao? Hay nàng làm chưa đủ tốt. Nặc Nhi thê mỹ nhìn chăm chú vào bóng dáng phiêu dật phía trước mặt kia, từ lần đầu tiên mở mắt, nàng cũng biết hình tượng nam nhân mà mình yêu chính là như nam nhân, nàng bị hấp dẫn bởi phong thái hơn người của hắn, nhưng Lạp Mạc Nhĩ lại chưa từng có thực sự liếc mắt nhìn nàng. Ngay cả gọi cũng để cho nàng gọi giống như bọn Mộc Luân. Chẳng lẽ nàng không có tư cách kêu tên của hắn sao? Đó là vì sao chứ?
Đối với mỹ mạo của chính nàng, nàng hết sức tự tin, vẫn chưa có người nào có thể coi thường nàng như vậy, chỉ có hắn, nam tử tên là Lạp Mạc Nhĩ này, khiến nàng ở trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi liền hoàn toàn bị lạc chính mình.
"Tính tình Thiếu gia là vậy, trừ vị tiểu thư kia. Thiếu gia vô luận đối với người nào đều là bộ dáng này không lạnh không nhạt, cho nên cô nương không cần có áp lực gì." Mộc Luân thấy bộ dáng mất hồn này Nặc Nhi, sao không nhìn ra tâm tư thực sự của nàng ta chứ, nhưng Mộc Luân biết thiếu gia sẽ không thể nào coi trọng nàng, mặc dù dáng dấp thiếu nữ này quả thật không tệ, nhưng từ thái độ thiếu gia đối với hắn, so với thiếu nữ tên là Ma Ti trước kia hoàn toàn không có sự khác biệt.
"Vị tiểu thư kia là ai?" Nặc Nhi khẩn trương nhìn Mộc Luân, cấp bách nhìn chăm chú vào mộc luân, khát vọng Mộc Luân có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc nữ nhân mà có thể để Lạp Mạc Nhĩ chú ý đến là dạng người nào? Chẳng lẽ còn xinh đẹp hơn mình. Đối với mỹ mạo của mình, nàng là tuyệt đối tự tin, cho đến tận này nàng còn chưa gặp qua nữ nhân nào có dáng dấp đẹp hơn nàng.
"Không thể nói, đây không phải là ngươi nên biết." Mộc Luân nói, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn chăm chú vào Nặc Nhi, mặc dù thiếu gia cho phép nàng ở lại chỗ này, nhưng vấn đề nàng hỏi bây giờ đã vượt qua phạm vi nàng nên biết, chỉ là một nữ nhân không quan trọng, lại vọng tưởng can thiệp vào chuyện của thiếu gia. Ngữ khí của Mộc Luân hiển nhiên là rất mất hứng.
"Thật xin lỗi, ta không phải có ý này, ta chỉ muốn biết người kia là ai mà thôi." Hiển nhiên là Nặc Nhi hoảng sợ nhìn Mộc Luân đột nhiên biến sắc mặt, sắc mặt cũng biến thành tái nhợt. Ngữ khí cũng càng thêm nhún nhường, bộ dáng mảnh mai khiến cho người ta càng thấy có một loại vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
"Phải nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi chỉ là nha đầu ở bên cạnh thiếu gia, không cần vọng tưởng cái gì đó không nên có." Sau khi Mộc Luân nói xong nhanh chóng đi theo, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Nặc Nhi trắng bệch.
Khi Mộc Luân lập tức xoay người, sắc mặt của Nặc Nhi nhanh chóng thay đổi. Cả người trong nháy mắt âm trầm xuống, nam nhân nàng xem trúng chưa từng không chiếm được. Lạp Mạc Nhĩ, ta sẽ tuyệt đối không buông tay.
Phí La nhàm chán nằm ở trên giường, đã qua ba ngay sau cuộc tranh tài, ma lực trên người tiêu hao gần hết cũng đã khôi phục lại toàn bộ, khiến Phí La thật kinh ngạc, vô luận là Tinh Thần lực hay ma lực đều đã được nâng cao rất lớn, ma lực hiện tại của Phí La đã mơ hồ có dấu hiệu đột phá Đại Ma Đạo Sư rồi, lập tức thăng cấp từ Ma Đạo Sĩ trung cấp đến cao cấp Ma Đạo Sĩ đỉnh phong, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Mà Tinh Thần lực càng thêm vô hạn, có vẻ đã gần nhích tới cấp bậc Pháp Thánh, nói cách khác nếu như hiện tại Phí La lại thi triển Quang Chi Bào Hao một lần nữa, ma lực sẽ không tiêu hao toàn bộ.
"Mạc Ny Tạp, ngươi cứ nhàm như vậy chán sao? Người Tây phố bên kia căn bản không cần ngươi ra mặt sao?" Đối với sự quấy rầy của Mạc Ny Tạp ba ngày qua này, Phí La quả thật là nhận lấy vô tận hành hạ! Bởi vì cặp mắt câu hồn kia của Mạc Ny Tạp vẫn luôn chăm chú nhìn vào Phí La, mặc kệ là ở thời điểm minh tưởng, hay đang lúc ăn cơm, thậm chí ngay cả thời điểm Phí La đi nhà xí, cặp ánh mắt nóng rực kia cũng như hình với bóng đi theo trên người nàng, quả thật khiến nàng phiền chết đi được.
"Đây là Phí La đang quan tâm ta sao? Ta chưa bao giờ biết thì ra là Phí La yêu thích ta như thế này đó! Có muốn hay không chúng ta tiến hành xâm nhập trao đổi a!" Mạc Ny Tạp quyến rũ đá lông nheo hướng về phía Phí La, khiến toàn thân Phí La nổi da gà.
"Có phải ngươi bị bệnh thần kinh rồi hay không! Không có việc gì thì đứng có ở lỳ đây." Phí La lớn tiếng mắng, nếu không phải là gần đây Mai Lạc vẫn bận điều tra chuyện Huyết Sát bên kia, Mạc Ny Tạp cũng không đến mức ra sức lắc lư ở bên cạnh hắn, mà tiểu tử La Đốn kia cũng kể từ Mạc Ny Tạp xuất hiện ở chỗ này, thì sẽ không nhìn thấy hắn xuất hiện.
"Ta còn tưởng rằng mấy ngày nằm không nhúc nhích, ngươi đã thay đổi thành một người khác." Mạc Ny Tạp quyến rũ cười duyên nói, lúc trước còn tưởng rằng tiểu tử này đổi tánh, thế nhưng lại tốt như vậy tiếng khỏe tức giận nói chuyện với mình, như vậy mới đúng chứ! Rõ ràng chính là một con cọp giương nanh múa vuốt, dám giả bộ Tiểu Miêu làm gì? Làm cho người ta không thoải mái một chút nào.
Sau khi Phí La nghe được lời nói của Mạc Ny Tạp, nhất thời ót hiện đầy vạch đen, người này nhất định là có chứng ngược đãi, một ngày không bị người mắng, da sẽ ngứa. Phí La không nhịn được mà oán thầm ở trong lòng, ánh mắt quái dị nhìn về phía Mạc Ny.
"Ánh mắt kia của người là sao?" Mạc Ny Tạp dĩ nhiên là lập tức phát giác ý tứ của ánh mắt Phí La kia, lập tức liền nổi đóa.
"Mạc Ny Tạp, ngươi không ở Tây phố, ở đấu trường làm gì?" Ba Phỉ Lạc không chút kiêng kỵ xuất hiện tại trước mắt của hai người Phí La.
Vẻ mặt Phí La quái dị nhìn Ba Phỉ Lạc mới xuất hiện, ít nhất là cao thủ Thánh cấp trở lên. Xem ra Monica này đầm nước hại là rất sâu sao? Thật đúng là không nhìn ra! Hơn nữa còn thấy giọng nói của Ba Phỉ Lạc rất quen thuộc như vậy, hai người nhất định là bằng hữu nhận thức nhau, nếu không người bình thường không thể nào lại nói chuyện với Mạc Ny Tạp như vậy.
"Ba Phỉ Lạc, làm sao ngươi lại xuất hiện tại nơi này? Chẳng lẽ Đầu lĩnh trở lại?" Mạc Ny Tạp không dám tin nhìn Ba Phỉ Lạc, mặc dù thần thái không có thay đổi, nhưng Phí La vẫn là nghe ra trong giọng nói Mạc Ny Tạp bí mật mang theo một tia lo lắng hỏi, xem ra Mạc Ny Tạp đối với đầu lĩnh trong miệng nàng nói có tình cảm không tầm thường! Nếu không cũng sẽ không kích động như vậy, ngay cả ly trà trong tay bóp nát mà cũng không có kịp phản ứng.
"Ừm! Thiếu gia gọi ta thông báo cho ngươi một tiếng, đi một chuyến đến Vân Vụ Sơn Trang." Ba Phỉ Lạc mặc dù cũng biết tình cảm của Mạc Ny Tạp đối với thiếu gia, nhưng người có thần kinh thô như hắn, cũng không có nhạy cảm như Phí La, cho là quá lâu không nhìn thấy thiếu gia, cho nên mới kích động như vậy, cũng không có hướng càng sâu tầng thứ suy nghĩ.
"Hiện tại sao?" Giọng điệu không che giấu lo lắng đứng lên, nhìn Ba Phỉ Lạc, chỉ kém không có đi tiến lên kéo cánh tay Ba Phỉ Lạc thôi!
"Ừm! Thiếu gia và bọn họ hiện tại đã trở lại bên kia."
"Vậy chúng ta lập tức lên đường đi!" Mạc Ny Tạp nói xong cũng chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút, ta cũng muốn đi." Phí La không biết vì sao khi nghe Ba Phỉ Lạc nói đến thiếu gia, trong lòng trở nên nhớ tới bóng dáng của Lạp Mạc Nhĩ, tên nam tử tuấn mỹ và cao quý, hơi thở lười biếng và tôn quý, thập phần hấp dẫn người, hơn nữa nàng cũng đã rất lâu không có nhìn thấy hắn rồi, thật nhớ! Trực giác nói cho hắn biết, tên gọi là thiếu gia này rất có thể chính là Lạp Mạc Nhĩ.
"Ngươi là ai?" Ba Phỉ Lạc lúc này mới chú ý tới Phí La ở bên cạnh, không thể không nói thật sự là không có cảm giác Phí La tồn tại.
"Chẳng lẽ ngươi không phải biết ta là ai?" Phí La biết nếu là người này là người bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ, thì nhất định sẽ biết mình là người nào. Từ trên người của Mạc Ny Tạp, Ba Phỉ Lạc cảm nhận ra được còn quen thuộc hơn so vị thiếu gia kia, chỉ là đi Vân Vụ Sơn Trang còn cần Ba Phỉ Lạc thông truyền cũng đã nhìn ra được rồi.
"Chẳng lẽ ngươi là Đức......" Ba Phỉ Lạc khiếp sợ nhìn tiểu thiếu niên trước mắt nhỏ lại, lời còn chưa nói hết thì đã bị Phí La cắt đứt.
"Biết là được rồi, không cần thiết nói ra, dẫn ta đi gặp hắn, nhanh lên một chút." Nghĩ đến ngay lập tức có thể nhìn thấy Lạp Mạc Nhĩ, huyết dịch của cả người Phí La cũng bắt đầu sôi trào, cái ôm trong ngực tản ra hơi thở nam tính ấm áp nhàn nhạt, nàng thực là hết sức hoài niệm!
"Tuân lệnh." Ba Phỉ Lạc cung kính hướng về phía Phí La gật đầu, sau đó mang theo Phí La và Mạc Ny Tạp biến mất ở trong phòng. Đầu óc Mạc Ny Tạp mơ hồ nhìn cử động kỳ quái của Ba Phỉ Lạc, hắn biết thân phận của Phí La, hơn nữa thân phận chân thật của Phí La còn lớn hơn so với tưởng tượng lúc trước của, phải biết dù là đối với Khắc La, Ba Phỉ Lạc cũng không có sắc mặt tốt như vậy. Hắn đối với Phí La là cung kính tuyệt đối, Phí La như vậy đến cuối cùng là có quan hệ thế nào với đầu lĩnh, Ba Phỉ Lạc ngoại trừ Đầu Lĩnh ra thì không nghe người nào cả, nhưng hắn lại nói gì nghe nấy đối với Phí La. Đây là vì sao chứ? Lại một lần nữa Mạc Ny Tạp nhìn Phí La đang hưng phấn phía trước mặt, thiếu niên này dường như nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu rõ.