Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không thể sai được, làm sao bây giờ, chủ nhân?" Lang Sâm tùy ý lau tia máu nơi khóe miệng, âm trầm nhìn Cửu Ngân, thậm chí có kẻ kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không coi Dẫn Phượng cung ra gì. Công khai mang người của Dẫn Phượng cung đi, có phải là bởi vì Dẫn Phượng cung yên tĩnh quá lâu, cho nên những kẻ đó không thèm đặt Dẫn Phượng cung vào trong mắt hay không.
"Trở về." Sát khí của Cửu Ngân dày đặc, trong nháy mắt tất cả ma thú ở Tuyền Nhãn đều im ắng lại, trong không khí cơ hồ sát khí đã đậm đến mức thành hình, ma thú ở Tuyền Nhãn đều là ma thú cao cấp, đã có ý thức của mình, tự nhiên biết bình thường thỉnh thoảng đùa đùa nghịch nghịch chút ít, chủ nhân tự nhiên sẽ không thật sự trừng phạt chúng. Nhưng nếu quá phận, kết quả chúng đều tự biết, dù sao chúng nhạy cảm hơi thở hơn so với con người, đại nhân không dễ chọc. Cho nên khi Cửu Ngân phóng thích hơi thở ra, tất cả các ma thú trong Tuyền Nhãn đang bạo động đều im lặng, co ro quỳ trên mặt đất không lên tiếng, Tuyền Nhãn đột nhiên yên tĩnh đến nỗi không có một tiếng động nào.
"Vâng" Lang Sâm cùng mấy người phía sau nhìn nhau một cái, biết lần này chuyện ma thú bạo động, chỉ có thể đợi lần sau trở lại rồi tra xét, chỉ là chuyện này không khỏi trùng hợp đến khiến người ta bất an, dù sao thân phận của tiểu thư Phỉ Lệ vẫn chưa bị bại lộ, nhưng nhanh như vậy đã có kẻ xuống tay với người rồi, điểm này bọn họ vẫn chưa suy nghĩ đến.
Chỉ chốc lát sau đoàn người Cửu Ngân đã nhanh chóng trở lại bên trong Dẫn Phượng cung, Tinh Thần Lực khổng lồ trong nháy mắt bao phủ cả Dẫn Phượng cung, tất cả rơi vào trong cảnh giới đề phòng. Mọi người cảnh giác, trừ những nơi khác, thì lúc này Dẫn Phượng cung đã hoàn toàn biến thành một tòa thành chết, ai cũng yên lặng tự làm công việc của chính mình.
"Xin đại nhân trừng phạt." Sắc mặt Bích Lệ cùng Kim Ưng trắng bệch quỳ trên mặt đất, lo lắng nhìn Cửu Ngân đang ngồi ở phía trên chẳng có một tia biểu tình gì, chỉ có chính bọn bọ mới biết lúc này bọn họ đang phải chịu biết bao nhiêu áp lực của đại nhân, khó khăn chống đỡ để không phun ngụm máu trong miệng ra, không phải là không muốn nôn ra, mà là không dám nôn, đi theo Cửu Ngân nhiều năm bọn họ tự nhiên biết tính tình bất định của người.
Mặc dù đại nhân lúc này biểu hiện như chẳng thèm đếm xỉu đến, nhưng ai cũng không dám chắc một giây kế tiếp ngài có thể lấy tính mạng của bọn họ hay không, đây không phải là đang nói đùa, mà nó tuyệt đối có thể xảy ra, dù là Lang Sâm cũng khẩn trương đứng ở một bên, không kẻ nào dám mở miệng lúc này.
"Ô! Tại sao lại phải trừng phạt các ngươi?" Cửu Ngân cười tươi như hoa nhìn Bích Lệ và Kim Ưng đang quỳ gối phía dưới, hai tay được che giấu ở bên trong tay áo, cho dù là ai cũng không thể biết được suy nghĩ của hắn, ưu nhã uống trà, hoàn toàn không nhìn ra chút biểu cảm tức giận nào, nếu không phải là hai người bọn họ biết tiểu thư Phỉ Lệ đã xảy ra chuyện, thì đại nhân tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Dẫn Phượng cung vào lúc này, nhưng bây giờ ngoài việc thỉnh tội, thì bọn họ chẳng còn dám làm gì nữa.
"Thuộc hạ không chăm sóc tốt tiểu thư Phỉ Lệ, khiến tiểu thư gặp chuyện trong Dẫn Phượng cung." Bích Lệ cố gắng không để cho mình phát run, tận lực khiến mình trông thật bình tĩnh, nhưng chỉ có chính nàng mới biết rằng, lúc này nàng khẩn trương đến cỡ nào, nàng biết với tính tình của Cửu Ngân đại nhân nhất định sẽ không hề chần chừ mà muốn mạng của bọn nàng, cho dù thân phận của các nàng có chút đặc biệt, nhưng nếu là về chuyện mà đại nhân đã giao phó n, vậy thì tuyệt đối không có cơ hội cứu vãn trở về nữa.
"Ngươi còn nhớ rõ là ta đã giao Phỉ Lệ cho các ngươi chăm sóc cơ à! Ta còn cho rằng ngươi là quý nhân hay quên, quên luôn rồi ấy chứ." Đôi mắt xếch thon dài kia kia đang phóng ra sát khí kinh người, môi mỏng như được gọt dũa khẽ nhếch lên, sống mũi cao vút, thẳng tắp, khiến người ta có cảm giác huyết tinh túc sát. Trong nháy mắt khiến nhiệt độ bên trong căn phòng giảm xuống âm độ C, ai cũng không dám nói thêm gì nữa.
(*Huyết tinh túc sát: Máu me, xơ xác tiêu điều.)
Khi Cửu Ngân trở lại Dẫn Phượng cung, điều đầu tiên là phóng Tinh Thần Lực tìm kiếm một lần, nhưng không có kết quả, chỉ có điều hắn biết đối thủ không thể nào mang Phỉ Lệ đi ngay được, bởi vì không có không gian dao động mãnh liệt, nếu là thông qua việc vạch không gian để chạy trốn, tất nhiên sẽ để lại không gian dao động mãnh liệt không gian, nhưng khắp Dẫn Phượng cung lại không hề xuất hiện tình huống đó, cho nên kẻ mang Phỉ Lệ đi vẫn chưa rời khỏi Dẫn Phượng cung, mà đang núp ở một nơi khuất nào đó.
Đây cũng chính là chuyện khiến Cửu Ngân tức giận, kẻ nào trong tam giới chả biết Dẫn Phượng cung là địa bàn của hắn, lại có kẻ kiêu ngạo đến nỗi tự tìm tới cửa, đây không phải là công khai khiêu khích hắn sao? Cục tức này bảo hắn làm sao có thể nuốt trôi xuống được đây.
"Đại nhân, ngài trở lại rồi à, tại sao lại không báo cho thiếp một tiếng, đã lâu rồi Đạt Phỉ chưa gặp ngài rồi." Đang lúc tim của tất cả mọi người đều đang treo nơi cổ họng, một thanh âm làm nũng đột nhiên vang lên từ phía cửa, Đạt Phỉ cố ý gạt đám thị vệ đang ngăn trở ra, ngang qua bọn họ mà đi vào, thấy Cửu Ngân thì y hệt như con chim nhỏ bay nhào tới.
"Đạt Phỉ sao “nàng” lại tới đây, ừm!" Giọng nói Cửu Ngân dịu dàng như nước mà vang lên, một cái tay mập mờ vỗ nhẹ lên gáy Đạt Phỉ, thật giống như là người yêu đã lâu không gặp, trông dịu dàng và cưng chiều, nhưng Cửu Ngân như vậy, trong mắt những người khác, nhất thời bị hù dọa đến cả người vã mồ hôi lạnh, dù là Lang Sâm cũng không nhịn được rùng mình một cái, đại nhân như vậy e là đang sắp nổi cơn lôi đình, xem ra đám thị vệ dám để Đạt Phỉ tự ý tiến vào đây, kết cục chính là vào Mộ Vệ phủ. Lại dám trong tình huống nguy cấp mà để ả đàn bà không biết sống chết này đi vào.
"Còn không phải là vì đại nhân vẫn luôn không chịu tới hay sao, Đạt Phỉ nhớ ngài lắm." Đạt Phỉ kiêu ngạo cọ xát trên người Cửu Ngân, nàng biết chỉ có nàng mới có tư cách đứng ở bên cạnh Cửu Ngân đại nhân, không phải lúc trước Bích Lệ rất hung hăng sao? Bây giờ còn không phải là ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất đấy thôi, hừ! Nàng tuyệt đối sẽ không để cho Bích Lệ được yên ổn, xem ra “hắn” đã giải quyết nữ nhân Phỉ Lệ kia rồi, nàng đã nói rồi, không kẻ nào trong Dẫn Phượng cung có thể đứng lên đầu nàng.
"Ồ! Đạt Phỉ thật sự nghĩ tới ta sao?" Sát khí trong mắt Cửu Ngân càng thêm đậm, nữ nhân đáng chết lại dám đem cái mùi hương khó ngửi cọ lên người mình, nếu không phải là hiện tại nàng ta còn hữu dụng, hắn tuyệt đối sẽ bóp chết nàng, lại còn dám được voi đòi tiên mà dính lên người của hắn.
"Vâng! Rất nhớ, thiếp chỉ biết đại nhân rất thích Đạt Phỉ, vậy mà nữ nhân này lại dám bất kính với thiếp, đại nhân nhất định phải trừng phạt nàng ta nặng vào."
Hai mắt Đạt Phỉ ác độc nhìn Bích Lệ phía dưới, không hề hay biết những người khác hoàn toàn đem xem Đạt Phỉ là kẻ muốn chết, mà Đạt Phỉ vẫn như cũ thoải mái tự đắc dựa vào ngục Cửu Ngân cao cao tại thương nhìn Bích Lệ phía dưới.
“Hửm? Cô ta khi dễ “nàng” như thế nào? Nói thật một chút coi.” Tức giận trong mắt Cửu Ngân càng ngày càng đậm, chỉ là giọng điệu càng them dịu dàng, ngón trỏ mập mờ lưu luyến trên mặt Đạt Phỉ, vẻ mặt cưng chiều khiến người ta không nhịn được mà trầm luân vào trong đó, nhưng chỉ có bản thân Cửu Ngân mới biết, sâu trong đáy mắt có khinh bỉ cùng chán ghét cỡ nào.
“Ả thi nữ ghê tởm này đã nhốt Bỉ Lý Tạp bào Mộ Vệ phủ, hơn nữa còn liên hợp với tiện nhân trong Phượng điện khi dễ thiếp, thiếp rất khó chịu. Khiến thiếp không thể ngóc đầu lên ở trước mặt các tỷ muội nổi!” Đạt Phỉ hung tợn nhìn chẳm chẳm Bích Lệ đang quỳ trên mặt đất, giống như hận không thể xông lên cắn vài miếng.
“À! Nàng gặp Phỉ Lệ rồi à? Nói một chút xem Phỉ Lệ bắt nạt “nàng” như thế nào xem.” Khi Cửu Ngân nghe thấy Đạt Phỉ gọi Phỉ Lệ là tiện nhân, nhất thời, cả người tản ra sát khí nồng nặc, mà mấy người chung quanh phóng thích hơi thở kinh người, lại dám trước mặt bọn họ nói Phỉ Lệ là tiện nhân, nữ ngân ngu xuẩn này có lá gan thật sự rất lơn! Đủ trắng mắt! Không biết từ lúc nào trong tay Lang Sâm đã bắt đầu tràn ngập một cỗ mùi hôi thối nồng nặc, giống như sắp sống lại, mà những người chung quanh khi nhìn thấy vật trong tay Lam Sâm, cùng đều toát ra dáng vẻ đó là chuyện đương nhiên, hiển nhiên cực kỳ đồng ý với quyết định của Lang Sâm, chỉ có điều bây giờ là lúc đại nhân phát huy, cho nên màn trình diễn của bọn họ đành phải tạm hoãn lại mà thôi.
“Ả mắng thiếp là hồ ly tinh, vọng tưởng độc chiếm đại nhân, còn nói mình mới là nữ chủ nhân của Phượng điện, muốn thiếp thức thời một chút đừng nên đắc tội với ả, còn có đuổi cả thị vệ cùng tỷ muội khác của thiếp ra ngoài. Đại nhân ngài nói xem ả ta có phải rất quá đáng hay không? Đại nhân nhất định phải trừng phạt ả ta thích đáng đây, nếu không thì đưa ả ta đến Mộ Vệ Phủ cũng được!” Đạt Phỉ ác độc nói, bộ dáng kia giống như đang nói thời tiết hôm nay thật không tệ, hoàn toàn xem mình là nữ chủ nhân của Dân Phượng cung, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt như đang nhìn một ả đàn bà ngốc.
“Ồ! Nàng ấy thật sự nói như vậy sao? Bích Lệ ngươi nói với ta một chú. Phỉ Lệ có phải nói như Đạt Phỉ vừa kể lại hay không? Ta cũng rất tò mò, nếu Phỉ Lệ nói như vậy, ta rất cao hứng đây!” Cửu Ngân tà khí cong lúm đồng tiền, nhất thời cả người tản ra mị lực kinh người, khiến Đạt Phỉ lưu luyến si mê nhìn chăm chú hắn, cả người giống như không có xương tựa vào hắn, không ngừng liếm láp than thể của Cửu Ngân, mà hai tay lại liên tục kích lửa trên người của Cửu Ngân, động tác khiêu khích càng không vì có người bên cạnh mà ngừng lại. Càng thêm rõ rang, tiếng rên rie mập mờ truyền ra từ trong miệng Đạt Phỉ.
“Không có, tiểu thư Phỉ Lệ chỉ là bảo họ rời đi, họ quấy rầy tiểu thư Phỉ Lệ nghỉ trưa.” Bích Lệ không ngẩng đầu, nữ nhân không biết phân biệt, thế nhưng vọng tưởng chửi bới tiểu thư Phỉ Lệ trước mặt Cửu Ngân đại nhân, thật là không biết sống chết, không nhìn thấy trong mắt đại nhân nồng đậm vẻ chế giễu sao?
“Ngươi lại dám nói như vậy, đại nhân, ngài phải tin tưởng thiếp, lời của thị nữ hạ tiện này tuyệt đối không thể tin.” Đạt Phỉ không chịu bỏ qua vuốt ve lồng ngực Cửu Ngân, nũng nịu nói.
“Ồ! Vậy à? Đạt Phỉ, “ nàng” biết thị nữ hạ tiện trong miệng nàng có thân phận gì không?” Hơi thở ấm áp của Cửu Ngân phả lên mặt Đạt Phỉ, nhưng chẳng hề đụng tới thân thể của nàng ta, nữ nhân này thật sư coi hắn là kẻ ngu sao? Trên người dính mùi của nam nhân khác, lại còn dám tới làm nũng với hắn, lá gan quả thật không nhỏ! Hắn thật sự có thể dễ lừa đến mức đó ư?
“Là gì?” Đột nhiên không biết vì sao, nhìn Cửu Ngân dịu dàng như vậy, Đạt Phỉ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chuyện hình như không giống mình suy tính. Đại nhân không phải sai khi nghe xong lời của nàng, sẽ nổi trận lôi đình xử lý thị nữ hạ tiện kia sao? Tại sao lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy, thị nữ không phải là thị nữ, thì còn thân phận gì đáng để nhắc tới sao?
“Nàng là Ảnh Tử của Dân Phượng cung! Ngươi nói ta nên tin tưởng ngươi, hay là tin nàng?” Lời nói của Cửu Ngân giống như một thanh chủy thủ sắc bén, hung hang đâm vào lòng của Đạt Phỉ, nhất thời cả người Đạt Phỉ liền cứng lại, sắc mặt biến thành tro tàn, nàng dĩ nhiên biết ở Dân Phượng cung có Ảnh Tử, nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ tới thị nữ đang quỳ trước mặt có quan hệ gì với Ảnh Từ cả.