Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tổng quản, Tiểu Lăng Tử kia ngã bệnh.” Một tiểu thái giám nói với Từ tổng quản.
Từ tổng quản sửng sốt, đứng lên nhíu mày: “Ngã bệnh?”
Tiểu thái giám gật đầu: “Đúng vậy, nô tài mới nhìn thấy, đang nằm nửa chết nửa sống trên giường.”
“Ngươi xác định?” Từ tổng quản nhướng mày.
Tiểu thái giám liên tục gật đầu: “Nô tài thực xác định.”
“Vừa nãy ngài bảo ta đi qua xem hắn xảy ra chuyện gì, nô tài liền đi, đi đến cửa gọi hắn vài tiếng cũng không thấy ai đáp lời, liền tự tiện đi vào, người nọ liền đang nằm trên giường hấp hối.”
“Tổng quản, ngài nói xem có cần đi lấy mấy miếng dược cho hắn hay không?” Tiểu thái giám hỏi ý kiến.
“Không.” Từ tổng quản phủ quyết, không khỏi cười si ngốc lên tiếng: “Đây thật sự là trời cũng giúp ta.”
Ông ta vui vẻ cười hai tiếng, ra lệnh: “Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được cho Lăng Tiêu chữa bệnh uống thuốc.”
Tiểu thái giám ngây ngẩn một lúc, lập tức hiểu rõ cúi đầu, thuận theo lên tiếng.
Từ tổng quản âm hiểm nheo lại mắt: “Ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.”
Nhìn bóng dáng tiểu thái giám đi xa, Từ tổng quản thảnh thơi phẩy bụi, gần đầy, hoàng đế càng thêm tin cậy Lăng Tiêu, ông đã sớm nhìn không quen mắt, nhưng xui là không có nhược điểm của Lăng Tiêu, thêm Hoàng Thượng không dễ lừa dối, mới chậm chạp không dám có động tác.
Hiện giờ, Lăng Tiêu là tự mình bị bệnh.
Nếu là một người bệnh chết thì cũng chẳng trách bất kì ai.
Từ tổng quản cười gian.
Hoàng đế hai ngày gần đây luôn cảm thấy rất không thích hợp, quần áo bị cài rộng, đai lưng cũng buộc lỏng, đồ ăn sáng không ngon miệng, luyện kiếm cảm thấy cũng không đúng.
Hắn nhíu mày, quét một vòng mới phát hiện, ít đi tiểu thái giám vẫn luôn tri kỷ hầu hạ hắn đoạn thời gian trước.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Từ tổng quản hỏi: “Lăng Tiêu đâu?”
Từ tổng quản hơi sửng sốt, trong lòng dĩ nhiên có ý tưởng, liền cúi đầu hành lễ nói: “Hoàng Thượng, Tiểu Lăng Tử ngẫu nhiên cảm phong hàn đã hai ngày, nô tài sợ hắn lây bệnh cho ngài, liền để hắn ở trong phòng nghỉ ngơi.”
Hoàng đế nhướng mày, Từ tổng quản bật người nói tiếp: “Nô tài đã để người nấu thuốc cho hắn, nhưng đoạn thời gian gần đây sợ là không thể hầu hạ Hoàng Thượng.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Hoàng đế nhếch môi hỏi.
“Không tính là nghiêm trọng, chỉ là khôi phục cần một đoạn thời gian.” Từ tổng quản hành lễ.
Hoàng đế khẽ thở dài một tiếng: “Chọn một nhân sâm trăm năm, cầm cho hắn dùng, gọi thái y đến nhìn hắn xem.”
Từ tổng quản kinh ngạc, tạm dừng vài giây, không nghĩ tới hoàng đế coi trọng tiểu thái giám Lăng Tiêu này như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm ghen ghét y, mặt ngoài lại cung kính hành lễ đáp: “Vâng.”
Có lẽ là Từ tổng quản hơi hơi tạm dừng khiến hoàng đế chú ý, hoàng đế giương mắt nhìn ông ta, ánh mắt mưu lợi.
Từ tổng quản bị nhìn thân thể cứng còng.
Hoàng đế nhìn thì tựa hồ cảm thấy không thích hợp, đột nhiên nói: “Trẫm cùng ngươi đi xem sao.”
“Không…” Từ tổng quản theo phản xạ cự tuyệt, hoàng đế theo dõi ông, Từ tổng quản vội vàng khom người giải thích: “Ý của nô tài là, Hoàng Thượng cửu ngũ chí tôn sao có thể đến chỗ nô tài? Hơn nữa, Tiểu Lăng Tử trên người có bệnh, nếu lây bệnh cho ngài, thì phải làm sao đây.”
Hoàng đế không lên tiếng, Từ tổng quản quỳ gối trước mặt hoàng đế: “Xin Hoàng Thượng nghĩ lại, lấy long thể làm chủ a.”
“Đứng lên đi.” Hoàng đế nhìn Từ tổng quản nửa ngày, từ từ mở miệng, Từ tổng quản nơm nớp lo sợ đứng dậy, như thăm dò hỏi: “Vậy nô tài đi gọi thái y cho Tiểu Lăng Tử?”
“Ân.” Hoàng đế gật đầu, Từ tổng quản cúi người rời đi.
Hoàng đế nhìn bóng lưng của ông, trên mặt một mảnh ý lạnh.
Người nhìn hắn lớn lên cũng sẽ nói dối, xem ra là già thật rồi.
Rời khỏi tầm mắt hoàng đế, từ trong khố phòng lấy ra một nhân sâm trăm năm, Từ tổng quản dừng cước bộ, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn đen lại.
Hoàng đế thế nhưng còn hỏi thăm tiểu tử Lăng Tiêu này! Còn cho hắn nhân sâm trăm năm, còn muốn cho hắn xem thái y!!!
Từ tổng quản càng nghĩ càng ghen ghét, một thái giám nho nhỏ, mới tới không bao lâu đã khiến hoàng đế nhớ thương như vậy, giữ lại sau này tất thành họa lớn.
Nghĩ vậy, Từ tổng quản liền không thể cứ để trơ như vậy!
Mang theo nhân sâm trăm năm, vòng đường, liền đến phòng Lăng Tiêu.
Trong phòng, Từ tổng quản vẩy phất trần đứng ở bên giường Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu mơ mơ màng màng, trước mắt mơ hồ, nhưng cũng ẩn ẩn thấy được bóng người, căn cứ bóng dáng, y đoán ra người mặc một thân y phục thái giám màu đỏ thêu tường vân chính là Từ tổng quản, y liền lười mở miệng nói chuyện.
Đã hai ngày, không có người tới phòng y, không có người đưa đồ ăn đưa nước uống cho y, vốn đã bị bệnh, hiện tại thân thể y càng thêm suy yếu, Lăng Tiêu còn không muốn chết, cho nên suy yếu như vậy y chỉ có thể liều mạng tích góp từng tí một khí lực chờ bệnh mình tốt một chút thì ra ngoài tìm thức ăn nước uống, căn bản không có sức để ý tới Từ tổng quản.
Nhưng Từ tổng quản lại không tha cho y.
“Lăng Tiêu, Tiểu Lăng Tử, ngươi có biết ta cầm trong tay là gì không?”
Từ tổng quản khoe khoang chuyển động cái hộp tinh xảo trong tay.
Lăng Tiêu nuốt nuốt nước miếng, nhuận nhuận cổ họng khô khốc.
“Đây chính là nhân sâm trăm năm Hoàng Thượng ngự ban.”
“Là đưa cho ngươi nha.” Từ tổng quản cười gian: “Nhưng nó hiện tại cũng là của ta.”
“Không chỉ cái này, chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ nhận được càng nhiều, Hoàng Thượng cũng chỉ có một mình ta hầu hạ.”
Lăng Tiêu nhíu mày, Từ tổng quản đang nói cái gì!
“Lăng Tiêu, tiểu thái giám ngươi quả thật đủ thông minh, nếu ngươi tuyệt đối trung thành với ta, ta cũng không đành lòng đi đến một bước này, ngươi nói có đúng không.”
Lăng Tiêu cắn răng, thanh âm khàn khàn nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?!”
“A…” Từ tổng quản cười lạnh: “Không rõ sao? Không rõ cũng không sao, ta nói cho ngươi nghe từng chuyện.”
“Hoàng Thượng nhật lí vạn ky, giao ngươi cho ta chiếu cố.”
Lăng Tiêu cả kinh, nhăn chặt mày.
Từ tổng quản như có ý mà nói: “Trong hoàng cung này a, một vài thái giám bệnh chết cũng là bình thường, ta đã báo cho Hoàng Thượng, nói ngươi cảm nhiễm phong hàn, sau này qua đi, ta sẽ báo cho Hoàng Thượng, ngươi thể yếu không qua được bệnh, một bệnh liền không nổi.”
Lăng Tiêu tự biết hai ngày y bị lượng ở trong này, chính là Từ tổng quản có sát tâm với y, muốn y tự sinh tự diệt, nhưng không biết hiện tại bị gì kích thích, thế nhưng cả cho y tự sinh tự diệt cũng không thể chịu đựng, muốn trực tiếp giết y!
Giết y, sau đó lừa gạt hoàng đế! Nói y bị bệnh chết!
Không được, y không thể ngồi chờ chết như vậy!
Lăng Tiêu suy yếu đứng lên, khi đang cân nhắc nên chạy trốn như thế nào, đột nhiên từ ngoài có một nhóm người đi vào.
Cùng với một tiếng quát to của thái giám —— Hoàng Thượng giá lâm.
Lăng Tiêu mắt sáng rực, liền nhìn thấy hoàng đế một thân hắc y đi đầu đến, đi theo sau là một đám thái giám cung nữ.
Thấy vậy, chẳng biết tại sao, lòng Lăng Tiêu đột nhiên liền yên ổn.
“Hoàng… Hoàng Thượng…”
Từ tổng quản nhìn thấy hoàng đế, chân như nhũn ra, ông ta quỳ gối trước mặt hoàng đế, thỉnh an hoàng đế.
Ông không biết lời ông nói bị hoàng đế nghe được bao nhiêu, nhưng thân thể bị dọa đến run rẩy không ngừng, cả nói cũng nói không được đầy đủ.
Hoàng đế lẳng lặng nhìn ông ta, đột nhiên hỏi: “Từ tổng quản, ngươi hầu hạ trẫm đã bao nhiêu năm?”
Từ tổng quản cúi thấp đầu: “Lão nô từ khi Hoàng Thượng năm tuổi đã bắt đầu chăm sóc ngài.”
“Năm tuổi.” Hoàng đế thì thầm: “Vậy ngươi phải hiểu rõ tính trẫm mới phải.”
Từ tổng quản sửng sốt, hoàng đế nói: “Trẫm ghét nhất là lừa gạt.”
Từ tổng quản hoảng hốt, trong lòng hiểu rõ hoàng đế đã nghe hết những lời ông ta nói, không khỏi cảm thấy càng thêm bối rối, ông ta nơm nớp lo sợ nhiều năm như vậy, không lừa gạt qua hoàng đế bất cứ chuyện gì, chỉ một lần này, ông không thể bị nhìn thấu!
Suy nghĩ, ông ta vội hô: “Nô tài không lừa gạt Hoàng Thượng, nô tài một lòng trung thành với Hoàng Thượng.”
Hoàng đế không để ý tới, Từ tổng quản cắn răng, ánh mắt quét đến Lăng Tiêu trên giường, càng trốn tránh trách nhiệm nói: “Là hắn!”
“Hoàng Thượng, là hắn! Là Lăng Tiêu yêu ngôn hoặc chúng, hắn cố ý dẫn lão nô nói ra lời vừa rồi, Hoàng Thượng, lão nô là bị oan uổng a!”
Từ tổng quản chỉ về phía Lăng Tiêu trên giường, Lăng Tiêu mơ mơ màng màng, cả bóng người cũng nhìn không chính xác.
Hoàng đế nhăn chặt lông mày, nhìn chằm chằm ánh mắt Từ tổng quản một giây cũng không dời đi.
Hắn lẳng lặng nghe xong Từ tổng quản nói dối, thâm trầm rũ mắt, cuối cùng thở dài mở miệng: “Từ Kỳ Sơn tuổi tác đã cao, không còn thích hợp ở lại làm chủ sự bên người trẫm, nay loại khỏi vị trí tổng quản thái giám, vốn nên lưu đày xuất cung, nhưng trẫm cảm kích hơn hai mươi năm chiếu cố trẫm, cố y mở trường hợp đặc biệt, cho phép áo gấm về nhà.”
“Hoàng… Thượng?” Từ tổng quản ngốc lăng, không thể tin nhìn hoàng đế, ông hầu hạ hoàng đế nhiều năm như vậy, cứ như vậy bị cách chức? Làm thái giám cả đời chỗ nào còn có gia hương…
Từ tổng quản mặt xám như tro tàn.
Hoàng đế xoay người không nhìn Từ tổng quản nữa: “Kéo xuống đi.”
“Vâng.” Phía sau bước ra khỏi hàng hai vị thái giám, kéo Từ tổng quản không còn sinh khí đi xuống.
Sau khi Từ tổng quản bị kéo xuống, hoàng đế đi tới trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu trong lòng biết y nên đứng dậy hành lễ, nhưng đầu hôn mê cùng thân thể suy yếu lại làm y khi đứng lên liền nháy mắt ngã xuống, vừa ngã, y liền hoàn toàn ngất đi.
Lần thứ hai tỉnh lại, Lăng Tiêu cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cổ họng cũng không còn khô nữa, trong bụng cũng không còn thấy đói khát, xem ra là khi hôn mê có người đút y ăn cho uống nước, nhưng cảnh tượng y đoán hiện tại cũng không phải căn phòng trước kia của y, y ở trong một nơi lớn hơn rất nhiều cũng hoa lệ hơn rất nhiều căn phòng trước kia của y, y xoay người ngồi dậy, bật người liền có hai tiểu thái giám lại đây hành lễ với Lăng Tiêu.
“Lăng tổng quản, ngài thế nào?”
Lăng Tiêu nghe thấy xưng hô này thì sửng sốt, nháy mắt nhìn hai tiểu thái giám trước mặt rất cung kính với y.
“Các ngươi vừa mới gọi ta là gì?”
Hai tiểu thái giám cung kính nói: “Lăng tổng quản a.”
Thấy Lăng Tiêu vẻ mặt mê mang, trong đó có một người thông minh giải thích: “Công công, là như thế này, Hoàng Thượng đã để ngài làm tổng quản thái giám.”
Tổng quản thái giám?
Lăng Tiêu kinh ngạc: “Vậy Từ tổng quản đâu?”
“Lăng tổng quản, Từ tổng quản đã bị Hoàng Thượng cách chức đuổi ra khỏi cung.”
Lăng Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, y có chút ấn tượng, Từ tổng quản ở trước mặt y nói một đống, còn muốn giết y, kết quả là bị hoàng đế chạm phải, cái gì cũng bị vạch trần.
Lúc này mới làm hoàng đế cho miễn chức…
Mà vị trí tổng quản còn trống, đi theo bên người hoàng đế thì trừ Từ tổng quản cũng chỉ còn lại có mình, cho nên mình nhặt được tiện nghi lớn, lập tức lên vị trí tổng quản thái giám, cho nên y được đổi phòng.
Lăng Tiêu giương mắt nhìn chung quanh, nơi này quả thật tốt hơn y trước kia nhiều, trên giường có màn, bàn ghế dựa đều là đá cẩm thạch, chung quanh còn có vật phẩm trang sức, còn không chỉ có một căn phòng, trên bàn có giá cắm nến, ban đêm không cần mò mẫm nữa!
Cmn quá may mắn!!!
Đánh bậy đánh bạ giải quyết một đại cừu địch luôn ngáng chân y! Còn thăng chức! Còn ở được cái phòng này!
“Lăng tổng quản.” Ở cửa có người hành lễ, Lăng Tiêu hoàn hồn, hắng giọng một cái, hô ra ngoài một tiếng: “Tiến vào.”
Lập tức, ở cửa lục tục có mười mấy cung nữ thái giám tiến vào, trong tay hoặc nâng vải vóc hoặc bưng ngân lượng hoặc bưng dược liệu quý báu, phân loại ở hai bên.
Tiểu thái giám đi đầu đi tới trước mặt Lăng Tiêu, hành lễ nói: “Lăng tổng quản, những thứ này là Hoàng Thượng ban cho ngài.”
“Cho ta?” Lăng Tiêu muốn xuống giường, hai tiểu thái giám vừa nãy liền bật người ngồi xổm xuống mang giày cho y.
Lăng Tiêu được hầu hạ có chút phản ứng không kịp, xuống giường nhìn vải vóc cùng ngân lượng còn có dược liệu trân quý đó, đều là vẻ mặt mộng bức.
Y không phải là nằm mơ đi?
Hoàng đế sao lại đột nhiên tốt với y như vậy?
Lăng Tiêu vỗ vỗ mặt mình, có chút đau, là thật.
Thái giám đi đầu nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Lăng Tiêu thì lén cười cười nói: “Lăng tổng quản, đừng hoài nghi, những điều này là thật.”
“Ngươi lại biết ta nghĩ gì?” Lăng Tiêu nhìn về phía tiểu thái giám kia, người nọ mặt mày thanh tú, vẻ mặt non nớt, thoạt nhìn tuổi cũng không lớn.
Tiểu thái giám cười cười: “Tổng quản ngài cái gì cũng viết ở trên mặt.”
“Phải không?” Lăng Tiêu kéo dài ngữ khí, sờ sờ mặt mình, tiểu thái giám cảnh giác phát hiện Lăng Tiêu không vui lòng, vội vàng dời đề tài: “Lăng tổng quản, kỳ thật mấy thứ này là Hoàng Thượng bồi thường cho ngài.”
“Bồi thường?” Lăng Tiêu nhướng mày.
Tiểu thái giám gật gật đầu, giải thích: “Các nô tài lúc trước từ trong phòng Từ tổng quản tìm ra không ít đồ Hoàng Thượng từng ban cho ngài, Hoàng Thượng nhìn thấy, lại thấy phòng ngài đơn sơ, chỉ có hai bộ xiêm y, liền biết ủy khuất ngài, cố y ban cho ngài lần nữa.”
Lăng Tiêu nâng đầu, dáng vẻ sáng tỏ, thì ra là có chuyện như vậy, y đã nói hoàng đế sao lại đột nhiên tốt như vậy.
Thì ra là khổ nhục kế mà y trước đây nhịn tức giận đưa tất cả đồ ban thưởng tặng cho Từ tổng quản…
Tuy nói khổ nhục kế này y còn chưa kịp bóc trần, mục đích là để trả thù Từ tổng quản, nhưng trong lúc vô tình bị phá hủy, ngược lại cho y không ít chỗ tốt.
Lăng Tiêu sờ sờ bạc trong bàn, mỉm cười tà khí, lần bị bệnh thật đúng là tốt.
Tiểu thái giám thấy Lăng Tiêu không nói nữa, liền cúi đầu nói: “Vậy tổng quản, nô tài trở về hồi bẩm Hoàng Thượng?”
“Từ từ.” Lăng Tiêu cản lại hắn, tiểu thái giám cung kính đứng ở trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu từ trên xuống dưới đánh giá tiểu thái giám tuổi không quá lớn này một chút, khí chất thực sạch sẽ, không có khí tức đặc biệt nương của thái giám khác, cười rất ngại ngùng, không giống người gian trá trong cung, ánh mắt hơi mang theo chút tính kế, người này hẳn là không ngu ngốc, Lăng Tiêu vừa lòng nhấp nhấp môi: “Ngươi gọi là gì?”
Tiểu thái giám sửng sốt, nhu nhu hồi đáp: “Nô tài Tiểu Lý Tử.”
Lăng Tiêu rũ mắt: “Tiểu Lý Tử.”
“Có nô tài.” Tiểu Lý Tử trả lời.
Lăng Tiêu cười cười, hơi suy tư hỏi: “Hoàng Thượng hiện tại ở đâu?”
“Đang ở Ngự Thư phòng xử lý chính vụ.” Tiểu Lý Tử trả lời.
Lăng Tiêu xoa cằm nghĩ nghĩ nói: “Ngươi chờ một chút.”
Nói xong, y xoay người từ buồng trong mặc một bộ y phục đi ra.
“Lăng tổng quản, ngài…” Tiểu Lý Tử kinh ngạc.
Lăng Tiêu cười cười nói: “Ta cùng ngươi đi xem Hoàng Thượng.”
Khi nhìn thấy hoàng đế, hắn đang phê tấu chương.
Lần này tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đúng là hoàng đế tới đúng lúc, mới cứu được y.
Lăng Tiêu y có thù báo thù, có ân báo ân, ân tình của hoàng đế lúc này y nhớ kỹ.
Nghĩ vậy, y đi đầu quỳ xuống, Tiểu Lý Tử phía sau cũng theo.
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Tiêu hơi hơi kinh ngạc.
“Ngươi tỉnh?”
Lăng Tiêu cúi đầu: “Nhận Hoàng Thượng nhớ thương.”
Hoàng đế nhấp môi nói: “Đứng lên, Tiểu Lý Tử ngươi xuống trước đi.”
“Vâng.” Thái giám phía sau khom người đi xuống.
Lăng Tiêu đứng dậy, bước nhỏ đến trước mặt hoàng đế: “Nô tài giúp ngài mài mực đi.”
“Chờ ngươi tốt hơn đi.” Hoàng đế liếc Lăng Tiêu một cái nói: “Thân thể cảm thấy như thế nào?”
“Đã tốt hơn nhiều.” Lăng Tiêu trả lời: “Nô tài bệnh nhanh khỏi cũng sẽ nhanh.”
Hoàng đế nói: “Vải vóc ban cho ngươi, liền làm thêm vài bộ xiêm y.”
Lăng Tiêu sửng sốt, hoàng đế là đang quan tâm y… Y không khỏi hơi cảm động, cảm thấy có chút ấm áp.
“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.”
Hoàng đế khẽ gật đầu, cúi đầu chuyên chú với việc của mình, ngược lại không để mắt đến Lăng Tiêu, chờ bận bịu xong, thấy Lăng Tiêu còn ở trước mặt, liền nhìn về phía y hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì?”
Lăng Tiêu nhấp môi, quỳ xuống nói: “Nô tài lần này đến, là để tạ ơn.”
“Tạ ân cứu mạng của Hoàng Thượng, tạ ân thưởng thức của Hoàng Thượng, tạ Hoàng Thượng ban thưởng.” Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất.
Tiểu thái giám sắc mặt tuy rằng tái nhợt, nhưng mặt mày sinh động, nhất là khi nói lời đó thì biểu tình ngầm có ý ôn nhu, tựa hồ rút đi một tia củ ấu, khiến người nháy mắt sáng ngời.
Hoàng đế nhìn, không khỏi hơi sửng sốt, hắn buông bút trong tay, đáp: “Đứng lên đi, ngươi thân thể chưa hảo, không cần đa lễ.”
Lăng Tiêu nghe thế đứng dậy, hoàng đế nói: “Ngươi nếu nhớ kỹ ân tình của trẫm, liền sớm dưỡng hảo thân thể trở về giúp trẫm làm việc.”
“Vâng, nô tài nhớ kỹ.” Lăng Tiêu đáp.
Hoàng đế thấy tiểu thái giám mặt mang mệt mỏi, liền nói: “Nếu vô sự, ngươi liền xuống nghỉ ngơi đi.”
“Nô tài cáo lui.” Lăng Tiêu cũng tự biết tình huống thân thể, không cố chống đỡ, cúi đầu hành lễ cong eo liền rời đi.