Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu thái giám sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, mặt mày lộ vẻ ẩn nhẫn thống khổ.
Tim hoàng đế bị tóm, dời mắt, liền nhìn thấy vai trái y bị đâm một kiếm, miệng vết thương đang chảy máu tươi, tay phải bởi vì bưng miệng vết thương kia mà dính đầy máu.
Máu tươi theo cánh tay trắng nõn của y chảy xuống, uốn lượn thành tơ, diễm lệ đến chói mắt.
Hoàng đế thấy vậy, cất bước tiến lên, quỳ một gối ngồi xổm ôm tiểu thái giám đang suy yếu vào trong ngực.
Mọi người hoảng hốt, đều theo động tác của hoàng đế mà quỳ trên mặt đất.
Có thể khiến hoàng đế không để ý tôn ti, cúi xuống đỡ người, Lăng tổng quản này là người đầu tiên, mọi người cúi đầu, trong lòng đều là kiêng kị vi diệu với Lăng tổng quản.
“Đi gọi thái y.” Hoàng đế lạnh mặt, nói một câu, Tiểu Lý Tử bên cạnh lĩnh mệnh, cúi thấp đầu, cung kính hành lễ, đứng dậy khom lưng cực thấp, lui về phía sau rời đi.
Lăng Tiêu kinh ngạc với trường hợp mọi người quỳ xuống, cảm nhận thân thể hoàng đế ôm lấy mình, có chút cứng ngắc, trong lòng cũng rất sợ hãi.
Y biết hoàng đế có tính thú với y, nhưng lúc này nhìn hoàng đế hạ mình ở trước mặt mình, Lăng Tiêu lại ý thức được, phân lượng của mình trong lòng hoàng đế còn nặng hơn cả mình tưởng tượng.
Y sợ hãi, đồng thời cũng biết rõ, đây đối với y mà nói, là một chuyện tốt, ít nhất có thể khiến khổ nhục kế lần này của y tiến hành càng thuận lợi một ít, suy nghĩ, Lăng Tiêu mềm mềm mở miệng.
“Hoàng Thượng… Nô tài không sao, đừng lo lắng.”
Hoàng đế nghe thấy Lăng Tiêu trấn an, nhìn Lăng Tiêu một cái, im lặng mím chặt môi, ôm lấy Lăng Tiêu, lạnh lùng nói ra sau: “Toàn lực truy nã thích khách.”
“Dạ.” Toàn bộ Ngự lâm quân quỳ trên mặt đất lĩnh mệnh.
Lăng Tiêu thấy vậy, vội lặng lẽ kéo kéo ống tay áo hoàng đế, nhỏ giọng xen mồm: “Hoàng Thượng, thích khách này là vì cứu Mạc tú nữ trong lãnh cung, nô tài không cẩn thận nghe thấy kế hoạch của bọn họ, mới chịu khổ độc thủ.”
Lúc này đây mình hy sinh lớn như vậy, nhất định muốn hoàng đế không chỉ truy nã thích khách, còn muốn hắn biết chuyện này không thoát khỏi liên quan với Mạc Khởi, khiến hoàng đế quyết tâm từ bỏ Mạc Khởi.
Không thì liền uổng phí tổn thương mà y phải chịu…
Nhưng mà, hoàng đế nghe vậy, lại như có điều suy nghĩ nhìn Lăng Tiêu, cái nhìn kia như nhìn Lăng Tiêu đến thấu triệt, Lăng Tiêu bị nhìn mà sợ, không khỏi bưng miệng.
Hoàng đế nói: “Việc này, trẫm sẽ trả lại công đạo cho ngươi, ngươi hảo hảo dưỡng thương cho trẫm.”
Nói xong, hoàng đế ôm Lăng Tiêu đến Ninh Hiên cung.
Cái ôm của hoàng đế thực ổn cũng thực ấm, tựa như lần hôn mê trước, cái ôm này khiến Lăng Tiêu quyến luyến, khiến Lăng Tiêu an tâm.
Y há há miệng, còn muốn nói gì, lúc này đã có chút không muốn phá hủy một khắc ôn tồn này.
Hơn nữa, hoàng đế vừa nãy mới nói, không đơn giản chỉ để y dưỡng thương, y nhiều lời chỉ sợ vô ích.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu im lặng rũ mặt, nhu thuận nằm trong ngực hoàng đế.
Ngoài cung điện yến hội.
Phó Vũ Quân có chút suy nghĩ nhìn phương hướng hoàng đế Mục quốc rời đi, cùng với thủ vệ rõ ràng tăng mạnh bốn phía, im lặng buông mắt, sờ sờ cằm.
“Hoàn tử, bên này.”
Yến hội đã chấm dứt, tiểu thái giám dẫn đám người Phó Vũ Quân xuất cung đang mịt mờ thúc giục Phó Vũ Quân rời đi.
Phó Vũ Quân nhíu mày, cuối cùng nhìn liếc nhìn phương hướng hoàng đế Mục quốc rời đi, khẽ cười, mang theo người của mình đuổi kịp tiểu thái giám.
Trở lại chỗ ở.
Phó Vũ Quân dạo bước trong phòng, trong đầu của hắn sao cũng không lái đi được vũ điệu kinh diễm toàn trường trên yến hội kia, sao cũng không thể quên được bóng hình xinh đẹp hư ảo trên sa bình.
Hắn suy nghĩ, đến tột cùng phải là người phong hoa tuyệt đại như thế nào mới có thể nhảy được vũ tư như vậy?
Nàng đến tột cùng là ai? Dáng vẻ thế nào?
Phó Vũ Quân mỗi khi suy nghĩ, tâm tựa như có vạn con kiến gặm cắn, vừa đau lại ngứa, khó nhịn vạn phần.
Khi vũ giả kia cuối cùng rời đi, bóng dáng khiến người mơ màng, cũng khiến hắn nhớ thương.
Hoàng đế Mục quốc bảo hộ nàng như thế, Phó Vũ Quân biết rõ không nên có tâm tư, lại không thể khống chế trên yến hội, liên tiếp tìm hiểu tin tức của nàng, nhưng trừ hoàng đế Mục quốc, người khác đều không biết được.
Mà hoàng đế Mục quốc kia, vốn là có ý che giấu vũ giả, Phó Vũ Quân tìm hiểu nhiều lần đều bị hắn nói vài ba câu đẩy đi.
Phó Vũ Quân cũng bởi vậy, mà không có được một chút tin tức về vũ giả kia.
Nhưng hoàng đế Mục quốc càng như vậy, Phó Vũ Quân lại càng khó nhịn, càng muốn biết khuôn mặt thật của vũ giả kia!
“Cốc cốc.” Cửa truyền miệng đến tiếng đập cửa.
Phó Vũ Quân thu hồi tâm tư, đi về trước bàn ngồi xuống, rót cho mình chén trà, nói một tiếng với cửa: “Vào đi.”
Tiến vào là một nam nhân một thân màu nâu xanh ăn mặc gọn gàng, ăn diện như tiểu tư, nam nhân trên đầu bao khăn trùm đầu màu nâu, làn da ngăm đen, để tám chòm râu.
Sau khi hắn tiến vào, quỳ với Phó Vũ Quân, hành lễ.
Phó Vũ Quân gật đầu, để nam tử đứng dậy, nam tử này là tùy tùng hắn mang đến, tên là Tiếu Phong.
“Hỏi thăm thế nào rồi?”
Tiếu Phong biết chút võ, cũng biết ngụy trang, người lại khéo đưa đẩy, Phó Vũ Quân bảo hắn đi hỏi thăm tối nay trong hoàng cung xảy ra chuyện gì.
“Vương tử, thuộc hạ đã hỏi thăm rõ ràng.” Tiếu Phong trên mặt mang chút đắc ý đáp: “Tối nay, trong hoàng cung Mục quốc, xuất hiện thích khách.”
“Thích khách?” Phó Vũ Quân nghe vậy, ngoài ý muốn nhướng mày: “Ngược lại ngoài dự đoán, nơi này có thích khách, nguy hiểm như vậy, hoàng đế Mục quốc sao lại còn vội vã đuổi qua đến thế?”
Tiếu Phong nghe thấy, vội giải thích: “Hoàng tử không biết, hoàng đế Mục quốc đến, đơn giản là nơi thích khách xuất hiện có một thái giám.”
Phó Vũ Quân nghe vậy hơi sửng sốt, mặt mang nghi hoặc, hắn rũ mắt im lặng nửa ngày, hỏi: “Thái giám đó có gì đặc biệt?”
Tiếu Phong trả lời: “Thuộc hạ không xác định, nhưng trong cung Mục quốc đều nghe đồn hắn là đệ nhất công tử của hoàng đế Mục quốc.”
“Nam phi?” Phó Vũ Quân mắt buông lỏng, hơi kinh ngạc: “Không, thái giám cũng không phải nam nhân, không nghĩ tới hoàng đế Mục quốc thế nhưng cũng không tồi.”
Không chỉ ẩn dấu một tuyệt sắc giai nhân thần bí, còn cùng với thái giám bên người, hoàng đế Mục quốc kia, dưới tác phong nghiêm cẩn kia lại hoang đường phong lưu như thế.
Nghĩ, Phó Vũ Quân cười nhạo lắc đầu, tựa hồ đang khinh thường.
“Người thích khách muốn ám sát đêm nay là thái giám kia?”
Trong lòng cảm thấy hoàng đế Mục quốc là một người phong lưu hoang đường, Phó Vũ Quân hỏi ý mà giọng điệu bắt đầu có vẻ không chút để ý.
Tiếu Phong đáp: “Không, hoàng tử, tối nay thích khách này không vào cung ám sát người, là tới cứu người.”
“Cứu?” Phó Vũ Quân có ý tứ nhướng mày.
Tiếu Phong rũ mắt, cân nhắc mở miệng hỏi: “… Hoàng tử có còn nhớ rõ nữ tử tuyệt mỹ đại náo yến hội tối qua hay không?”
Phó Vũ Quân gật đầu, nàng đại náo yến hội, khiến hắn muốn quên cũng khó.
Tiếu Phong đáp: “Thích khách kia muốn cứu là nàng.”
Phó Vũ Quân kinh ngạc nhướng mày, trong đầu đầu tiên là hiện ra một thân ảnh…
Nam tử áo lam trên yến hội đêm qua rõ ràng không bình thường với nàng, hắn tựa hồ là Lan Úy con trai của Tể tướng Mục quốc.
Người cứu nữ tử kia, chính là hắn?
Phó Vũ Quân rũ mắt trầm tư.
Liền nghe Tiếu Phong nói: “Thích khách bị thái giám bắt gặp, bối rối liền đâm thái giám bị thương, thái giám này vừa bị đâm, liền quấy nhiễu hoàng đế Mục quốc.”
Phó Vũ Quân nghe vậy rũ mắt, thích khách có thể tránh thoát thủ vệ tiến vào hoàng cung sao sẽ để một thái giám tay trói gà không chặt trốn thoát, còn quấy nhiễu hoàng đế Mục quốc?
Phó Vũ Quân như có điều suy nghĩ chuyển động chén trà trong tay, cười khẽ: “Xem ra, hoàng cung Mục quốc đúng là có chút ý tứ.”
Tiếu Phong nghe vậy, đồng ý cúi thấp đầu, nói: “Hoàng tử, không chỉ là vậy, lần này Tiếu Phong còn nghe thấy một chuyện thú vị.”
“Nói nghe một chút.” Phó Vũ Quân cảm thấy hứng thú nói.
Tiếu Phong cười nói: “Tiếu Phong nghe nói, nữ tử trên dạ yến hôm trước không phải tận lực quấy rối.”
“Không phải tận lực quấy rối? Vậy là gì?” Phó Vũ Quân buồn cười, rất khó tưởng tượng nàng không phải là tới quấy rối, vậy thì tới làm gì.
Tiếu Phong nói: “Nghe nói, nàng muốn tranh sủng trước mặt hoàng đế Mục quốc, cho nên tìm một vũ giả đến thế thân nàng, cuối cùng trộm long chuyển phượng, trổ hết tài năng.”
Phó Vũ Quân nghe vậy kinh ngạc, nữ tử này đã vậy còn quá lớn mật.
Tiếu Phong nói: “Nhưng mà, cuối cùng vũ giả kia lại đùa giỡn nàng, cũng không hiện thân, cho nên nàng mới có thể mất dáng vẻ trên dạ yến.”
“Tình cờ chính là, tối hôm sau khi nàng bị bắt, cũng là đêm nay, vũ giả kia liền xuất hiện …”
Phó Vũ Quân nghe vậy ngẩn người, đột nhiên đứng lên: “Ngươi là nói vũ giả nàng tìm chính là vũ giả khiêu vũ hình cắt kinh diễm toàn trường tối nay?!”
Tiếu Phong cúi đầu đáp: “Tám chín phần mười.”
Phó Vũ Quân nghe vậy rũ mắt trầm tư, nửa ngày, hắn giương mắt hỏi: “Nữ tử đêm qua tên là gì?”
Tiếu Phong đáp: “Mạc Khởi, từng là tú nữ của hoàng đế Mục quốc.”
Mạc Khởi… Phó Vũ Quân lẩm bẩm tên này, trong lòng có một ý tưởng.