Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy ngạc nhiên nhưng từ đầu tới cuối, vẻ mặt của hắn lại trái ngược hoàn toàn, dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, A Kết nhanh chóng lấy lại tinh thần, không nói một lời, đi về phía phòng bếp.
Hắn giúp đỡ cũng được, hắn mỉm cười dịu dàng cũng được, ở trong mắt nàng, hắn vẫn là công tử ăn chơi trác táng hay ép buộc nàng, từng khiêu khích vị hôn phu của nàng, nói muốn đoạt nàng.
Nàng và Mạnh Trọng Cảnh không còn liên quan tới nhau nữa, nhưng điều này không có nghĩa là những chuyện Triệu Trầm đã làm không có liên quan gì tới nàng. Nam nhân có thể ép buộc nữ tử con nhà đàng hoàng gả cho hắn, tính cách hắn thế nào còn không nhìn ra hay sao? Chẳng qua nàng bị từ hôn, nhìn thấy hắn, công tử nhà giàu tuấn tú lễ phép, nàng sẽ bắt lấy cơ hội, tiếp thu tấm lòng giả dối của hắn hay sao.
Hư vinh lại tự cho là đúng.
Xoay người, bước vào phòng bếp, A Kết cũng không thèm quay đầu lại, liếc mắt một cái.
Sắc mặt Triệu Trầm xanh mét.
Mới đi ra khỏi hàng rào, phát hiện nàng muốn tránh hắn, hắn không đè nén nổi sự tức giận, đi thẳng đến chỗ nàng. Vì nàng, ngay cả loại chuyện này hắn cũng làm, vậy mà nàng còn không chịu cho hắn sắc mặt hoà nhã? Nhưng khi từng bước từng bước tiếp cận nàng, nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng, hắn lại cảm thấy buồn cười, không nhịn được muốn trêu chọc nàng. Như hắn dự đoán, nàng sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, đôi môi hồng nhuận cho hắn nhìn, gợi lên khoảng khắc nhu mì ngày ấy. Một hồi ức dịu dàng. Trong lòng càng thêm mềm mại, hắn dùng ngôn ngữ tôn trọng nói với nàng, lại không đoán được nàng vẫn thờ ơ như cũ.
Thật sự là hắn không có nhiều kiên nhẫn đâu.
Ở đây có người ngoài, Triệu Trầm không có ý định dây dưa với A Kết, hắn quét mắt nhìn cửa phòng bếp một lần, lại quay lại đứng trước hàng rào, đứng cạnh Lâm Trọng Cửu, cùng bé nhìn hai con nai, một lớn một nhỏ. Cho Trương Nhị thẩm nhìn, cũng là cho hai chị em Lâm gia nhìn, cũng không thể để cho các nàng cảm thấy, một đứa trẻ mà hắn cũng không bằng.
Nai con đã được Trương Nhị lau chùi gần xong, nghiêng người trên mặt đất, đứng lên cũng không nổi, đáng thương tội nghiệp vô cùng. Nai mẹ vẫn chưa đi tới gần gũi với nai con, mà là đi đến bên tường, mắt nhìn nai con chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Trọng Cửu lo lắng, hỏi Triệu Trầm: "Triệu đại ca, tại sao nai mẹ không chăm sóc nai con ạ?"
Mắt Triệu Trầm nhìn vào bên trong nhưng lòng lại không ở đây, căn bản là chẳng biết bé hỏi gì.
Lâm Trọng Cửu còn muốn hỏi lại nhưng Trương Nhị thẩm đã kêu bé đi lấy cái xẻng, Lâm Trọng Cửu đành phải đi, vào trong nhà, đem cái xẻng lớn ra. Trương Nhị thẩm cũng nghe thấy câu hỏi của bé, vừa dùng xẻng hót những thứ bẩn ra ngoài, vừa cười vừa giải thích: "Tiểu Cửu đừng vội, bây giờ, trên người nai con có mùi của con người, nai mẹ không muốn gần gũi với nó, chúng ta đi trước đứng sang một bên đi, đừng cho nó thấy, một lát nữa, nó sẽ chăm sóc nai con thôi."
Lâm Trọng Cửu lập tức yên tâm, giúp Trương Nhị thẩm đóng cửa hàng rào, lưu luyến nhìn nai con, quay đầu lại, nói: "Triệu đại ca, chúng ta vào trong phòng chờ đi?"
Triệu Trầm lắc đầu, liếc mắt, nhìn phòng bếp một cái, nói với bé: "Tiểu Cửu đi vào trước, tìm một bộ quần áo của cha đệ, một lúc nữa, rửa tay xong, cho ta mượn để thay."
Lâm Trọng Cửu nhìn vết bẩn dính trên quần áo hắn, lập tức đi ngay.
Triệu Trầm nhìn Lâm Trúc đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn thẳng, hắn hướng về phía cửa phòng bếp, gương cằm lên, mỉm cười, cực kì hiền lành.
Hắn không khách khí như thế, Lâm Trúc cười trộm, cũng không giả vờ hồ đồ, nhỏ giọng dặn hắn: "Trương Nhị thẩm đi ra kênh ở hướng Bắc ném đồ, đại khái là sau nửa khắc mới về." Sau đó, nói thật to: "Triệu đại ca, huynh cứ từ từ, Tiểu Cửu không biết nên tìm quần áo loại nào, ta đi giúp nó." Chạy vào với bước chân nhẹ nhàng.
Chân trước của Lâm Trúc vừa chạy vào phòng thì ở sau lưng, Triệu Trầm đã tới cửa phòng bếp.
A Kết đang ở trong múc nước, thấy hắn bất ngờ xuất hiện, sợ tới mức cái gáo trong tay rơi xuống đất, không nhịn được mà trốn sau lu nước, cảnh giác hỏi hắn: "Ngươi lại muốn làm gì?" Trên miệng lu nước được đậy bằng cái thớt, khi nói chuyện, A Kết lườm một cái, lập tức vươn tay cầm dao phay.
Sự mờ ám của nàng không thoát khỏi ánh mắt của nam nhân, Triệu Trầm cười lạnh, tựa vào cửa, nghiêng đầu hỏi nàng: "Ở trong mắt nàng, ta kinh khủng thế à?"
Giọng nói lạnh lẽo, vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại toát lên khí thế uy nghiêm, uy hiếp người khác, là dáng vẻ mà A Kết vô cùng quen thuộc.
A Kết không nói chuyện, quay đầu giục hắn: "Nước rửa mặt đã chuẩn bị xong rồi, mời Triệu công tử vào trong viện ngồi chờ, đừng khiến người ngoài hiểu lầm."
Thời gian eo hẹp, Triệu Trầm không muốn cãi nhau với nàng, đứng sau lưng nàng, nhỏ giọng hỏi: "Ta gửi thư cho nàng, rốt cục nàng có đọc không?"
A Kết lập tức quay đầu lại nhìn hắn: "Không đọc..."
"Không đọc thì ta nói lại cho nàng nghe lần nữa là được." Triệu Trầm bá đạo đi vào, không để ý tới sự cự tuyệt của A Kết, nói tiếp: "Ngày ấy mạo phạm nàng, một phần là do muội muội nàng hỏi thăm ta nên ta có chỗ hiểu lầm, thứ hai là do uống vài ly rượu với bá phụ, nhưng cho dù thế nào cũng là ta mạo phạm nàng, ta không cầu mong nàng tha thứ, chỉ muốn cho nàng biết ta cũng tự trách bản thân. Bây giờ nàng cũng không có hôn ước, ta trịnh trọng cầu hôn với nàng, chỉ cần nàng đồng ý, ta lập tức đi mời bà mối đến nhà, sau đó..."
"Không cần nói, nếu ngươi tự trách, ta không trách ngươi, được chưa? Nhưng ta sẽ không gả cho ngươi, ngươi không cần lôi thôi." A Kết cũng cắt ngang lời hắn, lời ít mà ý nhiều.
Triệu Trầm mấp máy môi, đè nén sự kích động của bản thân, mắt nhìn nàng chằmchằm hỏi: "Vì sao không nguyện ý gả cho ta? Ta sẽ đối xử với nàng thật tốt."
Thật sự là A Kết không muốn để ý nam nhân này, không đề cập tới chuyện hắn đã đối tốt thế nào với nàng, chẳng lẽ bởi vì hắn đối tốt với nàng, mà nàng nên gả cho hắn hay sao?
Biết hắn không nhận được lời giải thích sẽ không chịu bỏ qua, A Kết nhìn bếp lò, nói: "Thứ nhất, gia thế Triệu công tử hiển hách, mà ta chỉ muốn cuộc sống thôn quê nhạt nhẽo, Triệu công tử không thích hợp với ta, với Triệu công tử, ta chẳng có lợi chút nào. Thứ hai, Triệu công tử áo mũ chỉnh tề có phong thái của người quân tử, cử chỉ hành động... Thứ lỗi cho ta nói thẳng, trong lòng ta không thích, bởi vậy không muốn gả, mong Triệu công tử tìm mối nhân duyên khác."
Nàng ăn ngay nói thật, Triệu Trầm vẫn chưa tức giận, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí giọng nói còn dịu dàng hơn nhiều: "Gia thế, dòng dõi dượng và dì của nàng cách xa nha, nhưng phu thê bọn họ vẫn ân ái nhiều năm, có thể thấy được đây cũng không phải là vấn đề, chỉ cần nàng làm thê tử của ta, công việc bên trong bên ngoài, ta sẽ thay nàng chuẩn bị thật tốt. Về tính cách, ta không nói bản thân là người tốt, nhưng ta nhất định sẽ đối với thê tử của mình thật tốt, cuộc đời này sẽ không phụ nàng. A Kết, ta biết lúc này nàng căm ghét ta, nàng hãy cho ta thời gian, ta sẽ khiến nàng thích ta." Hắn chưa dỗ nữ nhân bao giờ, trước khi đạt được lòng của nàng, lời này, hắn chỉ nói bây giờ, nàng đồng ý là tốt nhất, nếu nàng không đồng ý, hắn sẽ không cho nàng cơ hội thứ hai để cự tuyệt hắn đâu.
Vẻ mặt nam nhân nghiêm túc, A Kết chỉ cảm thấy ông nói gà bà nói vịt: "Ngươi nghĩ thế nào tuỳ ngươi, dù sao ta sẽ không gả cho ngươi, việc gì ngươi phải..."
"Ngươi vẫn thích hắn, phải không?" Liên tục bị từ chối, sự nhẫn nại cuối cùng của Triệu Trầm cũng bị khô kiệt, đi nhanh tới chỗ nàng.
Thân hình hắn cao lớn, con đường trước mặt đều bị hắn chặn mất, A Kết không chỗ có thể trốn, sợ lại bị hắn bắt nạt, nàng cướp lấy dao phay chắn trước người, giọng nói run rẩy, uy hiếp hắn: "Ngươi đừng tới đây, ngươi..."
"Tới đó thì sao? Nàng muốn chém chết ta?" Triệu Trầm coi như không thấy, vẫn không chậm không vội như cũ, đi về phía nàng.
Rõ ràng cầm dao phay, A Kết vẫn sợ hãi như cũ, dưới ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của nam nhân, nàng lui về phía sau liên tục, ngay cả việc uy hiếp cũng nói lắp bắp, không lưu loát. Triệu Trầm ép sát từng bước, mãi đến khi lưng A Kết chậm vào tường, không còn có chỗ trốn, hắn mới dừng lại, đứng trước người nàng, xắn tay áo, đư cánh tay đến trước mặt nàng, giọng nói trầm thấp, mang theo hương vị mê hoặc: "Chặt đi, hôm nay nàng giết ta, ta sẽ không còn vướng mắc với nàng, nếu như nàng không có cách nào nhẫn tâm xuống tay, vậy bây giờ, ta nói rõ cho nàng biết, chỉ cần ta sống, nàng đừng mơ gả cho người khác."
A Kết đã hoang mang lo sợ từ trước, lúc này thấy hắn ngoan tuyệt như vậy, tất cả sợ hãi, uất ức, không cam lòng đều biến thành nước mắt trào dâng, cúi đầu hỏi hắn: "Ngươi, vì sao phải quấn lấy ta không buông? Tìm người khác không được sao?" Ngoại trừ khuôn mặt, nàng tự nhận bản thân không có chỗ nào hơn người, hắn hà tất phải cố chấp như vậy?
Nàng cúi đầu, trên khuôn mặt trắng mịn, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Triệu Trầm nhìn nước mắt nàng, thờ ơ. Hắn không muốn chọc cho nàng khóc, nhưng nếu nàng không chịu gả cho hắn thì nước mắt của nàng có liên quan gì tới hắn? Hắn chỉ đối xử tốt với thê tử của hắn, bởi cho rằng đó là nàng, bây giờ, đầu tiên muốn đối với nàng thật tốt nhưng khổ nỗi nàng lại không muốn.
Thấy tay nàng đang run run, Triệu Trầm giơ tay ra, cướp dao phay, khi xoay người rời đi thì ném con dao lên thớt, lúc sắp đi khỏi phòng bếp, hắn bình tĩnh dặn nàng: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ, ta sẽ dùng khả năng bắt lấy cơ hội, nhanh chóng cưới nàng. Tiện đây ta cũng nhắc nhở nàng, nếu nàng nói cho bá phụ bá mẫu, hoặc đi tìm cái chết, ta hết cách với nàng nhưng đối phó với Tiểu Cửu lại vô cùng đơn giản."
Nói xong nhanh chóng đi xuống bậc thang.
A Kết không hề động, dựa vào tường, cúi đầu.
Nàng nghe thấy giọng nói đệ đệ gọi hắn, nam nhân không ở lại, cũng không thay quần áo, khi đi có chào Trương Nhị thẩm.
Ở bên ngoài, muội muội đang gọi nàng, A Kết lấy khăn lau nước mắt, bưng chậu gỗ, đi ra ngoài.
"Nhị thẩm, thẩm nhanh rửa tay đi, con vào bên trong lấy khăn." Nàng bưng chậu nước đi tới, sau khi đặt xuống, lập tức chuyển hướng đi đến sương phòng, không để bất cứ ai nhìn thấy mặt nàng. Vào phòng, A Kết soi gương, thấy sắc mặt trắng bệch, may mắn là mắt không hồng, không thể nhìn ra là nàng vừa khóc. Vỗ hai gò má, A Kết thở phào một hơi, lại đi ra ngoài.
Nàng thành thành thật thật ở nhà chờ đợi, cha mẹ lại đều yêu thương nàng, chỉ cần nàng không đáp lại, nàng không tin hắn có cơ hội.
~
Triệu Trầm nhăn mặt quay lại bờ sông, trực tiếp nhảy đến xuống sông tắm rửa, quần áo thì ném cho Trần Bình giặt sạch, sau đó phơi ở trên ghềnh sông.
Coi như là hắn hiểu rõ, không dùng thủ đoạn, nàng tuyết đối sẽ không gả cho hắn,
nàng chờ được nhưng hắn không đợi được, đính hôn thành thân, phải làm xong trước khi hết năm.
Lúc này, nàng ở nhà, hắn không chạm vào nàng, trước khi lấy về nhà, hai người ngày đêm đấu đá nhau, ít nhất có thể quen mặt nhau.
Triệu Trầm cười tự giễu, chìm vào trong nước.
Hoàng hôn, hắn mới trở về thôn trang, về phòng trước, thay quần áo, sau đó lại đi dùng cơm với mẫu thân.
Sau khi ăn xong, hai mẹ con đi bộ trong sân để tiêu hoá thức ăn, Triệu Trầm dẫn
Ninh thị tới cạnh vườn hoa, nơi đó, hắn đã sai người đem bàn thấp ghế dựa ra.
Cho nha hoàn lui xuống, Triệu Trầm mời Ninh thị ngồi xuống.
Ninh thị cười nhìn hắn: "Đừng cố làm ra vẻ bí mật, rốt cục con muốn nói với ta chuyện gì? Việc buôn bán thua lỗ hả ?"
Triệu Trầm cười, rót chén trà đưa cho mẫu thân, cùng Ninh thị uống ngụm trà nhỏ, đặt chén xuống bàn, sau đó, kéo ghế ngồi bên cạnh mẫu thân, nói nhỏ: "Nương, nhi tử vừa ý một vị cô nương, muốn mời ngươi thay con quyết định."
Ninh thị cũng không đoán được chuyện này, nếu sau khi trở lại kinh thành, nhi tử nói với nàng chuyện này, có lẽ, nàng cũng không giật mình như thế này. Ở bên Đăng Châu, dù là thiên kim tiểu thư của Tri Phủ, con trai cũng chưa chắc để mắt đến, hiểu rõ nhà Tri Phủ không có cô nương nào đến tuổi, chuyện đó đã nói rằng, thân phận của nữ tử ở trong miệng nhi tử càng thấp.
"Trước tiên, con nói cho ta nghe một chút về tình hình trong nhà nàng ấy." Sau khi chắc chắn điều nhi tử nói là sự thật, Ninh thị nghiêm mặt, nói. Nàng chỉ có một đứa con trai, nếu ngay cả việc chung thân đại sự của nó, nàng cũng không quan tâm, vậy nhiều năm nay, nàng cần gì phải canh giữ ở trong tiểu viện này?
Triệu Trầm định giấu nàng, giấu cũng không giấu được, kiểu gì hai nhà cũng gặp mặt nhau, mẫu thân cho người đi hỏi thăm một chút là biết ngay ấy mà.
Hắn cố gắng nói thật ngắn gọn lại không quên bất cứ điều quan trọng nào.
Khi nghe thấy A Kết có vị hôn phu, lông mày Ninh thị hơi nhíu lại, lúc đó, Triệu Trầm không hề bận tâm, nói tới chuyện hắn dùng kế tách hai người ra, Ninh thị lại không nhịn được, nở nụ cười. Nàng quay đầu, đánh giá thiếu niên ngồi bên cạnh nàng. Lông mi cong vút, khuôn mặt, mắt phượng xuất chúng hơn người, còn có khuôn mặt tuấn dật, tất cả đều đúc theo khuôn của Triệu Doãn Đình, đối xử với nữ nhân cũng không khác nhau chút nào, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy.
Không hổ là cha con, chuyện riêng tư đều giống hệt nhau.
Nhưng nó cũng là con trai của nàng, nàng không có khả năng đối xử với nó giống như nàng đối xử với Triệu Doãn Đình.
Ninh thị thông cảm với cô nương nhà nông đáng thương kia, nhưng lúc này, duyên phận thanh mai trúc mã đã hết, nàng trách cứ nhi tử thì có ích gì?
Nàng bình tĩnh nhắc nhở hắn: "Sớm muộn gì con cũng phải quay về kinh thành, hầu phủ căn bản không hợp với nàng ấy, con gượng ép mang nàng ấy về, có khả năng, ngay cả việc mình chết thế nào, nàng ấy cũng không biết ấy chứ. Thừa viễn, tại con phạm sai lầm, nương phải nói cho con biết, nữ nhân không phải đồ vật, không phải con cướp tới tay thì là của con, đến cuối cùng, con đừng hại người hại mình."
Triệu Trầm nhận ra mẫu thân không vui.
Hắn ôm cánh tay Ninh thị, lấy lòng cánh, cúi đầu nhận sai: "Nương, con biết việc này, con làm không đúng, nhưng mà, con thật sự thích nàng, chỉ muốn cưới nàng. Nương yên tâm, nếu nhi tử đã hạ quyết tâm cưới nàng, tương lai, cho dù đi tới nơi nào, con cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn. Lúc này, con muốn nương gật đầu, giúp con nối mối hôn sự này, con muốn cưới nàng về sớm một chút, nương cũng có người nói chuyện giải buồn. Nương, nàng cũng thích hoa lan, chắc chắn hai người có thể ở cùng một chỗ."
Ninh thị im lặng không nói.
Triệu Trầm rất nóng nảy, cam đoan đủ thứ.
Một lúc sau, Ninh thị mới quay đầu lại, nhìn hắn: "Nếu nàng cũng thích hoa lan, vậy nương hỏi con, nếu con mua được một chậu hoa lan trân phẩm tuyệt thế, con sẽ đưa cho nàng ấy hay vẫn tặng cho nương?"
Triệu Trầm giật mình, cảm thấy mẫu thân đang nói đùa hắn, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẫu thân, hắn không nhịn được suy nghĩ thật kỹ, nói nhanhchóng: "Đưa nàng."
"Vì sao?" Ninh thị cười hỏi.
Triệu Trầm cũng cười, trong mắt là sự dịu dàng: "Bởi vì trong lòng nương có con, không cần nhi tử lấy lòng, nương cũng đặt con ở vị trí quan trọng, nàng ấy lại khác. Nhưng mà nương yên tâm, nàng dịu dàng hiền lành, nếu có hoa, chắc chắn sẽ đem tới hiếu kính người. Như vậy, con dỗ thê tử, nàng lại hiếu kính mẹ chồng, nương cũng vui vẻ, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao?"
Tuy nói lời đùa giỡn nhưng Ninh thị cũng hiểu, nhi tử rất coi trọng vị cô nương kia.
Nàng thở dài, ngắm những đoá hoa lan ở trong vườn hoa, nói: "Con đi viết thiếp mời đi, mời mẹ con các nàng tới nhà làm khách, đường đường chính chính, xong thì nói cho ta biết một tiếng." Nếu muốn cầu hôn, phải bày tỏ ý muốn chính thức kết giao, mời người ta tới quan sát tình hình nhà mình, nàng cũng muốn nhìn cô nương kia.
Triệu Trầm nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đi sát theo sau, Ninh thị trợn mắt nhìn hắn, cảnh cáo hắn không khách khí chút nào: "Được rồi, nương giúp con, nhưng ta nói trước, không cho con tiếp tục dùng thủ đoạn bỉ ổi ép nàng ấy đồng ý với ý định của con, muốn gả cũng phải khiến nàng ấy cam tâm tình nguyện gả, nếu không, ngày sau các con cãi nhau, giận dỗi, đừng trách ta giúp nàng không giúp con."
Triệu Trầm liên tục dạ vâng, rốt cục tính toán thế nào cũng chỉ có hắn tự biết.
Ninh thị nhìn hắn, không biết nên tin hay không nữa.
Cũng là người mẹ, so với sự phức tạp, thổn thức ở trong lòng Ninh thị, lúc này, Liễu thị đang vô cùng vui vẻ.
Trong nhà, có thêm một con nai.
Không đề cập tới Lâm Trúc hay Lâm Trọng Cửu, ngay cả hai vợ chồng Liễu Thị cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhiệt tình ghé vào hàng rào, quan sát nai con.
A Kết cũng ở bên cạnh, bị Lâm Trúc dùng sức mạnh, lôi đến bên cạnh, giống hệt lúc trước, không muốn xem nhưng khi đi tới, ánh mắt cũng không dời nổi nữa rồi.
Lúc này, nai mẹ vô cùng ngoan dịu, nằm trên cỏ khô nhai lại thoả thích, đôi mắt to đầy nước, ươn ướt, dịu dàng nhìn chăm chú vào đứa con của mình. Nai con, vừa sinh ra, nhìn thấy cái gì cũng tò mò, thấy năm người nhà Lâm gia ghé vào hàng rào, nằm cạnh nai me, nó đứng lên, thử thăm dò, đi tới bên cạnh hàng rào. Nai mẹ ngăn cản hai lần, lúc sau, có lẽ là do nai con không nghe lời, hoặc có lẽ là nó biết những người này không gây nguy hiểm, lên cũng không quan tâm nữa.
Nai con rất giống nai mẹ, bộ lông màu vàng nâu phủ trên lưng có những đốm trắng, mũi đen sẫm, được nai mẹ liếm, nó trở lên đen bóng. Buổi trưa, nai con đã có thể đứng lên, chỉ là đi lại vẫn hơi lắc lư, vừa tò mò lại vừa thật cẩn thận, đi đến bên cạnh địa hàng rào, ngửa đầu nhìn năm người trong nhà Lâm gia.
Lòng Lâm Trọng Cửu nhanh chóng hóa mềm, bấu hàng rào hỏi phụ thân: "Phụ thân, con muốn vào xem, được không?"
Bé vừa nói, nai con đã sợ tới mức xoay người muốn chạy, lại bởi nhũn chân lên ngã một cái, đứng lên tiếp tục chạy, sau khi ngã hai lần, nó đổi thành đi, trốn sau lưng nai mẹ, sau đó lại ngẩng đầu lên, tò mò nhìn sang.
Lâm Hiền cười, mở cửa hàng rào, nói với ba chị em A Kết: "Đi đi, các con đều vào trong bên trong xem đi, xem nai con thích ai nhất."
Lâm Trọng Cửu mừng rỡ, chạy vào trước.
Lâm Trúc ôm cánh tay A Kết cùng nhau đi vào.
Lâm Trọng Cửu muốn chạy về phía nai mẹ, tiếp cận nó nhưng lại bị Lâm Trúc túm chặt, sắp xếp: "Đệ đứng bên cạnh đi, ta và đại tỷ chia nhau, đứng hai bên, một người nam, một người bắc, ai cũng không được nói chuyện, để cho nai con chọn."
"Ý này hảo." Liễu thị nhìn ba đứa bé bằng ánh mắt hiền từ.
Mẫu thân đã lên tiếng, A Kết đành phải chơi cùng với đệ đệ, muội muội, đi đến phía nam hàng rào, nhấc váy, ngồi xổm, nhìn về phía nai con.
Quả thật rất đáng yêu.
Nhìn nai con tò mò xoay đầu, nghiêng người, ánh mắt A Kết không khỏi càng thêm dịu dàng, những chuyện ban ngày khiến nàng phiền lòng cũng đã quên hết.
Người một nhà, ai cũng không nói, đứng im lặng bên cạnh hàng, lá gan của nai con dần dần to ra, thò người ra từ sau lưng nai mẹ, đi về phía trước. Nai mẹ vẫn nằm như cũ, lại rướn cổ lên, liếm liếm lưng nai con, trong miệng phát ra tiếng kêu nhàng kêu. Nai con đáp lại hai tiếng, quay đầu liếm nai cái như an ủi, sau đó lại nhìn về phía trước, mắt to chuyển động nhanh như chớp, dao động trên người ba chị em A Kết.
Nó từ từ đi về phía trước, đi đến giữa hàng rào, đứng đối diện với nó là Lâm Trọng Cửu. Lâm Trọng Cửu hưng phấn đưa tay sờ nó, nai con lập tức lùi về phía sau hai bước, khuôn mặt Lâm Trọng Cửu lộ vẻ thất vọng, nhìn hai tỷ tỷ đang cười trộm, ngoan ngoãn hạ tay xuống. Nhưng nai con lại lo lắng cho bé, quay đầu lại, nhìn hai cô nương, bốn chân chuyển động vài cái, cuối cùng xoay người, đi về phía A Kết.
A Kết thụ sủng nhược kinh, thấy nai con từ từ tới gần, nàng bỗng nhiên vô cùng khẩn trương.
Dù sao cũng là đại cô nương, hiểu được nhiều thứ hơn so với trẻ con, A Kết không dám tạo ra một cử động nhỏ, sợ dọa nó chạy mất. Ở trong mắt nàng, giờ này khắc này chỉ có một chuyện, đó là chú nâi con mới được sinh ra, chỉ có đôi mắt to trong suốt, ươn ướt tinh khiết như nước, nó thích nàng.
Nàng lẳng lặng nhìn nai con đi tới trước người nàng. Ánh chiều tà tiến vào hàng rào, bộ lông mềm mại ở trên người nai con thật đẹp, A Kết khẩn trương, nuốt một ngụm nước bọt, cố nén sự kích động muốn giơ tay sờ nó, chỉ dám dùng đôi mắt vừa dịu dàng, mỹ lệ vừa vui sướng nhìn chăm chú vào nai con. Nai con ngửa đầu nhìn nàng, sau khi đi vài bước xung quanh nàng, mũi nai con tiếp tới gần A Kết, ngửi ngửi mùi thơm trên người nàng, dần dần dời đi, thở ra hơi thở ấm áp khiến cổ A Kết ngứa ngứa. Nàng nhìn về phía cha mẹ, cầu xin sự giúp đỡ, dường như hỏi bọn họ, lúc này, nàng nên làm thế nào, nhưng khóe miệng cũng cong lên, không đè nén được sự vui sướng trong lòng.
Liễu thị cười nhìn nàng, dơ tay ra hiệu cho nàng, ý bảo nàng có thể sờ nai con rồi.
A Kết cũng hiểu không khác lắm, có thể chạm vào nai con rồi, nhân lúc nai con chăm chú nghe ngón ở bên phải vai nàng, A Kết lặng lẽ nâng tay phải lên, chỉ trong chớp mắt, nàng thấy nai mẹ vểnh tai lên, Â Kết giả vờ như không để ý, nhẹ nhàng chạm vào chân trước của nai con. Nai con lập tức cảm nhận được, cúi đầu nhìn lại, A Kết khẩn trương chờ đợi.
Nai con lui về phía sau hai bước, tay nàng hụt hẫng.
A Kết hơi thất vọng, đang muốn thu tay, nai con bỗng nhiên cúi đầu, cái mũi đen sẫm cách tay nàng vô cùng gần, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm, sau đó không đợi A Kết sung sướng hay lo lắng, nó bắt đầu liếm nàng, từng cái từng, rất ngứa.
Sự gần gũi khó thể có như thế, có ngứa cũng phải nhịn thôi.
Sau khi chắc chắn nai con rất thích mình, A Kết thử thăm dò, thử sờ sờ nó, lần này nai con không phản đối, vì thế tay A Kết từ từ vuốt ve tới lưng nó, cuối cùng cũng chạm tới từng điểm nhỏ, vòng tròn màu trắng, mềm mại, trơn bóng.
Biết đệ đệ muội muội cũng đang ngóng trông, A Kết nhanh chóng đứng lên, nai con sợ hãi lùi về phía sau, nhân cơ hội đó, A Kết đi ra khỏi hàng rào.
Lúc ăn cơm tối, người trong nhà vẫn đang tán gẫu về chuyện hai con nai.
Liễu thị đề nghị đặt tên cho naai con, nai mẹ đã hình thành tính cách rồi, nai con sinh ra ở nhà, bắt đầu nuôi từ nhỏ mới có thể nuôi dưỡng được tình cảm.
Lâm Hiền nghe xong, buông đũa xuống, có vẻ đăm chiêu.
Liễu thị cười hắn: "Để cho các con nghĩ, không dám làm phiền Lâm đại tú tài đâu!"
Ba chị em A Kết cùng nhai cười, Lâm Hiền khụ khụ, nhân lúc bọn nhỏ không chú ý, vươn tay, nhẹ nhàng bóp một cái ở eo thê tử. Liễu thị trợn mắt nhìn hắn, hắn cười nhìn lại, cảm xúc, ý tứ ở trong mắt không cần nói cũng hiểu. Thành thân mười mấy năm, Liễu thị vẫn không sao chịu nổi ánh mắt như vậy của trượng phu, vội vàng thúc bọn nhỏ nhanh chóng nghĩ ra một cái tên hay, ý đồ đánh vỡ những ý nghĩ xấu xa của nam nhân này.
Lâm Trọng Cửu nghĩ ra nhanh nhất, đáng tiếc đều bị Lâm Trúc phản đối, nói những tên mà bé nghĩ ra đều là tên cho con chó nhỏ.
Lâm Trọng Cửu giận dỗi với Lâm Trúc.
Lâm Trúc nghĩ ra mấy cái tên rất êm tai, nhưng Lâm Trọng Cửu cũng muốn đối nghịch với, dễ nghe cũng nói thành không xuôi tai.
Thấy một trai một gái mắt to trừng mắt nhỏ, Liễu thị cười hoà giải: "Được rồi được rồi, cho đại tỷ các con đặt thử tên xem nào!"
Hai chị em cùng nhìn về phía A Kết.
Vốn dĩ, A Kết định nghe theo chủ ý của đệ đệ muội muội, nhưng vẫn kìm lòng không được, nghĩ mấy cái tên ở trong đầu, lúc này người trong nhà đều nhìn nàng, nàng nói khẽ: "Nai kêu ô ô, gọi là Ô ô, được không ạ?" Đúng lúc cũng có thẻ gọi nai mẹ.
Lâm Hiền là người đầu tiên khen hay, có chút đắc ý. Ôn nhu nhã nhặn lịch sự, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có tài có mạo, nữ nhân tốt như vậy, sao vẫn khó gả?
Chị em Lâm Trúc cũng đồng ý.
Cứ như vậy, cái tên Ô ô được quyết định đặt cho nai con.
Màn đêm buông xuống, mỗi người trong nhà đều đi rửa mặt rồi quay về phòng ngủ.
Nằm trong chăn, Lâm Trúc vẫn đang nói về Ô ô, lại càng tùy ý khen Triệu Trầm: "Triệu đại ca thật tốt, công việc bẩn như vậy cũng đồng ý giúp đỡ."
A Kết quay lưng về phía Lâm Trúc, nói:"Tốt như vậy, ngày mai, ta và mẫu thân đi nói một chút, đem muội hứa gả cho hắn."
Lâm Trúc nghẹn lời, làm nũng với nàng: "Đại tỷ, tỷ nói bậy bạ cái gì đó, rõ ràng là Triệu đại ca thích tỷ, tỷ..."
"Ta không thích hắn." A Kết bình tĩnh trả lời, "A Trúc, ta biết muội và Tiểu Cửu đều thích hắn, bây giờ, ta nói cho muội biết để muội khỏi mất công, ta không thích hắn một chút nào, càng không thể gả cho hắn. Nếu muội muốn, muội muốn nhìn ta..."
Không hề dự đoán trước, nàng bật lên nghẹn ngào, Lâm Trúc luống cuống, xốc chăn lên, rúc tới gần nàng, ôm nàng nhận sai: "Đại tỷ, tỷ đừng khóc, muội biết rồi, tỷ yên tâm, sau này, muội sẽ không dám tự tiện chủ trương, tuyệt đối không giúp hắn, tỷ đừng khóc, về sau,tất cả, ta đều nghe theo tỷ."
Là nàng nghĩ sai, cho dù nam nhân này tốt, nhưng trưởng tỷ không thích thì có tác dụng gì? Lúc này, tỷ ấy vừa bị người khác tổn thương, trong thời gian ngắn, sao có thể thích người ngoài ngay được? Nếu Triệu công tử có lòng, hắn sẽ chờ trưởng tỷ, nếu hắn không muốn mà buông tha, không cần cũng được.
Trưởng tỷ tốt như vậy, chắc chắn sẽ gặp được người đáng giá để gả.
Đáng tiếc Triệu Trầm không hề nguyện ý chờ đợi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Bình đưa thiếp mời tới, Ninh thị mời Liễu thị và ba đứa bé Lâm gia tới trang viên ngắm hoa.