Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Con Đường Sủng Thê
  3. Chương 47
Trước /163 Sau

Con Đường Sủng Thê

Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, đối với Duyên Bình hầu phủ mà nói, tin tức đại thiếu gia sắp trở về là khối đá lớn phá vỡ sự yên tĩnh nhiều năm trong phủ.

Trượng phu không đến, Tần thị vô cùng thất vọng, trở về Duy Phương viện của mình.

Trước khi xuất giá, nàng là cô nương được phủ Quốc Công sủng ái, đồ cưới mang đến dùng mấy đời không hết, ngoại trừ để lấy lòng mẹ chồng bèn tặng mấy thứ tốt cho nàng, trong tay Tần thị vẫn nắm nhiều ngân phiếu. Nàng từ trước đến nay tiêu xài xa hoa, trong nhà ngoài nhà đều đã trang trí nguy nga lộng lẫy, nhưng cho dù tốt thì thế nào, trượng phu vẫn không vì nguyên nhân nơi này thoải mái mà tới nhiều hơn.

Vẻ mặt Tần thị mệt mỏi nằm nghiêng ở trên giường, cầm kính Tây Dương tinh xảo trong tay, đây là thứ tốt mà trong cung ban cho, so với gương đồng rõ ràng hơn, đến những sợi tóc nhỏ ở gáy cũng thấy được. Tần thị nhìn mỹ nhân trong kính, ngón tay theo trán từ từ dời xuống, mi kẻ dài, làn da như mỡ đông(ý chỉ láng bóng), mình đã 26 tuổi, xem ra so với lúc mười sáu tuổi hồi đó hình như không có gì khác biệt, mỗi lần yến hội nhất định diễm quan quần phương. Cái người tên Lan Dung luôn được trượng phu nhớ ở trong lòng đến nay không quên được có dáng vẻ gì? Dù cho nàng ta tốt nhưng có thể so sánh được với mình sao?

Con trai của nàng ta muốn trở về sao?

Tần thị hạ gương, nghiêng người ở trên đệm dựa, cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Triệu Trầm. Hắn rời nhà khi chín tuổi, đến nay gần chín năm, nàng đã sớm không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Triệu Trầm cùng trượng phu rất giống nhau, mỗi lần nhìn thấy hắn, mọi người đều ghen tị, gấp gáp muốn sinh một đứa giống trượng phu hơn trưởng tử, mà nhi tử của nàng mới chân chính là trưởng tử của Hầu phủ, nàng muốn nhi tử của mình kế thừa tước vị trượng phu.

Sau khi sinh Hàm nhi, nàng cố gắng đoạt vị trí thế tử hắn nên, đều là Hầu phu nhân, thân phận nàng cao hơn Ninh thị nhiều như vậy, dựa vào cái gì trưởng tử của nàng không thể nhận chức thế tử? Triệu Trầm mạng lớn không chết, nàng bị trượng phu đánh một cái tát thì tính sao, Triệu Trầm không có vị trí thế tử, tiên đế tự mình hạ chiếu, dù cho giờ Triệu trầm trở về, hắn cũng chỉ là phế nhân nuôi ở nông thôn, thê tử cũng cưới ở quê, có thể nghĩ kiến thức của hắn sao có thể so sánh với nhi tử nàng tỉ mỉ dạy dỗ chứ?

Nghĩ đến trượng phu đối với nhi tử yêu thương, Tần thị không khỏi nở nụ cười. Hiện tại trượng phu báo được thù, giữ hai người không còn khoảng cách, hắn lại coi trọng nhi tử của nàng, chỉ cần Triệu Trầm không có được lòng hắn, chỉ cần nhi tử ở trước mặt trượng phu nói chút lời hay của nàng, chỉ cần trượng phu trở lại chỗ nàng, nàng hầu hạ hắn chu đáo, một lần mà tháo gỡ khúc mắc mấy năm nay, cuộc sống của nàng sẽ càng ngày càng tốt.

"Tử Oánh, hai ngày này ngươi cẩn thận quan sát, xem Hầu gia chuẩn bị để cho phu thê đại thiếu gia ở nơi nào." Tần thị nhẹ nhàng nói, "Đại thiếu gia ở bên ngoài nhiều năm như vậy, khó mới trở về được, ta là đích mẫu ( mẹ cả- sau này ta sẽ để mẹ cả luôn nha), phải chuẩn bị lễ vật tốt."

Tử Oánh nhìn nữ nhân kiều mỵ trên giường nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân nghĩ muốn đưa lễ vật gì chưa?"

Tần thị cười gật đầu, nhưng không nói gì.

Tử Oánh không dám hỏi nữa, xoay người lui ra ngoài, ra ngoài thì tiện tay đóng cửa lại. Phu nhân lưu luyến si mê Hầu gia nên không rõ, các nàng là hạ nhân đều hiểu rõ những thứ này, Hầu gia cho tới bây giờ chưa từng đặt phu nhân trong mắt, lần này đại thiếu gia trở về, chẳng lẽ phu nhân muốn làm mấy chuyện xấu sao? Nếu thật sự như vậy, nàng nhất định phải khuyên, năm đó Lý ma ma là bà vú của phu nhân vì ỷ có Quốc Công Phủ làm chỗ dựa thay phu nhân nên mới bày mưu tính kế hãm hại đại thiếu gia, sau đó bà ta mới bị Hầu gia sai người loạn côn đánh chết, nàng cũng không nghĩ muốn rập khuôn theo Lý ma ma.

~

Ba huynh muội Triệu Thanh từ đại sảnh ra ngoài có một đoạn là cùng đường, ngoại trừ hai cái đèn lồng thắp ở phía trước, nha hoàn gã sai vặt đều theo ở phía sau, để cho chủ tử tiện nói chuyện.

Triệu Nghi vẫn đi theo Triệu Thanh như cũ, tò mò hỏi hắn: "Nhị ca, đại ca có phải rất giống phụ thân hay không? Người khác có ở chung được hay không?" Trong nhà này có hai người ca ca, mặt mày đều giống phụ thân, chỉ là Nhị ca ôn nhuận như ngọc nên ít đi vẻ rét lạnh anh khí như trên người phụ thân, Tam ca lại giống ông cụ non, tuổi còn chưa nhiều mà hắn lại thể hiện vẻ trầm ổn nên càng thú vị.

Triệu Hàm không nghiêng đầu qua xem, lại chú ý lắng nghe.

Triệu Thanh mỉm cười: "Nhị ca thực sự nhớ không rõ lắm, thời điểm đại ca chuyển ra ta còn không lớn hơn các ngươi, làm sao có thể nhớ rõ? Nhưng cũng như ta vừa mới nghe cùng phụ thân nói, đại ca mới trước đây đồng ý đưa ta theo cùng dạo chơi, khẳng định rất hòa thuận, huynh muội kính trọng chúng ta hắn thì đại ca sẽ chiếu cố chúng ta, muội muội cũng có thể đi tìm đại tẩu nói chuyện giải buồn."

"Ừ, không biết đại tẩu trông thế nào, thật muốn nhìn thấy sớm." Triệu Nghi vui mừng nói. Nàng là thứ nữ, mặc dù tại hầu phủ vẫn rất tốt nhưng khi ra ngoài đều chịu chút vắng vẻ, huống hồ mỗi lần Tần thị đều không tình nguyện cho nàng ra ngoài, nàng cũng không muốn ra ngoài, trong nhà không có tỷ muội, nếu trưởng tẩu hiền lành, nàng liền có bạn kèm rồi.

Triệu Hàm cũng cười, chỉ là đáy mắt thâm sâu thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Đại ca cùng mẫu thân và ngoại tổ phụ(ông ngoại) có ân oán thì hắn đã sớm biết, đại ca có lẽ sẽ đối xử tốt với Nhị ca và muội muội, nhưng đối với người đệ đệ là hắn, chỉ sợ trong lòng sẽ oán trách, không biết bây giờ bắt đầu bù lại có kịp không.

Đến giao lộ, Triệu Thanh sờ sờ đầu Triệu nghi, dặn dò nha hoàn thân cận chăm sóc nàng cẩn thân, rồi cùng Triệu Hàm rẽ vào hướng khác về phong. Trong nhà phân biệt dòng chính thứ rõ ràng, phụ thân lại sắp xếp hắn cùng Tam đệ ở cùng một việc, bình thường dạy dỗ cùng nhau. Triệu Thanh không có gì thắc mắc, về phần Tam đệ của hắn...

Triệu Thanh ghé mắt nhìn lại, bên người Tam đệ mang trường bào màu xanh ngọc cổ tròn, vẻ mặt bình tĩnh mắt phượng buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.

So với Tần thị, Tam đệ thận trong hơn, không tới mười tuổi, đã có lòng dạ.

Khi đại ca chín tuổi thì thế nào nhỉ?

Triệu Thanh đương nhiên nhớ rõ.

Mẹ cả mất sớm, phụ thân cưới người mới, đại ca hình như thay đổi, trên mặt không còn tươi cười, trong mắt chỉ có âm trầm, nhìn ai cũng có hận ý, chỉ có ở trước mặt hắn, có lẽ đại ca là cảm thấy hai người đều là tiểu hài tử nên không có gì cần phòng bị, trên mặt mới lộ ra bi thống ưu thương. Thân phận xấu hổ, cái gì cũng không dám nói, nên hắn chỉ ngồi yên bên cạnh đại ca. Về sau Tần thị muốn hại đại ca, cũng tiện thể khiến hắn và đại ca cùng rơi xuống nước, người ở bên ngoài nghĩ rằng hắn đẩy đại ca vào trong nước. Hai huynh đệ sinh bệnh nặng, Triệu Thanh cho rằng khi đó đại ca sẽ không còn cùng hắn dạo chơi, đại ca lại giải thích với hắn, nói là mình liên lụy hắn, Triệu Thanh nhớ rõ mình đã khóc.

Hắn có thân nương(mẹ ruột), mặc dù chỉ là di nương, ngoài việc mồng một và mười lăm hàng tháng gặp gỡ, phụ thân không cho hắn gặp di nương.

Hắn có hai cái mẹ cả, ai cũng chưa từng coi trọng hắn, Ninh thị là không để bụng, Tần thị là chướng mắt.

Tất cả Hầu phủ, đối với hắn vào năm sáu tuổi mà nói, ngoại trừ phụ thân cao cao tại thượng, cũng chỉ có đại ca thật tình đối xử tốt với hắn.

Đại ca tin tưởng hắn, hắn khóc đến rối tinh rối mù.

Bệnh không lâu, đại ca liền đi, trước khi đi mặt không chút thay đổi nói với hắn, chỉ cần hắn(Triệu Thanh) coi hắn(Triệu Trầm) là đại ca thì bọn hắn vẫn là huynh đệ.

Đã nhiều năm như vậy, hài tử lúc trước giờ đã lớn lên, chỉ một câu nói thuở còn nhỏ, không biết đại ca có nhớ rõ hay không. Triệu Thanh nhớ rõ, còn để ở trong lòng, nhưng lòng người dễ đổi, hắn không biết hiện tại Triệu Trầm biến thành dạng gì, chỉ biết là nếu hắn vẫn muốn cùng thứ đệ dạo chơi, hắn sẽ vui vẻ đi cùng.

Còn Tam đệ, còn phải xem tạo hóa sắp xếp thế nào.

~

Vận chuyển trên sông, trời chưa sáng hẳn, nhóm người chèo thuyền đã dùng cơm từ sớm, tinh thần sảng khoái kéo dây thừng, tiếp tục chèo thuyền.

Ào ào tiếng nước, cộng thêm tiếng huy động mái chèo.

Hôm nay do Cẩm Mặc trực, từ sớm đã tới đây tiếp nhận gác đêm thay Lục Vân, Lục Vân vừa gấp xếp chăn xong, chỉ vào bên trong nhỏ giọng nói: "Thiếu gia và thiếu phu nhân còn chưa dậy."

Cẩm Mặc gật đầu, cười vén rèm thay nàng.

Sau khi Lục Vân đi, Cẩm Mặc nhìn phòng kế nho nhỏ, cầm lấy khăn rón rén lau chùi.

Cả con thuyền phân thành ba nhóm, người chèo thuyền ở phía trước, nha hoàn và vú già ở phía sau, nước ấm thức ăn cũng đều chuẩn bị ở phía sau. Còn nhóm người chủ tử ở dưới cánh buồm rộng nhất, gian giữa có một tấm ngăn chia làm tả hữu(trái phải), sắp xếp ba phòng kế, bên ngoài xem như phòng khách nho nhỏ, bên trong là nơi chủ nhân nghỉ ngơi, bên trong cùng có là nơi ngủ nho nhỏ.

Lau dọn xong rồi, Cẩm Mặc rửa tay, ra ngoài hắt nước vào sông, sau đó tiến vào, vẫn không có động tĩnh gì từ bên trong, liền ngồi ở trên tháp, đầu dựa vào tấm vách, chuẩn bị chợp mắt một lát. Mấy người nha hoàn các nàng ngủ chung giường, tối hôm qua nằm kề Thuý Ngọc, tiểu nha đầu đi ngủ lại cướp chăn của nàng, hại nàng hơn nửa đêm bị lạnh nên tỉnh, lấy lại được chăn cũng không thể ngủ ngon.

Thời điểm sắp ngủ, lại nghe tiếng động, giống là thứ gì đó đụng vào boong thuyền, Cẩm Mặc hoảng hốt ngồi thẳng, dụi mắt nghiêng tai lắng nghe, ngoài tiếng nước chảy quen thuộc, cái gì cũng không nghe được.

Ở bên trong, tâm A Kết suýt nhảy ra ngoài.

Hôm qua nàng biết, trong thuyền cách âm quá kém, ở cách vách mẹ chồng cùng nha hoàn nhẹ giọng nói chuyện thì bên này đều có thể nghe được, bởi vậy buổi tối nàng căn bản không dám cùng Triệu Trầm làm loạn, tối hôm qua Triệu Trầm rất quy củ, nàng cho rằng hắn cũng biết kiêng dè, ai ngờ vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, Triệu Trầm lại thoát quần nàng!

A Kết ngăn cản hai lần không thể thành công, phát hiện ý đồ của hắn liền muốn tránh, bị người nào đó ấn trở về, phía sau lưng đụng vào ván giường phát ra một tiếng trầm đục. Có lẽ là vì chột dạ, A Kết lo lắng, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ có thể gắt gao nắm chặt quần, dùng ánh mắt cầu xin Triệu Trầm. Sắp đến lúc phải thức dậy, sao hắn lại nghĩ đến chuyện đó nhỉ? Không phải nói đêm nay sẽ cho hắn sao? Nàng còn chưa có tẩy rửa, ai biết tối hôm qua nguyệt sự đã đi hoàn toàn hay chưa?

Triệu Trầm tim đập còn nhanh hơn thê tử.

Hắn thật cẩn thận duy trì hô hấp, không cho kháng cự, tụt quần thê tử xuống tiếp, tình hình như vậy, hắn không cần làm gì thì nàng cũng không dám vùng vẫy, chỉ có thể dụng đôi mắt đẹp cầu hắn, oán hắn. Nàng càng cầu xin thì Triệu Trầm càng khát vọng, vươn tay nhìn nhìn, cười thỏa mãn, đưa tới trước mặt nàng, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Nàng nhìn đi, đã hoàn toàn không có..." Tối hôm qua nàng vào bên trong tắm rửa, trong lúc vô ý hắn nhìn một cái, nàng đổi cái gì đó sạch sẽ, hiển nhiên đã có thể, hiện tại lại xác định lần nữa, làm sao hắn có thể nhịn được?

Hắn cũng không biết nhiều ngày như vậy bản thân sống được như thế nào.

Không để ý đến việc mặt nàng hồng như lửa, Triệu Trầm một lần nữa đưa tay duỗi vào trong chăn, toàn thân nàng run rẩy, muốn nói mà thôi, sau cùng bụm miệng, ngoan ngoãn. Mẫu thân ở cách vách, Triệu Trầm cũng không dám thật sựmuốn nàng vào buổi sáng, nhẹ giọng trấn an nói: "Đừng sợ, ta liền dò xét điều tra gốc gác của ngươi chút xíu, buổi tối lại công thành."

Hắn thanh âm thở nhẹ, sâu thẳm trong mắt phượng là khát vọng cùng ý cười trêu tức, ngẫu nhiên xẹt qua một tia ngoài ý muốn cùng kinh hỉ, mà mỗi một vẻ mặt đều theo đầu ngón tay hắn di động mà biến hóa.

A Kết xấu hổ nhìn hắn, nắm chặt ga trải giường thật dày, cắn môi không cho mình phát ra âm thanh.

Dần dần, nàng nghe được một âm thanh rất nhỏ khác với thanh âm nước sông chảy bên ngoài, nghe được nam nhân càng ngày hô hấp càng gấp gáp, bàn tay to của Triệu Trầm được thay thế bằng tiểu tướng quân mà A Kết không còn xa lạ, rốt cuộc A Kết cũng không nhịn được nữa, nắm lấy bả vai hắn ngăn cản hắn tiếp tục, vì gấp mà khóc.

Đầu vai đau đớn khiến lý trí trở về, Triệu Trầm dừng lại, gắt gao nhìn nàng chằm chằm, dùng lực cắn một ngụm trên vai nàng. Phát tiết thống khổ khi bị nàng hành hạ, lúc này mới đi xuống, ôm nàng, chôn đầu vào mái tóc dài của nàng đợi hồi phục, "Hiện tại ta nghe lời nàng, buổi tối, buổi tối không cho nàng nói một câu, chỉ có thể nghe ta, A Kết, nàng nhớ kỹ đấy? Đêm nay cái gì nàng cũng phải nghe lời của ta..."

A Kết kéo chăn qua bụm mặt, cái gì cũng không muốn nói.

Cứ như vậy lẳng lặng ôm nàng, đến khi cách vách truyền đến tiếng động Ninh thị thức dậy, Triệu Trầm mới lưu luyến buông A Kết ra, cũng không sợ lạnh, trực tiếp xốc chăn lên đứng ở trên boong thuyền, chậm rãi mặc quần áo. Khi A Kết kéo chăn không cẩn thận nhìn sang phía hắn, vừa lúc Triệu Trầm kéo quần mới nhắc tới một nửa, thấy nàng nhìn qua thì hắn cố ý dừng lại, cực kỳ vô lại.

A Kết nhanh chóng chuyển mắt, trốn ở trong chăn lặng lẽ kéo quần lên.

Khi xuống khỏi tháp mang áo khoác, Triệu Trầm liền giúp nàng, ánh mắt sâu xa. Nghĩ đến thân mật vừa rồi, A Kết đỏ mặt cúi đầu, ánh mắt né tránh, một lát nhìn bên trái giường, một lát lại nhìn phía bên phải cửa sổ bị mành vải che giấu, ánh mắt đang đảo quanh bỗng dừng lại, dừng lại bởi vì chăn rộng mở nên lộ ra ga trải giường, chếch phía dưới ga trải giường đỏ thẫm, so với những nơi khác thì màu rõ ràng sẫm hơn...

A Kết chợt nghĩ đến tiếng nước vừa nãy, nhất thời đỏ thẫm mặt.

Triệu Trầm thấy, nhìn theo tầm mắt thê tử, tiểu tướng quân lập tức nhộn nhạo, vội vàng dời tầm mắt, bắt buộc chính mình không thèm nghĩ tới khoảng khắc kiều diễm kia, đi nhanh ra ngoài. A Kết đứng tại chỗ một lát, thừa dịp nha hoàn chưa tiến vào thu thập thì rất nhanh chóng gấp xong chăn chiếu, tránh việc bị hạ nhân phát hiện. Xong việc, nàng bứt rứt ở trong phòng đi lại, không muốn chạm mặt Triệu Trầm, Triệu Trầm lại ở bên ngoài thúc giục nàng đi ra.

Biết nam nhân đang chờ nàng hầu hạ hắn rửa mặt , A Kết kéo bức màn để hóng gió một lát, xác định trên mặt không còn đỏ, giả vờ bình tĩnh đi ra ngoài.

Tiểu nha hoàn đã chuẩn bị tốt nước ấm cho hai người rửa mặt, Triệu Trầm đứng trước cái giá, nghiêng mặt nhìn vào cửa phòng trong. Cẩm Mặc khẽ cúi đầu đứng cạnh cửa ngoài, nhìn không chớp mắt. Thiếu gia là phu quân tốt khó có được, bây giờ trong mắt chỉ có thiếu phu nhân, ngoại trừ thiếu phu nhân, đối với người ngoài đều dùng một gương mặt lạnh, nàng vẫn quy củ đi, trước tiên cứ đứng vững vàng ở bên người thiếu phu nhân, trở thành tâm phúc để thiếu phu nhân dựa vào, tương lai sẽ tùy cơ ứng biến.

Hai vợ chồng trước sau rửa mặt hoàn tất, cùng đi sang Ninh thị để thỉnh an.

Vào đông, trên mặt sông gió lạnh càng tăng lên, trừ bỏ ngẫu nhiên đi ra bên ngoài tản bộ cho thông khí, ba người đều ở tại mui thuyền nói chuyện phiếm, chủ yếu là Triệu Trầm nói tin đồn thú vị các nơi, con dâu và mẹ chồng A Kết hai người cười nghe. Sau khi liên tục dùng hai ly trà, Triệu Trầm nhìn hai nữ nhân trước mặt, trêu ghẹo nói: "Hiện giờ ta thành người kể chuyện, không biết hai vị phu nhân có chuẩn bị cho ít tiền thưởng hay không?"

A Kết nhịn không được cười, Ninh thị trên mặt không có biến hóa gì, giả vờ muốn thương lượng hỏi A Kết: "Con nói nên thưởng bao nhiêu?"

Triệu Trầm cũng nhìn về phía thê tử, mắt phượng sáng ngời hàm chứa đắc ý, giống như chắc chắn chính mình sẽ có thưởng.

Mẹ chồng cùng náo loạn, A Kết thật sự nghĩ, xoi mói đánh giá Triệu Trầm: "Người ngoài kể chuyện đầy nhịp điệu lôi cuốn vào những cảnh ngoạn mục, chàng lại nghĩ đến đâu nói đến đấy, giọng điệu thường thường tẻ nhạt vô vị, mà không mời tự ngồi, không có nửa điểm cung kính. Nương, con thấy chúng ta cho hắn một lượng bạc vất vả, rồi khẩn trương đẩy hắn đi thôi." Người một nhà ở chung lâu như vậy, A Kết sớm không giống lúc trước, không còn xấu hổ nhiều như trước, đặc biệt là Ninh thị còn xem nàng như nữ nhi thân sinh(ruột thịt), A Kết cũng coi nàng như nương của mình.

Triệu Trầm nhíu mày nhìn nàng. Hắn ra sức lấy lòng như vậy, nàng chỉ cho một lượng bạc, lá gan thực không nhỏ.

A Kết làm như không thấy rõ thâm ý trong mắt nam nhân, quay đầu nhìn về phía mẹ chồng.

Ninh thị lắc đầu, "Không ổn, kẻ mà lấm la lấm lét, luôn mãi rình coi con, kêu hạ nhân trực tiếp vứt vào trong sông đi thôi, để cho hắn nếm thử giáo huấn."

Một câu đem cả hai vợ chồng ra trêu ghẹo, Triệu Trầm da mặt dày chỉ nhìn A Kết cười, A Kết xấu hổ đến hô tiếng nương, cúi đầu không nói.

Bên cạnh có thêm con dâu cũng náo nhiệt hơn rất nhiều, Ninh thị tâm tình vui vẻ, sai Vấn Mai bưng bàn cờ đến, nàng ngồi ở bên cạnh, tặng cho hai người: "Có người ngại nói chuyện mệt, vậy thì chơi cờ đi, A Kết, con cùng nó đánh với nhau hai ván, hắn thua thì buổi trưa 2 người chúng ta dùng cơm, để cho hắn về phía sau cùng bọn hạ nhân ăn đi."

Triệu Trầm lập tức ngồi xuống một bên của bàn thấp, nhìn A Kết hỏi: "Nếu như ta thắng thì sao?"

Ninh thị cười giương cao cằm với A Kết: "Con thắng thì con cứ bàn bạc với con dâu a, nàng muốn cho con cái gì liền cho."

A Kết vào Triệu gia mới học cờ vây, đâu so với Triệu Trầm được, lập tức khéo léo từ chối nói: "Nương, người cùng chàng chơi đi, ta chỉ ở một bên nhìn."

"Hai chúng ta so tài, tài đánh cờ của nương quá cao, cho tới bây giờ ta vẫn không thắng được nương, với nàng ngược lại có thể thử xem." Triệu Trầm cướp lời nói.

A Kết cũng không biết hắn nói là thật hay giả, kiên trì muốn Ninh thị đến ngồi chơi, Ninh thị chỉ muốn ở một bên xem náo nhiệt, dù cho A Kết nói như thế nào cũng không chịu, bên cạnh Triệu Trầm lại không ngừng thúc giục, A Kết không có biện pháp nào khac, đành phải kiên trì cùng hắn chơi.

Nàng làm cái gì đều cực kỳ chăm chú, sau khi cầm lấy quân cờ, rất nhanh liền quên người đối diện là ai, đã quên sáng sớm hai người mới làm chuyện khó xử, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nghĩ từng nước đi cho đúng. Ban đầu còn có thể đối phó, thời gian dài tốc độ xuống cờ của nàng càng ngày càng chậm, có hai lần sau khi đặt cờ thì chợt phát hiện đi nhầm, Triệu Trầm chỉ cần một nước là có thể kết thúc ván cờ. A Kết nhất thời khẩn trương, khẩn trương nhìn về trượng phu đang ở phía đối diện, chỉ thấy hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải xoay xoay quân cờ đenthưởng thức, ánh mắt chậm rãi đảo qua bàn cờ, chợt khóe miệng giương lên, đắc ý lườm nàng một cái, sau đó lúc nàng nhận định phải thua thì lại đặt viên cờ vào một chỗ khác.

A Kết vội vàng chặn ở góc chết đi, nhịn không được cười trộm, cười chính mình vận khí tốt, cười Triệu Trầm ngốc, chỉ biết làm bộ làm tịch hù dọa người.

Nhưng sau ba lần liên tục thoát hiểm, A Kết bỗng nhiên ý thức được điểm khác thường, giương mắt nhìn lại, quả nhiên chống lại tươi cười sủng nịch của nam nhân không kịp thu hồi, như là đại nhân đang dỗ hài tử. Nàng không khỏi lại nhìn về phía Ninh thị, Ninh thị gặp ánh mắt con dâu rốt cục phát hiện, biết nàng da mặt mỏng e là thẹn thùng, vội hỏi: "Đây, A Kết ngồi bên này nhìn xem, xem nương thắng hắn như thế nào, lát nữa con sẽ hiểu được, hắn muốn nhường con cũng không được."

Nàng di chuyển sang bên này, A Kết không tự chủ được đi vào trong, nhường chỗ cho mẹ chồng.

Vì thê tử đi rồi, Triệu Trầm vừa thu cờ vừa nói: "Nương, vốn ta cũng muốn nhường cho người, nhưng người nói như vậy, cũng đừng trách nhi tử không khách khí rồi."

"Ta cũng không cần con khách khí." Ninh thị thuần thục nhặt cờ trắng, nói với hắn: "Cho con đi trước."

Triệu trầm cũng không khách sáo, trực tiếp hạ cờ.

Mẫu tử thật sự không ai nhường ai, Ninh thị muốn thay con dâu báo thù, Triệu Trầm cũng muốn tại trước mặt thê tử biểu hiện sự lợi hại của bản thân, tự nhiên dùng mười phần tâm tư ở trên bàn cờ. Đại não A kết đã sớm không đủ dùng, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, thường thường nàng còn đang cân nhắc đường cờ của mẹ chồng, thì ở bên kia, trượng phu đã nhanh chóng hạ cờ, giống như chiến trường giao binh, từng bước đuổi sát.

Hạ suốt cả một ngày, mẫu tử vẫn là cờ hoà, sau cùng tóm lại là A Kết muốn xuống dưới, lúc đứng dậy làn váy bởi vì ngồi thời gian quá dài nên dính ở sau người không thể hạ xuống, Triệu trầm vô ý nhìn một cái, cái nhìn này liền đem tâm tư dời đến nơi khác, rất nhanh thua cuộc.

Ở trong lòng Ninh thị khinh thường nhi tử, thành thân lâu như vậy, lại vẫn không có tiền đ như vậy

A Kết cái gì cũng không biết, sau khi trở về nghe nói Triệu Trầm thua, rất có cảm giác hãnh diện, chỉ là lông mi của nàng không thể dương cao lâu lắm, sau khi cơm chiều kết thúc bước vào nội thất liền bị người kéo đến trong ngực, ngăn lại miệng, mắt A Kết hạ xuống, tim lại treo lên.

Hắn như một trận lửa, cháy sạch khiến nàng hoảng hốt.

Cách vách vang lên tiếng Ninh thị sai Vấn Mai châm trà, A Kết không khỏi đè tay nam nhân lại, muốn cầu xin hắn lát nữa lại náo loạn. Triệu Trầm làm sao có thể nhịn được? Từ lúc cưới nàng, sớm ngày ấy ở bờ sông, sớm tại ngày ấy trong xe ngựa, hắn luôn có ý nghĩ muốn nàng, đặc biệt sau khi thành thân hơn một tháng, mỗi ngày đều đã sống một ngày bằng một năm, yêu cầu khó có thể ngừng lại.

Nhưng mà hắn vẫn buông nàng ra.

Hai chân A Kết hai như nhũn ra, không dám tiếp tục ở trên giường, miễn cưỡng đi đến trước ghế ngồi xuống, nhắm mắt lại nghiêng đầu đợi hô hấp bình phục. Bên người có động tĩnh rất nhỏ, nàng ôm ngực nhìn lại, chỉ thấy Triệu Trầm đem ba tầng đệm giường thật dày tính cả chăn bông đều đặt trên ván thuyền. Nàng kinh ngạc nói không ra lời, thế nhưng Triệu Trầm vội vàng cúi đầu, sau khi chuẩn bị xong ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng lên. Sáng lóa.

Một cái chớp mắt kia, A Kết có cảm giác như bị sói để mắt đến.

Nhưng nàng không chỗ có thể trốn, cũng không có lý do gì để trốn, cũng không muốn chạy trốn, hắn là trượng phu của nàng, hắn đã vì nàng nhịn thật lâu, tối nay hắn nên có được.

Đèn vẫn sáng như cũ, nàng lại bị hắn ôm ấp đến chỗ bóng tối, chăn bông thật dày hạ xuống, hô hấp hai người đều đã rối loạn, lại vẫn còn giống như đang làm trộm, cố ý đợi hô hấp bình phục lại.

Người nào cũng không nói gì, A Kết như buổi sáng đã hứa hẹn, vẫn không nhúc nhích, hắn muốn như thế nào liền như thế đấy. Đây là nam nhân của nàng, hắn nhẫn nhịn được như thế thật vất vả, A Kết cũng rất muốn hắn, sau cùng nàng vẫn lại nhịn không được tóm lấy bả vai hắn, khóc đẩy hắn. Sợ bị người nghe thấy, nàng không dám lên tiếng, chỉ bắt lấy hắn đẩy ra ngoài, nước mắt không thể khống chế chảy tràn. Hắn ôn nhu hôn nàng, cũng rốt cuộc không chịu nhẫn nhịn...

Buổi tối thuyền vẫn chưa tiến lên, ngừng trên bờ, theo nước sông cuồn cuộn dao động.

Giống như chìm vào trong mộng, mơ thấy mình đang lọt vào trên sông, cuộn sóng chung quanh sôi trào, mà nàng chỉ có thể gắt gao vịn tấm gỗ nổi duy nhất ở bên cạnh, ngoại trừ động tác này lại không chút sưc lực có thể dùng, gỗ nổi mang nàng đi nơi nào, nàng chỉ có thể cùng đi. Nàng còn sống, nhưng cảm giác khi còn sống thì một chút đều không dễ chịu, nhắm mắt lại khẩn cầu nhanh lên lên bờ, nhanh lên kết thúc cực khổ này.

Bè gỗ thong thả mà kiên định mà dẫn dắt nàng nhẹ nhàng vào bờ biển, rốt cuộc lúc dừng lại toàn thân A Kết gân cốt giống như vỡ vụn ra.

Trong lòng dâng lên uất ức vô hạn, nàng lui vào trong ngực nam nhân khóc.

Nàng không khóc ra tiếng, chỉ có nước mắt rơi trên người hắn, Triệu Trầm vừa tự trách lại thỏa mãn, sung sướng lại đau lòng, ôm chặt, hôn nàng "A kết, ta, ta không phải cố ý, nơi này, nơi này quá nhỏ, động tác bất tiện, chờ chúng ta đến kinh thành, ta nhất định sẽ hầu hạ nàng cho tốt, đừng khóc a..." Nghĩ muốn nhanh lên nhưng sợ tiếng động quá lớn, nếu chậm thì đối với nàng mà nói như dao cùn cắt thịt, chỉ trách hắn tự chủ quá kém, nếu có thể nhẫn nhịn đến kinh thành...

Hắn thật sự nhịn không được rồi.

Nàng tốt như vậy, đẹp như vậy, mềm mại như vậy... Nàng là của hắn, hoàn toàn là của hắn.

Triệu trầm tâm mềm như nước, trong bóng đêm hôn lông mi nàng, hôn lên mắt nàng,kiên nhẫn dỗ dành nàng, dỗ đến khi nàng không khóc nữa, ngủ trong lòng hắn, hắn mới nhẹ nhàng thở ra thật dài, không khỏi cảm thấy may mắn là ở trên thuyền. Nếu ở trong tòa nhà, nàng nói không chừng sẽ trong cơn tức giận mà không để ý tới hắn, ở trên thuyền sao, nơi nhỏ như vậy, nàng chỉ có thể nhịn hắn.

Đêm nay khẳng định là hắn không dám muốn lần nữa, có lẽ tối mai thử lại nhỉ?

Quảng cáo
Trước /163 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sung Sướng Bên Đại Lão - Phi Dực

Copyright © 2022 - MTruyện.net