Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Con Đường Sủng Thê
  3. Chương 53
Trước /163 Sau

Con Đường Sủng Thê

Chương 53

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một tiểu nha hoàn mang y phục màu xanh vội vàng xuyên qua hành lang, đến cửa trước Duy Phương viên mới thả chậm bước chân, hai thủ vệ và bà tử thấy là người trong viện nên không đứng dậy, tiếp tục ngồi ở dưới chân tường phơi nắng, hôm nay ánh nắng thật ấm áp.

Tiểu nha hoàn cũng không để ý tới hai người, trực tiếp đi vào.

Nhìn bóng dáng nha hoàn kia, bà tử mặt gầy nhỏ giọng nói: "Từ buổi sáng đến bây giờ, cũng đã chạy vài chuyến."

Bà tử thấp lùn bĩu môi, phun vỏ hạt dưa phun vào lòng bàn tay, "Hầu phủ yên tĩnh nhiều năm như vậy, nay đại gia trở lại, chỉ sợ sẽ còn náo nhiệt lâu, tiểu nha hoàn bên người phu nhân cuối cùng có việc làm, chỉ là không biết là phúc hay là họa."

Bà tử mặt gầy cười cười, nhìn có chút hả hê nói: "Dù sao cũng đều không đến lượt chúng ta. Đúng rồi, ta nghe nói đại phu nhân là đại mỹ nhân phải không, phu nhân cũng không sánh bằng."

Bà tử thấp lùn tiếp tục ăn hạt dưa, đứt quãng nói: "Nếu như nàng không đẹp, có thể được đại gia coi trọng sao? Đáng tiếc là lại khúm núm, giống như đại gia bảo nàng đi về phía đông ba bước nàng cũng không dám đi hai bước, tính tình như vậy, cũng chỉ có thể giữ nam nhân bên mình trong thời ian tân hôn này thôi, qua một hai năm, đại gia sẽ chán ngay."

Trong kinh thành mĩ nhân có rất nhiều, chủ mẫu nhà ai mà lại chỉ nhìn bề ngoài chứ? Vị bên trong kia, khuôn mặt cũng đủ xuất sắc, kết quả thì sao, hầu gia cũng không đến bên này. Có kẻ có tiền thích mĩ nhân thấy một cái yêu một cái, có người căn bản không nhìn mặt, phải gặp người có duyên mới được.

Bà tử mặt gầy phủi tay, tựa vào bên người nàng, nhặt mấy hạt dưa, nói: "Cũng không hẳn, có lẽ đại gia sẽ giống như hầu gia, là người chung tình thì sao?"

Hai bà tử đang bàn luận xôn xao, bên trong phòng chính, tiểu nha hoàn mới vừa đi vào trầm thấp nói chuyện: "Trần quản sự trong viện Đại gia đi ra ngoài một chuyến, vừa trở về không bao lâu, bên kia liền chuẩn bị xe ngựa, đại gia cưỡi ngựa, đại phu nhân cùng Dung phu nhân lên xe ngựa, nghe là muốn đi Vĩnh Xương hầu phủ."

Tần thị hừ một tiếng, bế chó xồm tuyết trắng trong ngực dậy, vừa vuốt lông nó vừa nói: "Mới trở về liền nhận thân thích, hắn thật biết lấy lòng người khác đấy. Nhìn hắn dạng chó hình người, ta còn tưởng rằng thật lợi hại, không nghĩ lại là kẻ ngốc, dẫn nghĩa mẫu đi gặp dì ruột thịt, hắn lại còn làm được."

Tử Oánh ngồi trước tháp cẩm đấm chân cho nàng, suy nghĩ một chút, nói: "Quách phu nhân từ trước đến giờ cùng hầu gia không hợp, đối với đại gia cũng chẳng quan tâm, đại gia có lẽ đã nghĩ đến, cho nên đem nghĩa mẫu mang theo qua đó? Không phải nói Dung phu nhân rất giống vị kia sao, đại gia kính trọng nghĩa mẫu, cũng mang ý nghĩa là trong lòng tưởng nhớ vị kia, Quách phu nhân cũng có lẽ sẽ thay đổi?"

Tần thị nhíu nhíu mày liễu, hỏi tiểu nha hoàn: "Có nhìn thấy khuôn mặt của Dung phu nhân không?"

Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Mang mũ che, nô tỳ cũng không dám dựa vào gần quá."

Cố lộng huyền hư( Cố làm ra vẻ huyền bí), một vị phụ nhân, có gì để che giấu?

Tần thị mặt lộ vẻ khinh thường, lại hỏi: "Hầu gia đâu?"

"Sáng sớm Hầu gia liền ra ngoài, không biết đi nơi nào." Tiếng nói tiểu nha hoàn thấp xuống, lo sợ liếc mắt nhìn Tần thị. Toàn bộ hầu phủ, ngoại trừ Duy Phương viên còn có hoa viên hầu phủ là nơi ai cũng có thể đến, nơi các nàng có thể tự do ra vào cũng không nhiều, giống như Hinh Lan uyển của hầu gia chính viện nguyên phu nhân ở cùng với Vọng Trúc hiên của đại gia, các nàng căn bản không vào được, muốn nghe tin tức, thủ vệ và bà tử liền liếc nhìn qua, đều làm cho các thông tin rơi hết. Mới đầu có gan tử lớn còn mở miệng hỏi , kết quả bị người ta nhắc tới dẫn đến trước mặt Triệu bên người Hầu gia, trực tiếp bán đi.

Tần thị cũng nghĩ đến Hinh Lan uyển, đó là nơi nàng muốn đi vẫn không thể đi vào, Triệu Duẫn Đình xem nó như bảo bối vậy, cũng không biết lần này Triệu Trầm dùng lý do gì làm cho hắn buông tha. Nhớ đến nơi này, buổi sáng bởi vì Triệu Duẫn Đình thay nàng nói chuyện sanh mà có chút vui vẻ liền biến mất. Tần thị khó chịu khoát tay, Tử Oánh ngầm hiểu, từ trong hà bao cầm ra một khối nhi bạc vụn thưởng tiểu nha hoàn, ý bảo nàng đi xuống.

Bên ngoài lại an tĩnh lại, nhìn chủ tử nhắm mắt lại, Tử Oánh nhỏ giọng nói: "Phu nhân không cần lo lắng, đại gia trở về cũng không ảnh hưởng được cái gì, Thánh Thượng không có khả năng thưởng cho đại gia vị trí thế tử mà tiên đế chính miệng tước đoạt lần nữa, Hầu gia chỉ còn tam gia là con dòng chính, dù cho ở trong lòng còn có chút vướng mắc, sau hai năm vẫn là sẽ xin cho tam gia được phong thế tử. Phu nhân an tâm chờ là được, cùng tam gia làm chủ, cái khác không phải phu nhân đã tính toán sao?"

Hầu gia vẫn không thích phu nhân, phu nhân nay chỉ có thể dựa vào tam gia, chỉ cần phu nhân không phạm sai lầm, quy quy củ củ, cũng như đừng lại chống lại hầu gia, hầu gia dù không thích cũng không thể thế nào khác. Địa vị của Phu nhân được bảo vệ, các nàng là nha hoàn hầu hạ bên người mới có trái cây ăn.

An tâm chờ?

Tần thị buông con chó nhỏ trong tay ra, chuyển mình, chậm rãi mở mắt.

Triệu Trầm trở về chính là để đoạt vị trí thế tử tương lai, nếu Hàm nhi hoàn hảo, vị trí thế tử đương nhiên không đến lượt Triệu Trầm, nhưng nhỡ Hàm nhi xảy ra chuyện, hầu phủ chỉ còn Triệu Trầm là con dòng chính, Triệu Duẫn Đình lại là người tâm phúc trước mặt Thánh Thượng, nếu kiên trì, thì không thể nói trước được Thánh thượng có đồng ý không.

Vì kế trước mắt, nàng chỉ có thể mau chóng trói chặt lòng Triệu Duẫn Đình, làm cho hắn càng thêm quan tâm đến an nguy của Hàm nhi, không cho Triệu Trầm cơ hội hãm hại. Bên ngoài, phụ thân trấn thủ Tây Bắc, tuy có binh quyền, nhưng không giúp đỡ nàng lúc này được, nếu có thể lại tìm một cái dựa núi thì tốt rồi, giúp nàng uy hiếp Triệu Trầm, thậm chí là Triệu Duẫn Đình.

Chỉ tiếc lấy địa vị lúc này của Triệu Duẫn Đình địa vị, có thể uy hiếp núi dựa của hắn không dễ tìm a...

Tần thị nhìn cửa sổ ngẩn người ra.

Từ từ đến đi, chỉ cần nàng có tâm, luôn sẽ có cơ hội .

~

Ngoài cửa Vĩnh Xương hầu phủ, Quách Bảo Châu dẫn theo nha hoàn đã chờ từ sớm, Quách phu nhân cũng không đi ra, chỉ cho ma ma quản sự bên cạnh cùng cô nương đi ra đón người đến.

Không đợi được xe ngựa Triệu gia, ngược lại lại nhìn thấy xe ngựa nhà mình rẽ vào.

"Là nhị phu nhân." Quản sự ma ma đứng bên cạnh Quách Bảo Châu nhỏ giọng nói.

Quách Bảo Châu chuyên tâm nhìn đầu ngõ, phảng phất không nghe thấy.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Quách gia nhị phu nhân Hứa thị xuống xe, bên cạnh là một cô nương có tuổi xấp xỉ Quách Bảo Châu, mặt trái xoan mi dài nhỏ, mang một bộ váy nền nã đơn thuần, nhưng phối với áo choàng thêu Mai Hoa lại càng tăng thêm sức mạnh. Hai tỷ muội hai mắt nhìn nhau, Quách Bảo Yên nhợt nhạt cười, đi tới hỏi: "Muội muội đứng ở cửa làm cái gì?"

Kỳ thật hai người chênh lệch chỉ có ba tháng mà thôi.

Quách Bảo Châu cũng không thích người đường tỷ này.

Nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì Quách Bảo Yên cùng mẫu thân giống nhau, đều thích Mai Hoa, trang sức cũng phần lớn điêu thành hình dáng Mai Hoa, ngay cả cử chỉ dáng vẻ đều giống như mẫu thân, chỉ so với mẫu thân thì thích cười chút mà thôi. Trước đây Quách gia mở tiệc chiêu đãi hoặc nữ quyến cùng đi ra ngoài làm khách, người bên ngoài đều trêu ghẹo nói nàng cùng Quách Bảo Yên sinh ra khi có phải ôm lầm hay không.

Vì những cái này, Quách Bảo Châu có đoạn thời gian cố ý thu lại tính tình, cố gắng hết sức biểu hiện giống như các tiểu thư khuê các, nhưng không qua vài ngày nàng liền không kiên trì nổi, cả người không được tự nhiên. Quách Bảo Châu ủy khuất vô cùng, hơn nữa khi đó tuổi còn nhỏ, khó chịu nhịn không được lại chạy đến khóc trước người mẫu thân, nàng có phải là bị ôm nhầm với Quách Bảo Yên hay không.

Quách phu nhân chỉ bảo nàng quan sát Hứa thị, xem xem hai người có giống nhau chỗ nào không.

Quách Bảo Châu nghiêm túc nhìn chằm chằm Hứa thị vài ngày. Hứa thị chanh chua keo kiệt lắm mồm, rất nhiều phụ nhân ở mặt ngoài thì cùng nàng khách sáo, sau khi Hứa thị quay người thì các nàng lại ngầm châm chọc, nghe nói ngay cả chị dâu của nàng là Huệ An Hầu phu nhân đều không thích em gái chồng này.

Quách Bảo Châu thật hoài nghi Quách Bảo Yên có phải cũng ghét bỏ thân sinh ruột thịt của mình hay không, cho nên khắp nơi đều học theo nương nàng.

Lúc này Quách Bảo Yên hỏi, Quách Bảo Châu không muốn giải thích cho nàng, thuận miệng bịa chuyện, nói: "Không làm gì, hôm nay mặt trời tốt, muội ra đây phơi nắng chút, tỷ tỷ và nhị thẩm nhanh về phòng đi."

Quách Bảo Yên gật gật đầu: "Được, vậy muội phơi một lát liền vào đi thôi, gần cuối năm, các phủ đều có chưởng quầy ở các cửa hiệu đưa hàng tết, trên đường người đến người đi, để cho người ta nhìn thấy cũng không tốt. Đúng rồi muội muội, cô đưa ta một tráp trâm hoa, là mẫu mới từ Giang Nam đưa đến, đợi lát nữa muội đến chỗ ta chọn vài cái nhé?"

Huệ An hầu chỉ tại giữ một hư chức tại Quang Lộc tự, bản thân lại thật khôn khéo, mấy chỗ cửa hàng trong nhà lại thật náo nhiệt, làm ăn rất tốt. Huệ An Hầu phu nhân là Giang Nam vọng tộc, tuy nói nay trong nhà không có đại quan, gia cảnh lại giàu có, nghe nói của hồi môn cửa hàng đóng lại hàng năm đều có mấy ngàn lượng tiền thu vào, hai phu thê này có thể nói là giàu đến chảy mỡ.

Huệ An hầu phủ đứa tới khẳng định là đồ tốt, đáng tiếc Quách Bảo Châu cũng không lạ gì, phụ thân thương nàng, nàng muốn cái gì không có, không đến mức chạy đến phòng người ta chọn gì đó.

Thuận miệng ứng phó xong, Quách Bảo Châu không có tâm tư tiếp tục nói với nàng, ánh mắt lần nữa nhìn về phía đầu ngõ.

Hứa thị thấy, tâm tư vừa động, liếc mắt ra hiệu với nữ nhi, cười nói: "Bảo Châu nhìn cái gì chứ? Hôm nay có tỷ muội lại đây chơi sao?"

Quách Bảo Châu lặng lẽ trợn trắng mắt, vừa định tùy tiện đối phó qua loa, phía trước đầu ngõ bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa, khi toàn bộ xe ngựa tiến hoàn toàn vào ngõ nhỏ, nam tử người cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa cũng đập vào mắt. Chỉ thấy đầu hắn mang ngọc quan, toàn thân mang cẩm bào đi mưa, chân đạp giày đen ngồi đàng hoàng ở trên ngựa, ở trong gió lạnh càng thêm có vẻ phong tư hiên ngang. Đợi hắn cách rất gần, mắt phượng mi dài mặt, môi như tô son, đúng là mỹ nam tử hiếm thấy!

Quách Bảo Châu mở to hai mắt nhìn, lập tức đưa tay chỉ nam nhân: "Di huynh, ngươi là di huynh?" Dù cho nàng quên đi ký ức lúc bé, thậm chí chưa từng gặp qua vị di huynh này, chỉ nhìn một cách đơn thuần rằng khuôn mặt hắn rất giống Duyên Bình hầu, cũng đủ làm cho nàng xác định .

Triệu Trầm siết chặt dây cương, cười đánh giá tiểu cô nương đứng một mình trước cửa, "Bảo Châu?"

Cùng với một tiếng này, Quách Bảo Châu hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vui sướng chạy xuống, đứng ở trước người nam nhân vừa mới xoay người xuống ngựa, không chút kiêng kỵ chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, nhịn không được mà cười, "Di huynh, huynh, huynh còn cao hơn ca ca của muội, nhưng mà rõ ràng huynh còn nhỏ tuổi hơn ca ca, còn có, huynh, huynh còn dễ nhìn hơn ca ca! Thật tốt quá, rốt cuộc có người mà hắn không thể so được! A, ham nói với huynh, tẩu tử đâu, mau mời nàng xuống dưới muội xem!"

Nàng cười thật chân thành, kêu thân thiết, cùng với tiểu nha đầu líu ríu trong trí nhớ giống nhau như đúc, trong lòng Triệu Trầm có chút lo lắng. Nếu chỉ có mình hắn trở về, các thân thích đối với hắn là tốt hay là xấu thì hắn đều sẽ không quá để ý, nhưng hắn đã có thê tử, vẫn hi vọng thê tử có người hợp ý, trước mắt, xem ra, Quách Bảo Châu hẳn là tính một người.

Hắn không hề nhìn đến hai mẫu tử đang đứng một bên nhìn bọn hắn chằm chằm, xoay người đi đến trước xe ngựa, nâng lên màn xe, nói: "Nghĩa mẫu, A Kết, xuống xe đi, Bảo Châu cũng ở đây."

A Kết có chút khẩn trương, Ninh thị ở một bên vỗ vỗ tay nàng, A Kết gật gật đầu, cúi đầu thò người ra khỏi xe ngựa.

Trước cửa Hầu phủ chỉnh tề an tĩnh, một phụ nhân mặc áo ngắn màu đỏ thẫm chậm rãi đi ra. Khi nàng ngẩng đầu, trên cổ áo là một khăn choàng từ lông cáo, bên tai đeo khuyên tai Hồng Bảo Thạch làm nổi bật lên má thơm trong trắng lộ hồng của nàng. Khi nàng nhìn về nam nhân phía trước xe ngựa, trong mắt lưu động sáng rọi, trong nháy mắt đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người, khi nàng ngượng ngùng rũ xuống rèm mắt, phong tình toát ra làm cho người ta không khỏi ngóng trông nàng lại nhấc mắt nhìn một cái, mà khi nàng đưa bàn tay trắng nõn bàn tay trắng nõn thon thon của mình khoát lên bàn tay lớn của nam nhân, bi bàn tay nam nhân nắm trọn, một nhu một cương vô cùng phù hợp với nhau, mà một nam một nữ này, cũng được trời đất tạo nên một đôi.

Quách Bảo Châu nhìn đến sững sờ, trong lòng không tự chủ dâng lên một loại ngọt ngào, vì di huynh mà ngọt ngào.

Trong lòng Quách Bảo Yên lại nảy sinh một cảm xúc khác, tựa như, lúc đầu tâm tình đi theo rõ ràng, giây lát lại che đậy bóng mờ. Nàng kinh ngạc nhìn nam tử như trăng sáng khiến cho nàng mới nhìn một lần đã không khỏi không khỏi tim đập nhanh hơn, lại chậm chậm nhìn về phía tao nhã nữ tử bên người hắn vẫn chưa bị khí phách của hắn che lấp, cuối cùng buông xuống mi mắt.

Duyên Bình hầu phủ trưởng tử, thì là như vậy.

Nàng chưa từng thấy Duyên Bình hầu, chỉ biết đó là mỹ nam tử xuất sắc nhất kinh thành năm đó, khiến cho nữ nhi quốc công phủ trăm phương nghìn kế muốn gả cho hắn. Nàng từng cảm thấy Tần thị thật nông cạn, hôm nay thấy nam nhi Triệu gia, nàng đột nhiên có chút hiểu được tâm tình Tần thị.

Nam nhân đẹp như vậy, giống như là châu báu, không có được năng lực cũng liền thôi, nhưng nếu có, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp lấy được.

Đáng tiếc, nàng vừa không có khả năng có gia thế hùng mạnh cũng không thể không để ý đến miệng lưỡi lên án của người đời, cũng không tốt số như cô nương kia, sớm gặp hắn, gả cho hắn. Nếu, nếu nàng gặp được hắn sớm một chút, thì có cơ hội hay không?

Quách Bảo Yên lần nữa liếc mắt nhìn nam nhân, trong lòng thở dài, không có nếu, nàng nhất định cùng nam nhân này vô duyên.

Nàng thản nhiên lui về phía sau lưng mẫu thân.

Hứa thị lại kinh ngạc đi tới, đánh gãy tán thưởng của Quách Bảo Châu đối với A Kết, nhìn Triệu Trầm hỏi: "Ngươi, ngươi là di huynh của Bảo Châu?" Tự (tên chữ) của Triệu Trầm là khi hắn tròn mười tuổi do Triệu Duẫn Đình đặt, ngoại trừ người Triệu gia, cùng nhưng người mà Triệu Duẫn Đình lúc nói chuyện nhắc tới thì người bên ngoài cũng không biết, bởi vậy Hứa thị chỉ có thể dùng quan hệ xưng hô để nói chuyện với hắn.

Triệu Trầm khẽ vuốt cằm xem như đáp lại, giới thiệu với A Kết: "Đây là Nhị phu nhân Vĩnh Xương hầu phủ." Hắn khi còn nhỏ đã từng thấy Hứa thị, mà dù cho chưa từng nhìn thấy qua, đại khái cũng có thể đoán được.

A Kết đã sớm học thuộc lòng quan hệ họ hàng Triệu gia, lập tức cúi người, biết Hứa thị thuộc về loại không cần tiếp xúc quá gần gũi, liền hạ thấp người thi lễ, cười thỉnh an: "Nhị phu nhân khỏe."

Hứa thị lôi kéo tay nàng, liên tục gật đầu, "Không sai, cháu dâu thật xinh đẹp, khắp kinh thành cũng không thể tìm ra người thứ hai, Bảo Châu gọi ta là nhị thẩm, con cũng đừng gọi ta là nhị phu nhân, con hãy theo như Bảo Châu gọi ta là nhị thẩm đi." Nói xong quay đầu gọi Quách Bảo Yên lại gần, "Đây là tỷ tỷ của Bảo Châu, nhũ danh là Bảo Yên, về sau nếu cháu dâu nhàn rỗi, hãy gọi tỷ muội Bảo Yên đến nói chuyện cho vui nha." Triệu gia là tân quý trong kinh thành, là làn gió đang nổi nha.

"Bảo Yên muội muội." A Kết cười một tiếng, xoay người gọi Cẩm Thư đưa lễ vật đã chuẩn bị cho Quách Bảo Yên bưng tới, nhân cơ hội thu tay lại: "Bảo Yên muội muội không chê thì về sau có thể cùng Bảo Châu tới tìm ta a."

Quách Bảo Yên ôn nhu cười: "Uh, muội nhất định sẽ đi cùng Bảo Châu."

Hứa thị lập tức tiếp lời, "Cháu dâu, con không phải là người kinh thành phải không?" Nghe nói Triệu Trầm vẫn ở nông thôn, nàng cũng không biết hắn thành thân lúc nào.

A Kết tự nhiên thanh thản nói: ""Vâng, ta là người Đăng Châu." Triệu Trầm từng sống ở Đăng Châu đã là chuyện không cần giấu diếm mọi người.

Giới thiệu xong bản thân, A Kết lại giới thiệu Ninh thị.

Hứa thị bị thân phận A Kết làm kinh sợ, quá tò mò nên căn bản không có quá lưu ý nghĩa mẫu kia, còn muốn hỏi thăm trong nhà A Kết làm cái gì, Quách Bảo Châu đột nhiên chen đến giữa hai người, ôm cánh tay A Kết, quay đầu nói với Hứa thị: "Nhị thẩm, nương ta vẫn còn ở bên trong chờ chúng ta, ta trước dẫn di huynh cùng mọi người đi vào a."

Hứa thị thế này mới ý thức được lúc này không phải lúc để hỏi thăm, vội cười nói: "Đi đi thôi, mẹ con chắc cũng rất nhớ nhung mấy đứa, cháu ngoại trai ruột thịt, bình thường biểu hiện thờ ơ, thật ra trong lòng vẫn luôn lo nghĩ. Ai, cháu dâu, lát nữa thấy dì con thì đừng sợ, nàng là người trong nóng ngoài lạnh, dù với Bảo Châu cũng chẳng mấy khi thể hiện khuôn mặt tươi cười."

A Kết cười cười, không nói tiếp, xin lỗi, sau đó xoay người, theo Quách Bảo Châu vào hầu phủ.

Cẩm Thư theo sát sau nàng, Cẩm Mặc ở lại phía sau, quan sát kỹ lưỡng các nha hoàn cùng nhau đưa lễ vật vào, lúc này mới đi vào.

Nhìn theo bóng dáng đoàn người, Hứa thị nói với đại nha hoàn bên cạnh: "Lát nữa phái nha hoàn hỏi thăm một chút."

Về phần hỏi thăm cái gì, có thể làm được đại nha hoàn của nàng, đương nhiên minh bạch.

~

Trên đường tiến về chính viện, Quách Bảo Châu nhỏ giọng oán giận, nói với A Kết: "Tẩu tử không cần để ý đến nhị thẩm của muội, nàng thật lắm mồm, trong kinh thành không có mấy người thích nàng. Còn có tỷ tỷ kia, hừ, ta tìm không ra lỗi của nàng, nhưng ta không thích nàng, ta nói rõ trước, để sau này ta đi hầu phủ tìm tẩu tử nói chuyện, cũng sẽ không gọi nàng cùng đi."

Đây coi như là bí mật riêng, A Kết rất cao hứng, cô muội muội này thích mình, liền nhỏ giọng nói với nàng: "Không thích thì không gọi nàng, mình muội đến cũng được." Không ai sẽ vô duyên vô sự không thích người khác, nàng không biết Quách Bảo Yên là người thế nào, ít nhất có thể khẳng định nàng không đáng để cho Quách Bảo Châu ngột ngạt.

Quách Bảo Châu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, nhếch miệng cười, có chút giảo hoạt.

Hai người bọn họ nói nhỏ, ở phía trước, Ninh thị đang sóng vai đi cùng Triệu Trầm, Triệu Trầm bỗng nhiên quay đầu, cười hỏi Quách Bảo Châu: "Lại nói về ai vậy?"

Ánh mắt Quách Bảo Châu đảo quanh ở trên thân hai người, cười hắc hắc nói: "Ta đang hỏi tẩu tử vì sao nàng ở tại Đăng Châu mà vẫn gả cho huynh! Di huynh, mấy năm nay huynh làm gì vậy?" Nhìn không giống người an phận nha.

Triệu Trầm cười cười: "Nhìn thấy dì rồi nói."

Quách Bảo Châu bĩu môi, thấy nữ nhân phía trước đang mang mũ che cũng quay đầu nhìn nàng một cái, đối với những gì di huynh trải qua càng thêm tò mò. Di huynh lá gan quá lớn đi, nhận nghĩa mẫu còn dám đưa đến nhà nàng?

Vừa nói chuyện, bước qua cửa thuỳ hoa(một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu), lại đi thêm một đoạn đường thì đến Ngọc tuyết đường của Quách phu nhân.

Giữa sân, Quách phu nhân mang một bộ váy trắng thêu hoa đinh hương đi ra ngoài, hai bên vừa thấy mặt, nàng chậm rãi dừng bước, ánh mắt dừng trên người nữ tử đi ở phía trước đang sóng vai cùng Triệu Trầm, nhìn mạng che mặt giấu đi khuôn mặt của nàng ta, nhìn dáng người quen thuộc của nàng ta.

Nàng há miệng thở dốc, lại không thể phát ra thanh âm, trong mắt lóe lên chút mờ mịt, nước mắt rưng rưng.

Quách Bảo Châu cho rằng mình đã nhìn lầm, nàng chớp chớp mắt, thậm chí buông cánh tay tẩu tử ra, đi đến phía trước, sau đó thật sự nhìn thấy trong mắt mẫu thân có nước mắt lăn xuống.

Lần trước Mẫu thân khóc, là lúc nào nhỉ?

Hình như là khi nàng còn rất nhỏ rất nhỏ, khi nàng từ trong mơ tỉnh lại, mở to mắt, nhìn thấy mẫu thân nằm ở bên cạnh nàng, trong màn mờ tối, mẫu thân lẳng lặng nhìn nóc giường, an tĩnh như vậy, giống như không biết trên mặt nàng chảy lệ.

Chuyện kia Quách Bảo Châu vẫn còn nhớ, bởi vì đó là lần duy nhất nàng nhìn thấy mẫu thân rơi lệ.

"Nương, người làm sao vậy?" Quách Bảo Châu bước nhanh tới, nhưng không đợi nàng lấy ra tấm khăn, Quách phu nhân đã đạm nhạt lui một bước, thật tùy ý dùng đầu ngón tay lau lệ, trong veo mà lạnh lùng mở miệng: "Trở về thì tốt, đi vào trong phòng ngồi đi." Thanh âm chưa dứt, nàng đã quay người, cước bộ thong dong.

"Nương?" Triệu Trầm khẽ giọng nhắc nhở.

Ninh thị hồi thần, gật gật đầu, nhìn bóng dáng phía trước 10 năm chưa thấy, đi theo.

Tỷ tỷ lớn hơn nàng năm tuổi, tỷ tỷ ở cùng nàng 10 năm đã lập gia đình, sau này, hai người ai nấy tự lập gia đình, không giống như trước cùng ở một phòng nữa, nay gặp lại, cũng đã xa nhau 10 năm.

Rất dài sao?

Trong mười năm ấy tưởng như rất dài, bây giờ trở về, nghĩ lại, phảng phất như là một giấc mộng.

~

Vào phòng, Quách phu nhân không nói gì, bọn nha hoàn chuẩn bị trà, sau khi nhận lễ của phu thê A Kết liền để nữ nhi lại tiếp khách, nàng gọi Ninh thị vào nội thất.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Quách phu nhân ngồi ở trên tháp, mặt không thay đổi hỏi.

Ninh thị kéo mũ xuống, đặt ở trên bàn, lại trở lại bên cạnh tỷ tỷ, ngồi xuống. Quách phu nhân vẫn như cũ, mắt nhìn phía trước, Ninh thị liền yên lặng nhìn nàng, đợi đến Quách phu nhân phải xoay đầu lại, nàng mới cười, kéo tay tỷ tỷ, nói: "Ta còn tưởng rằng tỷ tỷ không bao giờ muốn gặp ta."

Hoạt bát như vậy, ngoại trừ trưởng bối Ninh gia, ai cũng chưa từng thấy.

Nước mắt Quách phu nhân lần nữa rơi xuống.

Ninh gia nhân tuy rằng bị lưu đày, nàng cùng trượng phu thậm chí Triệu Duẫn Đình đều âm thầm chuẩn bị trước, tuy hơi kham khổ chút, nhưng không quá mức vất vả, chỉ có cô muội muội này sớm không còn, đêm khuya tỉnh mộng làm cho người ta lo lắng cùng đau lòng.

Ninh thị đưa tấm khăn cho tỷ tỷ, Quách phu nhân nhận, lau nước mắt, "Nói đi."

Ninh thị liền khẽ giọng nói mọi chuyện một lần, 10 năm thời gian, thật ra cũng chỉ có vài chuyện mà thôi.

Thanh âm nàng bình tĩnh, phảng phất trở về lúc trước khi xuất giá, khi hai tỷ muội đàm luận chuyện trong sách vậy. Quách phu nhân rất nhanh liền dừng rơi lệ, lẳng lặng nghe, nắm tay muội muội.

"Tỷ tỷ, ngoại trừ thẹn với người Ninh gia, mấy năm nay muội sống rất tốt, Thừa Viễn hiếu thuận lại có tiền đồ, còn tìm được con dâu tốt trăm dặm mới tìm được một. Tử Kính đâu, nghe Thừa Viễn nói hắn còn chưa thành thân, là hắn không muốn cưới, hay vẫn chưa có cô nương thích hợp?" Không muốn nói thêm việc của mình, Ninh thị dời đề tài.

Quách phu nhân nhìn muội muội của mình.

Kỳ thật nàng còn có rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như hỏi xem muội muội tính cứ như vậy sống cùng Triệu Duẫn Đình qua ngày sao? Nhưng hỏi thì đã sao, hai tỷ muội cái đều đã có chủ ý, chuyện của chính mình đã quyết định thì sẽ không thay đổi, muội muội cũng giống vậy. Nếu nàng đã trở lại, khẳng định đã có quyết định của chính mình, vì nhi tử cũng tốt, vì Triệu Duẫn Đình cũng chả sao, nàng đã lựa chọn.

Trong lòng Quách phu nhân khó chịu, nàng cảm thấy không đáng, nhưng muội muội còn sống, vậy đã đủ rồi.

Vừa mới rồi muội muội nói cái gì?

Nga, con trai của nàng.

Quách phu nhân nhợt nhạt cười một chút: "Chính hắn không muốn cưới, cũng không biết muốn cưới cái dạng gì, ta cũng lười quản hắn."

Ninh thị hiểu loại cảm giác này, lại hỏi cháu ngoại nữ, "Bảo Châu cũng đã 15 phải không? Có người để chọn chưa?"

Quách phu nhân ít khi tươi cười, giờ lại không cười nổi, quay ra phía ngoài nói: "Muội cũng thấy đó, tính tình hấp tấp như vậy có thể tìm người nào sao? Thi thư của người ta chướng mắt nàng, trong nhà không quy củ, ta lại không yên lòng. Nhìn xem, dù sao tỷ phu muội cũng nói, giữ đến 18 tuổi, nếu đến 18 tuổi còn chưa gả ra ngoài, vậy thì tiến hành ném tú cầu."

Ninh thị không khỏi cười , "Tỷ phu thật là không chút thay đổi nhỉ."

Quách phu nhân lắc đầu: "Mọi người trở về không khéo, hai hôm nay trong nhà đều thay phiên làm việc. Lan Dung, buổi tối ở lại đây ăn đi, để cho Thừa Viễn thấy bọn họ, đều là tập võ, chắc sẽ có chuyện để nói." Trượng phu làm Binh mã tư ở Ngũ thành, lúc kinh thành náo nhiệt nhất, cũng là lúc bọn hắn bận rộn nhất, nhi tử làm thị vệ bên cạnh hoàng thượng, trừ những lúc thay phiên công việc, không có nghỉ lễ.

Ninh thị gật đầu: "Được. Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài đi, tỷ còn chưa cùng A Kết nói chuyện đâu, đừng làm cho nàng sợ tỷ."

"Sợ ta thì nàng nhát gan, ta lại không mắng nàng." Quách phu nhân đứng lên theo, nhỏ giọng nói. Cũng không phát giác, hôm nay mình lại nói không ít.

Quảng cáo
Trước /163 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiều Hư

Copyright © 2022 - MTruyện.net