Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 29
Nếu Hạ Lăng còn ở Đế Hoàng, đừng nói là sẽ không để Hạ Vũ hát bài như vậy, cho dù Hạ Vũ cố chấp không nghe thì đã có Bùi Tử Hoành giúp cô...
Trong lúc lơ đễnh cô lại nhớ tới người kia.
Hạ Lăng khẽ nhắm mắt lại, xua đuổi bóng hình cao lớn tuấn tú ấy ra khỏi đầu. Cô tự nhủ với lòng mình rằng đừng quay đầu, bởi không thể trở lại quá khứ được nữa rồi.
Bên ngoài phòng trang điểm, tiếng gõ cửa vang lên.
Vệ Thiều Âm tỏ ra thiếu kiên nhẫn:
"Vào đi."
Cửa được mở ra, có hai người bước vào, là Sở Sâm và Hạ Vũ.
Đây là lần đầu tiên gặp lại ở kiếp này, Hạ Lăng lại cảm thấy kinh ngạc vì sự bình tĩnh của mình. Với cô mà nói, Hạ Vũ ở trước mặt cô có phần xa lạ, cô ta mặc một bộ trang phục biểu diễn mà cô chưa từng thấy bao giờ, vải trắng lóe lên ánh bạc, những đường cắt cầu kỳ ôm lấy vóc dáng đẹp đẽ và yếu ớt của cô ta.
Hạ Vũ tỏ ra nhút nhát gọi một tiếng:
"Anh Vệ..."
Vệ Thiều Âm đặt cốc nước trong tay xuống, hỏi với ngữ khí lạnh nhạt:
"Chuyện gì?"
Hạ Vũ tủi thân, muốn nói lại thôi.
Sở Sâm bước lên một bước, nhìn thẳng vào Vệ Thiều Âm:
"Anh Vệ, những lời mà anh nói ở trên chương trình có phải hơi quá rồi không?"
Vệ Thiều Âm cười khẩy:
"Tôi chỉ nói thẳng nói thật. Sao? Tôi muốn nói gì còn phải cần Đế Hoàng đồng ý mới được?"
Sở Sâm cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
"Tôi biết, anh Lệ là người đứng sau Thiên Nghệ, có thế lực lớn mạnh, nên các anh không hề sợ Đế Hoàng như các công ty khác. Nhưng làm người thì phải biết chừa cho mình một đường lui, sau này còn tiện bề gặp lại. Mong anh Vệ thu hồi lại những lời đã nói ở chương trình, Đế Hoàng sẽ mang ơn anh."
Câu cuối mang theo thái độ coi thường.
Vệ Thiều Âm khẽ xùy một tiếng:
"Sở Sâm, có phải anh hiểu lầm cái gì rồi không? Trước kia anh đại diện cho Hạ Lăng, nên anh có tỏ thái độ này thì cũng chẳng có ai so đo với anh, nhưng giờ anh lại nhận người loại này..." Anh ta hất cằm về phía Hạ Vũ: "Loại người mà ngay cả phong cách âm nhạc nào phù hợp với mình cũng không rõ, anh hy vọng cô ta sẽ nổi tiếng được bao lâu?"
"Anh Vệ, mong anh chú ý từ ngữ!" Sắc mặt Sở Sâm khá khó coi.
"Tôi nghĩ là tôi đủ chú ý rồi." Vệ Thiều Âm ung dung đón nhận ánh mắt của Sở Sâm:
"Chẳng qua chỉ là một ca sĩ phòng thu, thế mà đã cho rằng mình oai lắm rồi?" Ở trong giới này, ca sĩ phòng thu chẳng khác gì lời mắng người. Ca sĩ phòng thu là chỉ những ca sĩ không biết hát, chỉ có thể dựa vào phòng thu âm làm công tác hậu kỳ.
Mặt Hạ Vũ trắng bệch, cô ta nghiêm mặt cãi lại:
"Tôi... Tôi không phải ca sĩ phòng thu..."
Vệ Thiều Âm liếc cô ta một cái, giọng đầy coi thường:
"Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc Phượng Côn có thù hằn với cô lớn tới mức nào mà lại viết bài hát cho cô. Âm sắc của cô không bằng một phần vạn của Hạ Lăng mà cũng dám bắt chước cô ấy hát những giai điệu có độ khó cao? Đúng vậy, bản thu ca khúc ra mắt lần này thực sự thành công, nhưng rốt cuộc là cô hát câu nào sửa câu đó, sau đó hậu kỳ tổng hợp lại, hay là thu âm liền một mạch, bản thân cô rõ nhất... Lại dám bảo mình không phải ca sĩ phòng thu?"
Bài hát của Phượng Côn trước nay vẫn khó hát, với năng lực của Hạ Vũ thì hoàn toàn không thể hát một mạch từ đầu tới cuối được.
Sở Sâm nhíu mày:
"Anh Vệ, anh hơi khắc nghiệt rồi đó. Hạ Vũ vừa mới ra mắt, khó tránh việc không đủ kinh nghiệm, nên khi thu âm có phải sửa đôi chút là chuyện thường tình. Chờ một thời gian nữa chắc chắn cô ấy sẽ khá hơn nhiều."
Vệ Thiều Âm liếc anh ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngu dốt:
"Sở Sâm, anh làm người đại diện cho Hạ Lăng nhiều năm như vậy, rốt cuộc là thật sự không biết hay giả vờ đây? Cổ họng của Hạ Vũ không hát được bài hát của Phượng Côn, đây không phải là vấn đề có kinh nghiệm hay không, mà cơ bản là cô ta không có năng khiếu đó! Nếu cứ khăng khăng hát những bài mình không thể hát được, kết quả cuối cùng chỉ có một... Đó là một ngày nào đó, giọng sẽ hỏng hoàn toàn."
Đây mới là hậu quả đáng sợ nhất, một đòn mang tính hủy diệt.
Phòng trang điểm hoàn toàn yên lặng.
Một lát sau, Sở Sâm nhìn sang Hạ Vũ với sắc mặt rất khó coi:
"Tiểu Vũ, không phải em bảo là không có vấn đề gì sao?"
Hạ Lăng thầm thở dài, Sở Sâm là một doanh nhân khôn khéo, nhưng người như vậy thường không thể trở thành nhà nghệ thuật hạng nhất, với những gì anh ta hiểu về âm nhạc thì không thể nào phát hiện điều không ổn trong đó, còn Vệ Thiều Âm chỉ nghe một bài là đã chỉ thẳng ra điểm mấu chốt.
Hạ Vũ nói với giọng nghẹn ngào:
"Em... Em tưởng Phượng Côn đang dọa em."
Vệ Thiều Âm nhìn cô ta với vẻ hứng thú:
"Xem ra các người đúng là có thù oán? Phượng Côn hợp tác với chị cô tới mười năm, vậy mà cô lại không tin tưởng anh ta."
Hạ Vũ và Sở Sâm đồng loạt đổi sắc mặt.
"Tôi không có thù hằn gì với Phượng Côn, chỉ là tôi không hiểu chuyện nên không nghe lời khuyên của anh ấy." Hạ Vũ cười trông yếu ớt và giả tạo.
"Một người mới ra mắt mà có thể nghi ngờ và làm trái lại ý kiến của giám đốc sản xuất của công ty." Vệ Thiều Âm thản nhiên nói:
"Đế Hoàng các người thú vị thật đó."
Sở Sâm khó chịu, nhưng anh ta vẫn không quên mục đích của chuyến đi này, nên cố đè nén cơn tức xuống.
"Anh Vệ." Anh ta nói với ngữ khí chậm lại:
"Tôi xin lỗi cho sự thất lễ vừa rồi của mình."
Không hổ là kẻ làm ăn, không cứng được là mềm ngay. Hạ Lăng chưa từng thấy Sở Sâm cúi đầu với ai bao giờ, mà chỉ thấy người khác cầu cạnh anh ta, có bao giờ thấy anh ta cầu xin ai? Cô bỗng cảm khái trong lòng. Kể từ khi cô tự sát, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.
Sở Sâm nói với Vệ Thiều Âm:
"Anh là nhân vật nổi tiếng trong showbiz, nhà sản xuất cao cấp nhất, cần phải gì phải chấp nhặt với một ca sĩ mới? Nếu truyền ra ngoài sẽ hạ thấp thân phận của anh đấy."
"Cho nên?" Ngữ khí của Vệ Thiều Âm đã dịu đi đôi chút.
Dù sao mọi người đều ở chung một giới, đều là người có uy tín có danh dự cả, nếu làm căng quá cũng không đáng. Nếu Sở Sâm đã đưa thang tới, Vệ Thiều Âm không ngại thuận thế leo xuống.
Hạ Lăng tiếp tục giả làm không khí đứng ngoài xem trò hay.
Sở Sâm mỉm cười kiểu lễ nghi:
"Cho nên, chúng ta cùng bàn bạc. Anh Vệ, chỉ cần anh chịu thu hồi những lời vừa nói trong tiết mục ban nãy, Đế Hoàng sẵn sàng bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất với anh."
Bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất... Anh ta định bày tỏ bằng cái gì? Như thế này là định giao dịch ngầm à? Vậy có phải Hạ Lăng cô nên tránh đi không?
Những dấu hỏi liên tục hiện ra trong đầu, Hạ Lăng còn nghiêm túc suy nghĩ vài giây, chẳng qua kinh nghiệm làm kẻ đi theo thật quá ít ỏi, nên cô hoàn toàn không biết làm gì.
Lúc này giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Vệ Thiều Âm vang lên thật đúng lúc, giải quyết vấn đề đang làm khó cô:
"Xin lỗi nhé, anh Sở, tôi chưa bao giờ thu hồi lại lời đã nói ra khỏi miệng."
Sở Sâm khẽ nhíu mày, gần như khó mà nhận ra được.
Nhưng dù sao cũng là người đại diện vàng, sành sỏi kinh nghiệm, nên mặc dù đụng phải kẻ cứng đầu vẫn không hề nao núng:
"Anh Vệ quả nhiên là người có nguyên tắc như mọi người đồn đại." Anh ta trầm ngâm đôi chút:
"Tôi hiểu nguyên tắc của anh, cũng mong anh thông cảm cho sự khó khăn của một người mới như Hạ Vũ."
Nói xong, anh ta liếc Hạ Vũ một cái.
Hạ Vũ lập tức tỏ ra nghe lời và yếu ớt, vô tội hệt như nai con:
"Anh Vệ, xin anh giơ cao đánh khẽ."
"Đừng như vậy, làm như tôi đang bắt nạt cô vậy." Vệ Thiều Âm cảm thấy khó chịu, quay sang nói với Sở Sâm:
"Sao trước kia tôi không biết anh bám riết người ta như vậy nhỉ? Nói đi, rốt cuộc các anh muốn tôi làm thế nào? Ngoại trừ rút lại những lời kia."
Sở Sâm rũ mắt xuống:
"Tôi thu xếp người làm một số việc quan hệ xã hội, giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực của tiết mục này, đến lúc đó mong anh Vệ giữ im lặng là được. Đương nhiên những hành động quan hệ xã hội ấy sẽ không tạo ra tổn hại gì cho anh, hơn nữa như tôi vừa nói ban nãy, Đế Hoàng sẽ cảm ơn anh một cách đủ chân thành."
Suy cho cùng vẫn phải dựa vào việc hối lộ. Dù sao Đế Hoàng tài cao thế lớn, lấp được chỗ nào hay chỗ đấy.
Sở Sâm đã từng dùng chiêu này giải quyết không ít rắc rối thay cho Hạ Lăng, đến nay anh ta vẫn rất thành thạo.
Vệ Thiều Âm khẽ cười một tiếng:
"Anh cảm thấy tôi thiếu gì?"
Anh ta bưng cốc thủy tinh lên uống một ngụm nước lạnh, chiếc đồng hồ Patek Philippe bên tay trái phát sáng lấp lánh.
Người này rất là xa xỉ, đi xe xịn, đeo đồng hồ hàng hiệu, dùng nhạc cụ cấp cao, nhìn thế nào thì anh ta cũng không phải kẻ thiếu tiền. Nếu Sở Sâm muốn đập tiền lên người anh ta thì sai lầm rồi, dù sao Đế Hoàng có tiền đến mấy, nhưng vì một khoản tiền bịt mồm cũng không thể vung tiền như rác được.
Nếu sử dụng quyền thế thì rất khó. Ở ngành này, Vệ Thiều Âm đã lên tới đỉnh cao, không thể dìu dắt cũng không cách nào đưa người đi được... Ở Thiên Nghệ, người ta đang như cá gặp nước, nói một không hai, ngay cả sếp Lệ cũng phải nhường nhịn ba phần, đi Đế Hoàng làm gì, giành vị trí giám đốc với Phượng Côn sao?
Hạ Lăng nghĩ tới nghĩ lui, cũng thấy đau đầu thay Sở Sâm.
Không cho được tiền tài và cả địa vị, còn có thể cho cái gì?
"Không biết bình thường anh Vệ thích những gì?" Sở Sâm bình tĩnh đáp:
"Chỉ cần là điều tôi có thể làm được, chắc chắn sẽ làm cho anh."
Nghe thấy lời này, Hạ Lăng quả thực thương hại Sở Sâm. Cô biết rõ Vệ Thiều Âm nhàm chán thế nào, ngoài bệnh thích sạch sẽ và yêu âm nhạc ra, anh ta hoàn toàn không có sở thích nào khác. Còn âm nhạc, có cái gì mà anh ta không làm ra được?
Quả nhiên Vệ Thiều Âm lắc đầu:
"Tôi không cần gì cả." Nói xong, anh quay đầu nhìn Hạ Lăng:
"Cô muốn gì không?"
"Tôi?" Hạ Lăng bỗng giật mình, anh ta nhường cơ hội này cho cô?
Chậc, đúng là hào phóng nha.