Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 14: Bắt đầu kiếm tiền
Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi nâng cái thùng không đi đến giếng nước đầu thôn múc nước, Vương Phúc Nhi cảm thấy thật sự là rất nặng, mà đây vẫn còn là cái thùng không, nếu có nước có phải cũng đi không nổi hay không?
“Nhị tỷ, còn có xa lắm không?” Vương Phúc Nhi cảm thấy đau bả vai, vậy có thể ép mình không cao lên được hay không. Vương Phúc Nhi thực lo lắng, trở thành một củ cải lùn, nàng cũng không muốn đâu.
“Liền ở phía trước, sao mới có một chút mà muội đã đi không nổi rồi.” Vương Hoa Nhi tức giận nói.
Vương Phúc Nhi cũng muốn đi nha, nhưng mà bình thường ăn không đủ no, còn phải làm việc cần thể lực, một đứa nhỏ năm tuổi, có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Thật vất vả đến bên cạnh giếng, Vương Hoa Nhi dùng bánh xe lăn thùng xuống dưới giếng mấy lần cũng không múc được đầy nước, đây là một công việc kỹ thuật, Vương Phúc Nhi hỏi: “Nhị tỷ, trước kia làm sao tỷ làm được?”
Mặt Vương Hoa Nhi đỏ lên: “Cũng là đại tỷ múc.”
Vậy phải làm sao bây giờ, hai người lâu vậy còn chưa múc được nửa thùng nước. Chẳng lẽ phải đi trở về kêu đại tỷ lại đây một chuyến.
Trong lúc hai người còn đang sốt ruột, từ cửa thôn có một người đang đi lại đây, thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, Vương Phúc Nhi chạy lại vẫy tay: “Đại thúc, có thể múc nước giúp chúng ta hay không?” Nàng cũng chỉ thử một chút, không được thì tìm người khác, không nghĩ tới người này còn rất nhiệt tình, không chỉ có giúp đỡ múc nước lên, còn xách thùng nước đưa đến cửa sân Vương gia. Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều cảm kích không thôi, người nọ cười nói: “Hai tiểu oa nhi (đứa bé), chịu khó là chuyện tốt, cũng không thể lại đi đến bên cạnh giếng, vạn nhất không cẩn thận bị ngã xuống, cha nương sẽ rất thương tâm đó.”
Sau đó vẫy vẫy tay rời khỏi, Vương Hoa Nhi nói: “Thật sự là một người tốt, nhưng mà, làm sao chúng ta mang nước đi vào đây.”
Cuối cùng là Vương Phúc Nhi đi vào gọi tứ thúc, lúc này nước mới đổ đầy trong vại. Tứ thúc lại tự mình đi gánh hai thùng nước, làm cho tất cả lu nước đều đầy tràn, xem thế này thì đủ dùng cho một ngày rồi.
Lại nói, người nấu cơm ngày hôm trước cũng quá thiếu đạo đức, vậy mà trong lu không còn chút nước nào, phỏng chừng cũng không có đi múc nước, thật là giỏi nhỉ, trộm gian dùng mánh lới là tệ nạn cơm tập thể.
Cơm nước xong, Vương Đồng Tỏa báo cáo mình muốn đi trấn trên làm công ngắn hạn kiếm tiền, Triệu thị bởi vì bản thân mình đòi tiền, cho nên cũng không nói gì thêm. Vài ngày sau đó, Vương Đồng Tỏa cũng không ở đây, buổi chiều Vương Phúc Nhi đi tú tài công bên kia học chữ. Đương nhiên trong lòng nàng cũng biết vài loại dược liệu có thể bán, thứ nhất chính là bồ công anh, thứ hai chính là hoa kim ngân, vào thời điểm này đang lúc nở hoa. Đi tú tài công bên kia chỉ là vì tìm một lý do, để cho người khác nghĩ đến nàng biết được là từ chỗ tú tài công.
Bồ công anh có thể thanh nhiệt giải độc, tiêu thũng tán kết, dù sao thời điểm ở hiện đại, Vương Phúc Nhi biết đây là thứ có thể bán. Mà cây kim ngân thì càng không cần phải nói, so với bán bồ công anh thì càng quý!
Trước kia đi tới nhà cậu ở nông thôn, hoa kim ngân phơi nắng cũng đã hơn mười đồng tiền một cân, nghĩ đến ở thời đại này cũng sẽ không quá kém. Nếu có thể lấy được số lượng lớn hoa kim ngân, chính là phát tài rồi.
Còn có thứ nữa chính là Ngải Diệp, nghe nói là thuốc hay về phụ khoa, nhưng mà không biết cụ thể là bao nhiêu tiền, nhưng mà chỉ cần đụng phải sẽ không sợ chạy không công. Trước mắt trước đi kiếm rồi hái ba loại, về sau tự mình chậm rãi nhận biết được nhiều hơn, lại đi khai phá.
Thích thị ở nhà làm thiêu thùa may vá, hôm nay không phải tam phòng bọn họ nấu cơm, cho nên cũng không cần lo lắng, hơn nữa bọn họ còn ước gì ba người các nàng không trở lại có thể giảm được chút thức ăn. Cũng may Vương Phúc Nhi đã vụng trộm cất dấu một hộp điểm tâm, để lại cho Thích thị một phần, còn ba tỷ muội mang theo một phần, trên núi còn có trái cây dại để ăn, có thể ăn no bụng.
Vốn muốn đi tìm Cẩu Đản đi cùng, nhưng mà thứ này còn không biết có tìm được hay không, hơn nữa có việc mới tìm người ta, không có việc gì cũng tìm, vậy cũng không tốt lắm. Hơn nữa trước kia đại tỷ cũng đi qua rìa ngọn núi, cho nên cuối cùng vẫn là ba tỷ muội đi một mình.
“Tỷ, việc này chúng ta cần phải giữ bí mật, không thể nói cho người khác nghe.” Vương Phúc Nhi nói.
“Yên tâm đi, tỷ đều biết được.” Vương Cúc Nhi vội nói: “Đợi lát nữa, muội tìm được cây kim ngân rồi, thì đứng ở một bên, để tỷ đi hái cho.”
“Tỷ, muội có thể hái, chúng ta nhiều người thì được nhiều thêm một chút, đến lúc đó tiền bán cũng nhiều.” Vương Phúc Nhi nói, biết tỷ tỷ đau lòng mình, nhưng mà nhà nghèo đứa nhỏ sớm lo liệu việc nhà, làm sao có thể nuông chiều từ bé?
Vương Hoa Nhi nói: “Tỷ, chúng ta đều cùng nhau hái, bằng không không góp đủ tiền, bà nội lại mắng chửi nương chúng ta.”
Không khí trên núi rất trong lành, nhưng mà Vương Phúc Nhi làm sao có tâm tư đi hưởng thụ? Đã sớm tiến thẳng vào từng bụi rậm tìm kiếm, trên mặt cũng bị vài vết cắt nhỏ, rốt cục tìm được một bụi rậm lớn cây kim ngân, màu trắng vàng rất tươi tốt.
“Đại tỷ, nhị tỷ, chính là loại hoa này, hái bọn nó xuống dưới, phải cắt cả đóa nha, cũng không thể cắt đứt ngang.”
“Yên tâm đi, ta và tỷ đều biết rồi.”
Trong núi này tương đối mát mẻ một chút, ba tỷ muội lập tức hái được hơn nửa rổ, một bụi này rất nhanh đã hái xong, lại đi hái nơi khác.
Nhưng mà, Vương Phúc Nhi lo lắng là, rốt cuộc để ở đâu để phơi nắng đây? Là một vấn đề đó.
“Phúc nhi, muội nghĩ cái gì nha, cũng không nhìn phía trước.” Vương Hoa Nhi ngăn cản cành mận gai che ở phía trước Vương Phúc Nhi.
Vương Phúc Nhi nói: “Nhị tỷ, muội suy nghĩ, chúng ta đi đâu để phơi nắng thứ này, nếu Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu biết được, khẳng định ngày hôm sau cũng sẽ đi hái, đến lúc đó cũng không còn gì cho chúng ta.”
“Đúng nha, nếu không đi tới nhà Thanh Mai? Cũng không được, đại tẩu của nàng cũng không phải là người tốt.” Vương Hoa Nhi cũng không biết làm sao bây giờ.
“Đặt tới nhà Trương thẩm đi, nhà bọn họ bên kia không có ai.” Vương Cúc Nhi nói.
Nhà Trương thẩm đơn độc ở bên kia dòng Lương Hà, hơn nữa người cũng tốt, quan hệ cũng tốt với Thích thị, vả lại trong nhà của nàng khá giả hơn so với Vương gia, cũng không cần chút đồ này.
“Được, để lại ở nhà Trương thẩm. Nhưng mà, chúng ta cũng không thể đi tay không, lát nữa chúng ta chút nho dại trở về, mang về cho Trương thẩm đi.” Vương Phúc Nhi nói.
Hai tỷ tỷ đều đồng ý, vấn đề được giải quyết, lại thấy được một bụi cây kim ngân khác, tâm tình mọi người đều cực kỳ hớn hở.
Đợi đến khi buổi chiều xuống núi, rổ trong tay, cái sọt sau lưng Vương Phúc Nhi, Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi đều đựng đầy hoa kim ngân, vì thế ba người quyết định đặt hết ở trong nhà Trương thẩm.
Con trai và con dâu của Trương thẩm đều bận rộn buôn bán ở trong Huyện, bình thường chỉ có hai vợ chồng bọn họ ở nhà, thấy ba tỷ muội Vương Cúc Nhi thì cao hứng không thôi. Đợi Vương Cúc Nhi nói rõ tình huống, Trương thẩm không nói hai lời liền đáp ứng, Vương Phúc Nhi còn đưa nho dại cho Trương thẩm, Trương thẩm nói: “Mấy đứa oa tử các ngươi, sao còn khách khí với Trương thẩm như vậy, về sau cũng không thể như vậy nữa, các ngươi yên tâm, Trương thẩm cam đoan mấy thứ này sẽ phơi nắng hong khô.”
Ba đứa nhỏ rất hiểu chuyện, Gia Huệ muội tử thật đúng là có phúc khí, vốn Trương thẩm còn muốn giữ các nàng ở lại ăn cơm, nhưng mà ba người Vương Phúc Nhi còn muốn đi hái chút rau dại về nhà, miễn cho người khác hoài nghi, vì thế liền cáo từ Trương thẩm.
Vương Phúc Nhi nghĩ, chừng đó hoa kim ngân phơi nắng xong ít nhất cũng có thể được năm cân, nếu một cân bán được mười văn, cũng có được năm mươi văn. Nếu mỗi ngày đều được như vậy, như vậy chừng mười ngày là có thể có được đầy đủ năm trăm văn tiền rồi. Nếu cha ở bên kia có thể kiếm được tiền, về sau còn có dư dả, ta liền quang minh chính đại cất tiền riêng.
Nhưng mà, khi nào thì mới có thể ở riêng đây, như vậy muốn kiếm tiền, muốn làm gì, cũng không cần lén lút như vậy.
Qua ba ngày như vậy, hoa kim ngân ngày đầu tiên đã phơi nắng khô, Vương Phúc Nhi muốn đi lên trấn trên bán, vừa vặn qua một ngày nữa là chợ phiên. Vương Phúc Nhi liền quấn quít lấy Thích thị đòi đi trấn trên, thêu thùa trong tay Thích thị cũng có chút làm xong, vừa vặn đi trấn trên bán luôn, liền nói một tiếng với Triệu thị. Triệu thị đáp ứng, nhưng mà Thích thị bán xong phải giao tiền lên.
Ba tỷ muội Vương gia đều tức giận đến không thở được, may mắn Vương Phúc Nhi không có để cho nương của mình lấy hết ra châm tuyến có được đưa cho Triệu thị xem, còn ẩn dấu một phần, nếu không một phân tiền cũng không còn?
Biết rõ rành rành hiện tại cả nhà mình đều đang liều mạng kiếm tiền mà còn như vậy. Thậm chí Triệu thị còn đếm số lượng châm tuyến Thích thị làm, xem có bao nhiêu, miễn cho giấu tiền đi.
Vương Hoa Nhi tức giận đến vừa muốn cãi nhau với bà, bị Vương Cúc Nhi và Vương Phúc Nhi vội kéo lại. Vương Phúc Nhi cho Vương Hoa Nhi nhìn châm tuyến mình giấu, lúc đó Vương Hoa Nhi mới dễ chịu một chút: “Vẫn là Phúc nhi của chúng ta thông minh, về sau cứ thế mà làm.”
Nếu không phải bà nội thật sự là hơi quá đáng, Vương Phúc Nhi cũng sẽ không sử dụng tâm nhãn với bà nội mình. Còn không phải bắt nạt nương đến thành thói quen sao, trong khung cũng luôn cho rằng giữ hết tiền châm tuyến lại, bên này cũng có thể có tiền, cho nên mới như vậy.
Trương thẩm cũng phải đi họp chợ ở trấn trên, cho nên liền mang hoa kim ngân của Vương Phúc Nhi lại đây, thần không biết quỷ không hay liền giao cho Vương Phúc Nhi. Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi không đi theo, bởi vì các nàng còn muốn đi trên núi hái thêm.