Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 175: Nguy cơ!
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
"Cái gì!" Hai người đều ngây dại, Vương Phúc Nhi nhìn Lí thị lung lay sắp đổ, vội đỡ bà: "Nương, chúng ta tìm người tìm hiểu xem là tình huống gì." Trường Khanh nhất định là thấy việc không đúng, cho nên để cho Nhạc An vụng trộm chạy về, báo tin cho mọi người.
Lí thị gật gật đầu: "Đừng để cho nãi nãi con biết tin tức này, sợ bà chịu không nổi."
Nhưng mà đã chậm, Tống nãi nãi cũng biết tin tức, tú tài công chạy tới trước tiên, bản thân ông có công danh, cũng tìm hiểu chút tin tức, hiện tại cũng tới để cùng thương lượng. Tống bà nội lại không có ngất xỉu đi, nghe tú tài công nói: "Trên Huyện bắt được người đầu cơ trục lợi bán muối lậu, thế nhưng ở bên trong lục soát có khế thư của Tế An Đường! Đại tỷ, tỷ suy nghĩ một chút, làm sao khế thư này có thể xuất hiện ở đó đây?" (khế thư: bằng khoán đất)
Tống nãi nãi ngây người trong chốc lát, đột nhiên thì khóc lớn: "Đều là lỗi của ta, ta sinh ra yêu tinh hại người." Thì ra khế thư này vẫn đều do Tống nãi nãi bảo quản: "Ta nói mấy ngày đó sao nó lại đối với ta tốt như vậy, thì ra là đánh chủ ý này, nó không hại thảm Tống gia chúng ta thì nó chưa từ bỏ ý định mà. Phạm tội bán muối lậu chính là tội lớn mất đầu, con trai của ta, tôn tử của ta. Không được, khế thư đó là của ta, ta đi ngồi tù, dù sao ta đã sống đến từng tuổi này rồi, chẳng quan tâm có chết hay không, con trai và tôn tử của ta đều còn trẻ."
Trong lòng Vương Phúc Nhi cũng đau đớn không thôi, Lí thị lại hận muốn cắn thịt của Tống thị, thế nhưng hại Tống gia như vậy: "Nãi nãi, người phải bảo trọng, việc này chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, cữu công, ngài ở bên ngoài kiến thức rộng rãi, hiện tại chúng ta nên như thế nào làm đây?"
Tú tài công nói: "Hiện tại mọi người cũng không cần hoảng, ta lại tìm người tìm hiểu một chút."
Lí thị nói: "Cho dù là táng gia bại sản cũng phải cứu hai người bọn họ trở về."
Tống nãi nãi nói: "Ta lấy hết toàn bộ đồ ta có ra nữa, chỉ cần Viễn Chí và Trường Khanh bọn họ không có chuyện."
Vương Phúc Nhi nói: "Việc khế thư Tế An Đường ở bên huyện, nói cách khác là Tống thị trộm khế thư của chúng ta, lấy đi cầm cố mượn nợ, hiện tại bị người phát hiện, cho nên sẽ liên lụy đến Tống gia chúng ta. Nếu như có thể tìm được người, chứng minh khế thư kia là Tống thị tự mình đưa đi qua, trách nhiệm của chúng ta cũng sẽ ít đi một nửa." Nàng cũng không kêu Tống thị là cô cô, nếu dám hại chúng ta, vậy còn khách khí làm gì?
Tống nãi nãi và Lí thị còn có tú tài công đều nghe hiểu được ý tứ của Vương Phúc Nhi, muốn cứu Tống gia, thì phải đẩy Tống thị đi ra ngoài, sống hay chết cũng sẽ không đếm xỉa.
Lí thị nói: "Cứ như vậy đi, việc này vốn chính là nàng ta làm, chúng ta còn quan tâm nàng ta chết sống làm gì? Ngay cả chính mẹ ruột, ca ca ruột, cháu trai ruột của mình đều có thể tính kế, cho dù là chết một ngàn lần cũng đáng! Nương, lần này người cũng không thể mềm lòng!"
Tống nãi nãi khóc nói: "Tại sao mệnh của ta khổ như vậy hả, ta, ta, ta…"
"Nương!"
"Nãi nãi!"
Tống nãi nãi bởi vì bi thương quá độ, liền trực tiếp nằm ở trên giường bệnh, Tống gia nghênh đón nguy hiểm lớn nhất, Tế An Đường bị niêm phong, người Tú Thủy trấn biết rất nhanh, ngay cả lão Vương chưởng quầy cũng bị bắt đi hỏi tình huống. Vương Đồng Tỏa và Thích thị cũng tới đây, nói với Lí thị và Vương Phúc Nhi: "Lúc này gặp phải kiện cáo, nhất định sẽ cần tiền, khuê nữ con đừng lo lắng, cha và nương đều bán ruộng đất và cửa hàng, cùng lắm thì về sau làm công làm thuê cho người ta, chúng ta cũng phải đưa nữ tế và thân gia trở về." Trong ý thức của Vương Đồng Tỏa và Thích thị cảm thấy có tiền dễ làm việc.
Lí thị cảm kích nói: "Đa tạ ông thông gia và bà thông gia, hai người có tấm lòng này, chúng ta đã biết đủ, chỉ là ủy khuất Phúc nhi, đi theo chúng ta chịu tội."
"Nương, người đừng nói như vậy, nếu con đã gả đến Tống gia, nên đồng cam cộng khổ với Tống gia, sao có thể trước đó hưởng phúc, thấy có khó xử thì bỏ chạy đây?" Vương Phúc Nhi nói: "Hiện tại quan trọng hơn hết là chúng ta gặp cha và Trường Khanh một lần, nói không chừng trong lòng bọn họ có chủ ý, chỉ là không có thấy chúng ta, nói không nên lời thôi."
"Đúng đúng, chúng ta đi huyện nha chuẩn bị một chút, nhìn thấy bọn họ."
Thích thị nói: "Thân gia, nếu bà yên tâm, vậy thẩm thẩm thân gia thì bao ở trên người chúng ta." Tống nãi nãi vẫn đang bệnh, mắt thấy càng ngày càng nghiêm trọng, Lí thị vội nói: "Đa tạ thân gia."
Tống nãi nãi là vì Tống thị ngầm trộm khế thư của bà, cho nên vừa xấu hổ lại thương tâm, bệnh nghiêm trọng. Vương Phúc Nhi hỏi Khấu nhi và Uyển nhi, ban đầu các nàng còn không có chú ý, chỉ là nhớ rõ có một ngày hai người đều ngủ thời gian thật dài, còn tưởng rằng là mệt. Hiện tại xảy ra chuyện này, cũng hiểu được kỳ quái. Vương Phúc Nhi nghĩ đến, nhất định là Tống thị kia làm cho hai nha đầu này mơ hồ ngủ say, sau đó Tống nãi nãi bên kia cũng làm theo như vậy. Mà Tống thị hiểu biết thói quen của Tống nãi nãi còn không dễ dàng tìm được rồi chỗ khế thư kia sao? Ngàn phòng vạn phòng khó phòng cướp nhà, dù như thế nào Tống nãi nãi cũng không thể tưởng được thân khuê nữ của mình sẽ tính kế chính mình, lại còn làm ra chuyện ác độc như vậy.
Nhưng mà hiện tại đã không phải lúc hối hận, Vương Phúc Nhi tự cổ động cho mình, lần này là một cửa ải khó khăn, nhưng mà nhất định phải vượt qua được! Một khi nghĩ đến Tống Trường Khanh có khả năng bị chém đầu, trong lòng nàng liền khó chịu không thôi, có chút cảm tình trong bất tri bất giác đã tăng lên. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Vương Phúc Nhi và Lí thị mang theo bạc đi, đến đại lao huyện nha, tự nhiên là bị bóc lột một phen, cai ngục kia còn nói bởi vì là trọng phạm, không thể dễ dàng cho người đi vào, đơn giản chính là muốn nhiều chút tiền. Lúc này cũng không quan tâm cái này rồi, Lí thị và Vương Phúc Nhi móc bạc, nóng lòng thăm Tống Viễn Chí và Tống Trường Khanh. Cũng may hai người bọn họ đều ở một trong phòng giam, Vương Phúc Nhi lấy ra thức ăn mang theo: "Cha, Trường Khanh, mấy ngày nay hai người cũng không có ăn được gì, chúng ta ăn no trước rồi nói sau đi."
Phụ tử hai người đều có chút tiều tụy, nhưng mà nhưng không có suy sút. Tống Viễn Chí là vì nương tử của mình trấn định mà vui mừng, có chút xấu hổ với nhi tức, thiệt thòi cho nàng hiện tại lo lắng hãi hùng.
Tống Trường Khanh trực tiếp nắm tay Vương Phúc Nhi, nói: "Ta ở trong này cũng không có chịu khổ, nhìn xem cũng không có mang theo xích sắt, nàng đừng lo lắng, việc này không phải chúng ta làm, chúng ta nhất định sẽ đi ra ngoài. Ha ha, nếu vạn nhất ta không ra được, nàng cũng đừng thủ cho ta, chúng ta còn chưa có viên phòng, nàng lại là cô nương tốt, nhất định có thể sẽ tìm được người thương nàng."
Đôi mắt Vương Phúc Nhi đỏ lên: "Chàng nói cái gì đó, trực tiếp đâm đau vào trong lòng người ta."
Lí thị cũng nói: "Nương tử của con ở bên ngoài bôn ba cho con, con nói những lời này tính là cái gì? Không đến cuối cùng chúng ta đều không cần buông tha."
Ngược lại Tống Viễn Chí không có nói gì với Tống Trường Khanh, ngồi tù mấy ngày nay, lẽ ra thân là muội phu thì Huyện thừa hẳn là tới đây dặn dò cai ngục một phen, nhưng mà cũng không có tới, xem ra là không trông cậy vào hắn rồi.
Mà chờ Vương Phúc Nhi nói Tống thị trộm đồ của Tống nãi nãi, sau đó đi cầm cố, cuối cùng gặp nguy nan tù tội chính là nhà mình, Tống Trường Khanh mắng: "Lúc ấy không nên để cho bà ta ở lại, Phúc nhi nói có kỳ quái, con còn cảm thấy không có việc gì, quả nhiên là bà ta phá hỏng chuyện!"
Tống Viễn Chí nói: "Hiện tại nói cái này cũng không có tác dụng gì, chúng ta ngẫm lại, việc này nên giải quyết như thế nào. Dù sao, việc bán muối lậu là tội lớn! Huyện lệnh ở đây cũng muốn kiếm công lao, hiện tại là thời điểm hắn lập công."
"Cha, dựa vào một cái khế thư, có thể nói rằng Tế An Đường chúng ta tham gia phạm tội chuyện bán muối lậu sao?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Có thể hay không, vậy phải coi người phía trên nói thế nào." Tống Viễn Chí nói.
Vương Phúc Nhi nói: "Lúc trước con nghĩ chuyện này là để cho Tống thị đứng ra, nhưng mà dù sao làm vậy cũng không ổn. Mặc kệ nói sao, Tống thị đều có liên quan với Tống gia. Con nghĩ là, chúng ta mua khế thư trở về một lần nữa."
"Ý của con là?"
"Huyện lệnh đại nhân hiện tại đã bắt được phạm tội bán muối lậu, cần gì lại phải làm ra thêm nhiều chuyện nữa, khế thư kia, chúng ta có thể nói là người khác trộm đi, hơn nữa trước đó chúng ta đã sớm báo quan nói không thấy khế thư."
Tống Trường Khanh nói: "Nàng là nói, dùng tiền mua được?"
Vương Phúc Nhi gật gật đầu, nói: "Mấy ngày nay con cũng hỏi không ít chuyện, nếu xảy ra án tử, người đi tới mò vớt béo bở khẳng định là không phải ít. Chúng ta và người khác lại không có thâm cừu đại hận, nhân duyên ở Tú Thủy trấn cũng tốt, như vậy nếu tận diệt Tống gia, đối với mấy người làm quan cũng không có gì ưu việt không phải sao? Nếu như không có bắt được tội phạm bán muối lậu, bọn họ phải tìm người chịu tội thay, thì nói không chừng chúng ta thật sự là không có đường sống. Nhưng là hiện tại xem ra, việc này có thể được, cha và Trường Khanh hiện tại cũng chỉ là bị đóng cửa, căn bản không phải là đãi ngộ đối đãi với trọng phạm. Cho nên con đoán chỉ cần chúng ta chấp nhận ra tiền, việc này có thể thành, mua được quan sai, để cho bọn họ làm một cái công văn trước, cho thấy ban đầu chúng ta đã báo quan nói rõ khế thư đã bị mất. Chẳng qua chuyện dọa người như vậy, làm sao chúng ta có thể gióng trống khua chiêng nói cho mọi người đây, cho nên mới có chuyện như bây giờ. Chúng ta còn phải cảm tạ huyện thái gia giúp chúng ta tìm khế thư về, hạng mục mọi người hai bên có tiện nghi, chuyện có bao nhiêu tốt? Con nghĩ chỉ cần không phải người có thâm cừu đại hận đối với Tống gia chúng ta, chuyện như vậy đều sẽ hài lòng." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Ha ha, Phúc nhi, con nghĩ chu đáo, nếu bọn họ dùng một cái khế thư để định tội chúng ta, vậy thì chúng ta lấy khế thư vào tay, cho thấy khế thư này sớm đã bị trộm. Hiện tại là thanh thiên đại lão gia làm chuyện tốt, cắt cỏ ôm con thỏ, giúp chúng ta tìm về khế thư sớm đã mất đi, quả nhiên tốt. Nương Trường Khanh, đến lúc đó nàng đều nghe nhi tức, chúng ta có thể đi ra hay không thì dựa vào nàng. Nhưng mà, Trường Khanh Phúc nhi, chúng ta này làm việc vất vả cả đời, cũng không phải vì để dành chút tiền cho các con sao, nếu nói như vậy, có lẽ nhà chúng ta cũng không thừa bao nhiêu, nói không chừng về sau cũng có khả năng ba bữa không no."
"Cha, từ nhỏ thì con tin tưởng, chỉ cần người còn, cho dù là trong tay một văn tiền cũng không có, sẽ không đói không chết người, cùng lắm thì, chúng ta bắt đầu từ đầu. Trước kia con ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, hiện tại lúc này chẳng phải mặc đẹp ăn ngon sao?" Cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu, cái gì cũng không quan trọng bằng người.
Tống Trường Khanh cũng nói: "Đến lúc đó con đi lên núi hái dược liệu, con nhận thức nhiều, nhất định cũng có thể nuôi sống cả nhà!"
Lí thị cũng nói: "Ta cũng sẽ thiêu thùa may vá, cùng lắm thì đến lúc đó ta bán châm tuyến, cả nhà chúng ta cùng một chỗ, khẳng định không đói."
Trong lòng Tống Viễn Chí kích động, nói: "Được, ta đến lúc đó làm một đại phu vân du bốn phương, cũng không sợ thê nhi bị đói."
Ha ha, xem ra mọi người đều có một nghề thành thạo, Vương Phúc Nhi nói: "Đợi lát nữa con đi tìm ta mấy người bên di phụ, ông ấy quen biết nhiều người, có ông ấy bắc cầu giật dây, việc này là dễ làm hơn."
Cũng đúng, dù sao Phúc nhi cũng là một nữ nhân, thật nhiều chuyện không có thuận tiện ra mặt. Bên ngoài cai ngục đang thúc giục, Lí thị và Vương Phúc Nhi lưu luyến không rời mà đi ra ngoài, Vương Phúc Nhi nắm tay Lí thị an ủi nói: "Nương đừng lo lắng, qua không bao lâu nữa, bọn họ sẽ đi ra thôi."
"Ừ, Phúc nhi con nói không đẩy Tống thị đi ra ngoài, trong lòng ta luôn cảm thấy khó mà an tâm bình tĩnh!"
"Nương, chúng ta cứu cha và Trường Khanh ra trước, sau đó thời điểm thích hợp, để cho người lộ ra chút tin tức cho huyện thái gia, nói cho hắn một chút chuyện của Tống thị, tin tưởng huyện thái gia sẽ có hành động rất nhanh."
Nhìn vào chuyện huyện thái gia có thể đánh Huyện thừa bằng roi ở trước mặt mặt người khác, là có thể thấy được cũng không vừa lòng Huyện thừa này. Hiện tại Tống gia xảy ra chuyện, vị nữ tế Tống gia này thế mà cũng không ra mặt một lần nào, có thể thấy được cũng không phải thứ tốt gì. Có lẽ là sợ Tống thị bị liên lụy vào, chính mình chịu liên lụy theo. Như vậy nếu mọi người đều vô tình, ta cũng vố ý, tin tưởng chỉ cần huyện thái gia biết một tí xíu, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, cũng không tin Tống thị lui tới với tội phạm bán muối lậu, sẽ không có để lại chút dấu vết nào. Mấu chốt là ở chỗ huyện thái gia có biết hay không, còn có truy cứu hay không mà thôi. Lật đổ một Huyện thừa, dù sao cũng có cảm giác thành tựu hơn lật đổ một đại phu ở cái trấn nhỏ đi.
Hết chương 175.