Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cơn Gió Nào Đưa Ta Về
  3. Chương 4: Gió lạnh (1)
Trước /73 Sau

Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 4: Gió lạnh (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỳ thi hàng tháng kết thúc là vào cuối tuần. Dù lớp 11 không khắt khe lắm nhưng Nguyễn Yếm vẫn thức dậy vào lúc sáu giờ sáng, vì cô không thích ở nhà.

Mẹ Nguyễn Thanh Thanh nghe thấy tiếng cô tỉnh lại, mở cửa, nhỏ giọng hỏi: “Yếm Yếm, cuối tuần con cũng ra ngoài à?”

Nguyễn Yếm hơi ngừng lại, quay đầu giễu cợt nói: “Bà không đi tiếp khách à? Bà không đi thì tôi cũng không đi.”

Không khí như bị đóng băng.

Vẻ mặt Nguyễn Thanh Thanh không tốt lắm, bà chớp mắt, đổi chủ đề: “Con cần mẹ làm bữa sáng không?”

“Không cần, có gì mà ăn.” Nguyễn Yếm nói: “Theo quy định thì bà không được bước vào đây, cũng không được đụng vào đồ của tôi.”

Nguyễn Yếm theo họ của mẹ.

Lý do đơn giản, mẹ cô là gái mại dâm nên cô cũng không biết cha mình là ai.

Về chuyện này nói không ai biết cũng khó, ai là hàng xóm của Nguyễn Thanh Thanh cũng đều biết luôn có đàn ông tới nhà, rồi đồn vớ vẩn, Nguyễn Yếm biết mẹ cô làm nghề này là khi cô còn nhỏ.

Lúc đó bảy tám tuổi, mẹ cô sinh cô là thì vẫn còn là trẻ vị thành niên, lúc đó bà còn rất trẻ, khuôn mặt trong veo, mày rậm, có đôi mắt đẹp. Mỗi lần tiếp khách bà ấy đều sẽ nói với Nguyễn Yếm là: “Đây là bạn của mẹ, con ra ngoài chơi một lát đi.”

Lúc đầu Nguyễn Yếm cũng tin, sau đó cô không còn tin nữa, cô không tin mẹ cô lại có nhiều bạn bè mà toàn là đàn ông như vậy.

Một ngày nọ, bạn cùng lớp tiểu học của cô lại gần cô, chỉ vào cô nói: “Nguyễn Yếm, mẹ mình nói mẹ cậu là gái điếm, mẹ mình không cho mình chơi với cậu nữa, có đúng không?”

Nguyễn Yếm bị tất cả nhìn chằm chằm, giống như bị lột sạch quần áo trước mặt mọi người.

Cô không thể làm gì chỉ biết khóc, cô khóc tới lúc không còn ai, một mình chạy ra khỏi trường từ cửa sau, cô chỉ biết mình hận Nguyễn Thanh Thanh.

Người lớn thì bàn tán, trẻ con thì tin tức nhanh nhạy, rất nhanh mọi người đều không chơi cùng Nguyễn Yếm nữa, cô đã bị dán mác từ lâu, không ai dám đến gần cô. Mười năm trước đều trải qua như vậy, bị bắt nạt sỉ nhục, không có bạn bè, cho đến bây giờ cũng đều như thế.

Nguyễn Yếm giả vờ không thèm quan tâm, cô độc một mình, như một người bề trên đã nhìn thấu hồng trần, thấy rõ bộ mặt của con người.

Thế nên đâu ai trên thế giới này trưởng thành sớm đâu chứ, đều bị ép mà thôi.

Nguyễn Yếm đi ra ngoài.

Chỗ cô ở có nhiều trường, cuối tuần rảnh thì cô sẽ tới căn tin trường cấp 2 bán đồ, một tiếng 7 đồng, được bao ăn, cách nhà cũng không xa, nhưng không có ai quen biết cô, không còn ai đàm tiếu.

Không cần về nhà mà còn được yên tĩnh, sao lại không làm?

Trời chưa sáng, đèn đường cũng chưa tắt, trong không trung đầy những con thiêu thân, học sinh không tới trường, trên đường cũng không có nhiều người qua lại, nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp, cả con đường có vẻ yên tĩnh, chồi non đang nhú bên đường.

Nguyễn Yếm ngáp dài, đi tới ngã tư nhìn thấy máu trên đường…

Cô dừng lại cảm thấy hơi khó chịu, lấy khăn giấy lau sạch máu, lại ngẩn người nhìn chỗ đó.

Cô không mơ thấy nhưng không biết là có tội lỗi không. Không ai có quyền quyết định sống chết của ai. Cô chỉ không muốn nó chết trong đau khổ.

Bận tới gần 8 giờ tối, Nguyễn Yếm đi siêu thị mua đồ nấu ăn, định gọi xe buýt về nhà.

Hôm nay có gió lớn, gió thổi ầm ầm.

Nguyễn Yếm đang đứng chờ xe buýt, khi thấy xe buýt chạy tới, cô đang định đi lên nhưng lưng đột nhiên chùng xuống, hai chân lảo đảo, suýt chút nữa cô bị xe bus chèn cho tàn tật.

Nguyễn Yếm nhìn thì thấy là một cậu bé đội nón bước tới, Nguyễn Yếm chỉ thấy bóng lưng nó, có nghi vấn không giải đáp được. Có rất nhiều người chờ xe, còn có học sinh, cô không biết ai đẩy cô, cũng không biết là cố tình hay cố ý.

Nghĩ đến đây, cô cũng không gọi nó lại.

Về đến nhà, chỉ có Nguyễn Thanh Thanh nằm trên giường nhìn có vẻ mệt, bà cũng không nói năng gì.

Trong nhà vẫn vậy, chưa ai quét dọn, nồi chưa được rửa, chắc là cả ngày nay, người phụ nữ này không ăn gì.

Nguyễn Yếm rất ghét bà ta, nhưng cũng thấy thương, cô nấu nồi cháo cho Nguyễn Thanh Thanh: “Dậy ăn đi, không ăn thì chết đó.”

Nguyễn Thanh Thanh gọi Yếm Yếm, rồi ngồi dậy.

Nguyễn Yếm nhìn vết cào trên ngực bà ta, mím môi, ánh mắt lạnh lùng: “Ai cào, đã kêu là đừng tìm người bừa bãi, người nên tiếp hay không nên mà bà không biết à?”

Nguyễn Thanh Thanh thấy cô giận, cười nói: “Lấy tiền trong ngăn kéo đi đó là tiền học phí lớp 12 cho con.”

Nguyễn Yếm nghẹn họng.

Cô hít một hơi, cao giọng nói: “Không làm không được? Trên đời có nhiều việc vậy mà bà không làm?”

Nguyễn Thanh Thanh ho một tiếng: “Mẹ không làm gì khác được.” Bà cười với Nguyễn Yếm: “Không phải là ngày một ngày hai, mẹ biết phải làm gì.”

Nguyễn Yếm đá cửa đi ra ngoài.

Làm một lúc không giải được phương trình nên Nguyễn Yếm vò giấy, quăng bút, cầm thuốc trên bàn: “Đừng nhúc nhích.”

Cô kéo chăn của Nguyễn Thanh Thanh ra, nâng đèn lên cao, lạnh lùng nói: “Cúi đầu, để tôi xem lưng có bị gì không.”

“Không bị gì đâu……”

“Cúi đầu.” Nguyễn Yếm bực bội nắm lấy tay bà, mất kiên nhẫn chậc một tiếng “Ngày mai bà nghỉ được không? Tôi không thiếu mấy đồng đó đâu, bà đừng lao đầu vào việc này.”

“Ngày mai mẹ đi gặp dì Trương…”

Nguyễn Yếm liếc bà.

Nguyễn Thanh Thanh cười: “Dì Trương bị bệnh, mẹ phải đi.”

Làm chuyện này lâu vậy rồi, người trong ngành giới thiệu mối làm ăn thì cũng coi như cũng là bà mai, dù sao ở tuổi Nguyễn Thanh Thanh, bọn họ đều quen biết nhau.

Nguyễn Yếm khó chịu nói: “Bà còn cười? có gì mà vui chứ?”

Nguyễn Thanh Thanh vỗ đầu cô: “Mẹ cười vì Yếm Yếm trưởng thành rồi.”

Nguyễn Yếm nhìn trên người bà có vết thương nào khác không, sau đó dọn dẹp bát đũa, dọn dẹp sơ qua phòng bếp rồi về phòng làm bài, lúc này mới bình tĩnh lại.

Cô và Nguyễn Thanh Thanh luôn như vậy, nói ghét nhau, ngày nào cũng cãi nhau, nhưng vẫn là mẹ con, không thể bỏ được.

Nguyễn Thanh Thanh tính tình rất tốt, luôn mua đồ cho Nguyễn Yếm, khiến Nguyễn Yếm cũng không biết nói sao.

Cô quyết tâm phải lên đại học tìm việc làm, nếu thi không được cũng đi làm, cô không muốn Nguyễn Thanh Thanh làm việc bằng chuyện này.

Ngày hôm sau, vừa ra khỏi cửa liền bị chặn lại.

Gặp nhau là tình cờ, chặn người là cố ý.

Hàn Băng Khiết ngồi trên yên xe đạp phía sau của bạn cùng lớp, nhìn thấy Nguyễn Yếm, cô ta khịt mũi: “Cô sống ở đây à, đồ điếm.”

Cô ta gọi cô là điếm, bạn bè cô ta cũng gọi vậy.

Họ thường bắt nạt cô, nhưng Nguyễn Yếm không quan tâm.

Khi bị bắt nạt, Nguyễn Yếm không nói gì, chuyện này khiến Hàn Băng Khiết thấy nhàm chán, còn rất tức giận, nhưng cô ta nghĩ đó là phản ứng của Nguyễn Yếm, nó khiến cô ta thoải mái hơn: “Để tao đoán xem mày ở tòa nào, chậc, tao nhìn tòa nào cũng không xứng với mày đấy.”

Chỗ này được Nguyễn Thanh Thanh mua với giá hời mười mấy năm trước, nhiều năm qua căn nhà cũng xuống cấp, tàn tạ, nơi Nguyễn Yếm đứng xếp thành từng hàng xe đạp và xe đạp điện, khóa cũng lười khóa

Lối đi hẹp, Nguyễn Yếm đu không được.

“Nhường đường.”

Nguyễn Yếm nói, vẻ mặt lạnh lùng, nghe không rõ tâm trạng.

“Không đó.” Hàn Băng Nghiên giơ ngón tay ra chọc vào xương bả vai cô, nói: “Làm gì được tao?”

Không làm được gì.

Nói thật, cô biết lý do Hàn Băng Khiết bắt nạt mình, mặc dù cô ta không được ủng hộ, nhưng Nguyễn Yếm vẫn cảm thấy mình đáng thương, cho nên nếu có thể không nổi lên xung đột đến mức đánh nhau thì cô vẫn cố gắng tránh đi.

Cô nghĩ vậy xong liền đẩy vai Hàn Băng Nghiên đang ngồi ở sau xe đạp ra, rồi vượt qua cô ta, hành động này khiến cho Hàn Băng Nghiên thấy bực mình, cô ta nắm lấy cổ áo của cô rồi xô ngã xuống mặt đất: “Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày bị điếc à?”

‘’Choang’’ một tiếng. Có một hậu hoa rơi vỡ ở trước mặt bọn họ. Đất ở chậu hoa bắn lên mặt Nguyễn Yếm. Mùi tanh nồng nặc suýt làm sặc cái mũi.

Nguyễn Yếm lập tức nhìn lên, nhưng buổi sáng 6 giờ trời vẫn chưa sáng rõ nên cô không thấy gì.

Nguyễn Yếm không vội, khu nhà nhỏ của họ không giống như trên phim, chỉ có một cái cầu thang ở giữa khu nhà, nhìn không thấy có dấu vết gì để lại.

Đáng tiếc Hàn Băng Nghiên không cho cô cơ hội, cô ta kéo Nguyễn Yếm dậy rồi bĩu môi: “Thật xui mà, đúng là gặp mày không có gì tốt, biết vậy cho chậu hoa rớt trúng đầu mày.”

Nguyễn Yếm ngẩng đầu lên nhìn, cô nghĩ, Hàn Băng Khiết nói đúng, có người muốn giết cô.

Nếu Hàn Băng Nghiên không kéo cô, chậu hoa sẽ vừa lúc rớt trúng đầu cô, mới sáng sớm thì ai lại làm rớt chậu hoa được.

Linh cảm kỳ lạ lại đến, Nguyễn Yếm cẩm thấy ai đó đang nhắm tới mình.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /73 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trường Sinh Đồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net