Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con Hoang
Phần 18
Chương 18 – Xoá bỏ hiểu lầm.
Tôi nhìn điện thoại, tôi và Thuật đã là chuyện của quá khứ, nghĩ lại tim vẫn còn chút nhói đau đấy nhưng giây phút Thuật đạp đổ tòa tháp hy vọng trong tôi cũng là lúc tôi và anh ta chẳng còn gì liên quan tới nhau.
Lạnh lùng bấm nút tắt tôi khẽ mỉm cười trả lời bác gái:
– Người ta gọi nhầm số mẹ ạ.
Thế nhưng vừa quay lưng số điện thoại kia lại tiếp tục gọi đến,vì là máy của bác gái nên tôi không thể bấm nút tắt liên tục đành phải bấm nút nghe sau đó mở loa ngoài cho bác gái nói chuyện:
– Alo, ai đấy.
– Nguyên, à không phải, u Duyên, u Duyên phải không ạ?
– Ừ, đứa nào đấy, u nghỉ bán cả tháng nay rồi.
Bác gái nghĩ là ai đó gọi điện đến đặt cháo, còn Thuật lại chẳng quan tâm đến việc bác đã nghỉ bản chỉ vội vàng hỏi:
– Nguyên đang ở nhà hả u, Nguyên về rồi đúng không u?
– Đứa nào đấy, hỏi cái Nguyên làm gì?
– Con, Thuật đây, u còn nhớ con không?
Bác gái dừng động tác gói nem, khẽ cau mày suy nghĩ. Chị Thoa đang nhặt rau cũng quay vội ra nhìn, vì là mở loa ngoài nên chị Thoa cũng nghe thấy, chị chạy vội tới cao giọng hỏi?
– Thằng Thuật, mày tìm cái Nguyên nhà tao có chuyện gì?
– U cho con nói chuyện với Nguyên một lát được không u?
– Nguyên nó bận chăm con rồi, không có thời gian nói chuyện đâu, mày đi thì đi luôn cho mất dạng đi đừng trở về nữa, thôi nhé.
Nói xong chị cũng thò tay tắt luôn cuộc gọi mặc cho Thuật ở đầu dây bên kia đang cố hỏi:
– Chăm con, vậy là Nguyên đã có gia đình rô..
Tôi im lặng , bác thì khẽ thở dài tiếp tục công việc đang dang dở của bản thân. Còn chị Thoa thì lầm bẩm chửi;
– Cái thứ đàn ông hãm tài, chặn luôn số nó đi, bỏ rơi người ta xong bây giờ còn bày đặt, “cho con nói chuyện với Nguyên”, thứ mặt dày. Nguyên, chị cấm mày nói chuyện với cái ngữ ấy nghe chưa?
– Em có còn là con khờ ngày xưa nữa đâu chị, em giờ chỉ cần có mẹ, có các chị với Bình Minh là đủ rồi.
Vốn dĩ nỗi đau về Thuật đã ngủ sâu trong tim tôi, nay đột nhiên lại bị anh ta đào bới lên, nói không buồn là tôi đang nói dối nhưng tôi sẽ cố gắng không để ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nhiều nhất có thể.
Lại gần chiếc nôi, nơi Bình Minh đang say giấc ngủ ngon, mỗi khi có chuyện gì đó không vui tôi thường chọn cách ngắm nhìn con trai. Chỉ cần được thấy thằng bé khỏe mạnh và lớn khôn từng ngày tất cả mọi muộn phiền bỗng hóa hư vô.
——-*——-*——
Tiệc đầy tháng của con trai kết thúc cũng là lúc bác gái nói tôi đi ra ngoài đường mua một thứ gì đó gọi là đổ phong long, tôi không rõ về tục lệ này lắm chỉ thấy bác gái kêu thì tôi làm theo.
Vốn chỉ định mua một thứ gì đó ở gần đây vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại chạy xe thẳng tới quán của mẹ trong vô thức, kể từ khi bầu sang tháng thứ 6 tôi không còn tới đây nữa, tôi sợ nhìn thấy mẹ tôi sẽ lại khóc, rồi lại ảnh hưởng đến con trai nhỏ trong bụng. Sau sinh thì bận chăm con, thằng bé sinh non nên chăm sóc cũng cực hơn đứa trẻ khác. Đến tận hôm nay tôi mới lại dừng chân ở đây, đối diện với quán của mẹ.
Trái ngược với những lần trước tôi đến, lần này quán của mẹ đóng cửa. Tôi cũng không quá ngạc nhiên bởi trước kia cũng có ngày mẹ đóng cửa cả ngày cho nhân viên nghỉ ngơi vì đêm hôm trước quá đông khách.
Người ta nói, có sinh con mới hiểu lòng cha mẹ, nhưng tôi thì khác, có con, chăm con tôi lại càng không thể hiểu nổi vì sao mẹ lại đối xử với tôi như thế?
Năm tháng cuộc đời đã cho tôi nhận ra trên đời này không phải chỉ có mình tôi bất hạnh mà có rất nhiều đứa trẻ cũng bị cha mẹ hắt hủi như tôi. Tuy chưa từng gặp họ, nhưng tôi lại đau chung một nỗi đau với họ, nỗi đau bị chính người sinh ra mình ghét bỏ.
Đứng thêm một lát vẫn không thấy mẹ mở cửa tôi đành đi về, đi thật chậm để chờ cho nước mắt khô rồi mới vào nhà. Tôi không muốn bác gái thấy tôi trong bộ dạng này, không muốn bác phải lo lắng thêm về tôi nữa:
– Đây rồi, đi đâu mà lâu thế, đã bảo ra ngay đầu ngõ mà mua mới sinh mà không chịu kiêng cứ sau này già mới khổ con ạ.
– Con đi loanh quanh một chút cho thoáng, cả tháng nay con chả đi đến đâu rồi mà.
– Chị đấy, tôi nói không nghe sau này khổ thì đừng kêu. Thôi vào đi, mà nhớ vắt cái sữa lạnh bên ngoài đi rồi hẵng cho thằng bé bú không có nó lại lạnh bụng thì khổ.
– Vâng, con nhớ rồi ạ.
Tôi đi vào phòng, nhìn con trai tôi đột nhiên nghĩ tới Trọng, nếu anh ta biết tôi đã sinh cho anh ta một đứa con trai liệu có bất ngờ hay không? Chắc là không, nếu anh ta là người có tình thì giây phút nhìn thấy chấm nhỏ xíu trên màn hình siêu âm đã không lạnh lùng ký vào giấy ép tôi phá thai. Người như anh ta tôi chưa từng luyến tiếc, chỉ có một chút buồn vì không cho con trai được một gia đình trọn vẹn mà thôi.
Cũng vì thế nên tôi luôn cố gắng dành thật nhiều tình thương cho con trai, hi vọng có thể bù đắp cho con.
Chiều nay Thuật lại tiếp tục gọi điện cho bác gái, một hai đòi nói chuyện với tôi. Tâm trạng tôi đang không được tốt nên thẳng tay chặn luôn số của Thuật. Dù cho anh ta liên lạc vì lý do gì đi nữa thì cả hai cũng đã là quá khứ của nhau, không cần thiết phải nói chuyện dài dòng.
Chặn số này Thuật lại dùng số khác gọi, dường như anh ta nhất định phải gặp được tôi. Cũng có chút tò mò xem anh ta muốn nói gì nên sau mấy ngày đắn đo tôi cũng quyết định nghe máy.
Câu đầu tiên anh ta hỏi tôi là:
– Nguyên, sao em lại lấy chồng?
Nực cười chưa tôi lấy chồng hay không thì liên quan gì tới anh ta?
– Sao tôi lại không được lấy chồng?
– Anh… em sống cho hạnh phúc không?
– Cảm ơn anh, nhờ ơn anh nên tôi vẫn sống tốt.
Có tiếng thở dài truyền tới tai tôi, tôi không hiểu lý do vì sao năm ấy Thuật bỏ rơi tôi mà bây giờ lại có vẻ nuối tiếc khi tôi lấy chồng nên hỏi lại;
– Mà anh đòi gặp tôi có việc gì?
– Anh… anh… chỉ muốn hỏi xem em sống thế nào…
– Thế giờ anh có câu trả lời rồi, tôi tắt máy nhé.
Thuật nghe vậy vội vã hét lên:
– Khoan đã…
– Còn chuyện gì nữa.
– Chuyện em gửi mail cho anh, hôm đó anh đã đọc và…
– Chuyện đó qua nhiều năm rồi tôi không muốn nhắc lại nữa. Tôi và anh bây giờ cũng có cuộc sống riêng, mong anh đừng làm phiền tôi nữa.
Tắt máy rồi tôi mới quên mất rằng mình còn chưa hỏi xem vì sao năm xưa Thuật không nói với tôi một lời chia tay mà cứ lẳng lặng bỏ tôi như thế. Anh ta không biết rằng chờ đợi không đáng sợ mà điều đáng sợ là bản thân không biết phải chờ đợi tới bao giờ. Nhưng nghĩ lại quên cũng tốt, gợi lại chuyện xưa chỉ thêm đau lòng.
Hôm ấy Thuật chỉ để lại một tin nhắn:
– Chúc em hạnh phúc.
Sau đó lại biến mất như cách mấy năm trước anh ta đã làm. Tôi bận chăm con nên cũng quên luôn tin nhắn đó của Thuật. Cho đến hơn một tháng sau đột ngột anh ta lại đứng trước cửa nhà bác gái. Thuật thay đổi đến mức nếu anh ta không lên tiếng thì suýt chút nữa tôi đã không nhận ra.
Da trắng hơn, nhưng cơ thể gầy hơn trước rất nhiều, chạy dọc bên má còn có một vết sẹo khá lớn, tóc cũng cắt sát da đầu, không còn là Thuật vui tính, hay cười mà tôi biết.
Thuật nhìn tôi rất lâu sau đó bật khóc nói:
– Nguyên, anh đi tìm em suốt 7 năm nay giờ mới gặp.
– Anh tìm tôi, anh nghĩ tôi là con nít hay sao mà nói câu ấy?
– Anh biết là em không tin anh, nhưng em nhìn đi vết sẹo này, cả đây nữa, tất cả những thứ này là vì năm xưa anh muốn cho em bất ngờ nên mới giấu em bắt xe vào Sài Gòn.
Quả đúng là bên má trái, trên chân và cả tay của Thuật đều chi chít những vết sẹo lớn nhỏ. Nhưng cũng không thể vì thế mà tôi dễ dàng tin vào lời của anh ta.
Thấy tôi vẫn còn vẻ nghi hoặc Thuật vội lôi túi hồ sơ đưa cho tôi và nói:
– Em xem đi, anh hôn mê suốt nhiều năm nên mới không thể đi tìm em được.
Tôi cầm sấp hồ sơ tay run run đọc từng chữ: Nguyễn Văn Thuật, nhập viện do tai nạn giao thông, tình trạng hôn mê sâu… ngày tháng trên này đúng là quãng thời gian ấy. Vậy là Thuật nói thật, là anh đi tìm tôi chứ không phải bỏ rơi tôi.
Vậy tại sao anh lại không tìm tôi sớm hơn, tại sao lại đợi đến tận bây giờ, khi mà tôi đã chót trao thân cho người khác và sinh ra Bình Minh. Bây giờ anh tìm tôi đưa mấy thứ này thì còn ý nghĩa gì đâu?
Chương này em hư cấu bên đừng ai bảo tại sao lại vô lý thế nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!