Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con Hoang
Phần 20
Chương 20 – Giằng xé.
Tôi không trả lời chị Thoa mà tiếp tục kéo xuống phía dưới đọc bình luận của mọi người, có người nói tôi nên tha thứ cho bà ấy vì dù sao bà cũng là người sinh ra tôi, người ban cho tôi hình hài và sự sống. Nhưng họ đâu biết những gì tôi phải trải qua cùng bà, ừ thì bà có công sinh thành, cũng có công dưỡng dục tôi nhiều năm, vậy còn những tổn thương trong lòng tôi thì ai thấu?
Người ta đâu có sống cùng tôi những năm tháng tăm tối ấy, cũng chẳng phải là tôi để cảm nhận hết những tổn thương, khổ cực, những lời đay nghiến và cả những trận đòn roi mà bà chút lên người tôi. Năm tháng ấy rất nhiều lần tôi nghĩ đến cái chết, nghĩ rằng chỉ có chết mới giải thoát tôi khỏi những khổ đau này.
Tôi cũng chịu biết bao lời sỉ nhục và sự khinh miệt của người đời, nhưng nó đau có thấm là gì so với nỗi đau mà mẹ ban cho tôi. Đau đớn và ám ảnh đến mức 8 năm rồi, 8 năm kể từ cái ngày tôi chạy thoát tôi vẫn không thể nào thôi ám ảnh mỗi khi vô tình nhớ lại quãng thời gian ấy.
Tôi đã sống hơn 9 năm trời trong cái trạng thái “ ước gì mình chưa từng được sinh ra”. Ước gì năm đó mẹ có thể phá bỏ tôi, hoặc bóp mũi cho tôi chết ngạt ngay sau khi tôi chào đời cũng được… Tôi căm ghét ngày sinh nhật của chính mình, ngày mà tôi bị sinh ra đời và phải bắt đầu một kiếp người đầy oan trái… Thật đau đớn khi chính người sinh ra mình, người thân duy nhất trên đời của mình lại không thương mình, còn người ngoài thì lại hết mực thương yêu, bảo bọc..
Nhiều lúc tôi ước được mẹ yêu thương như bao đứa trẻ khác, mỗi đêm tôi đều nằm mơ được mẹ ôm ấp trong lòng và khe khẽ hát ru cho tôi ngủ. Đáng tiếc, sự thật vẫn mãi là sự thật, tôi biết, vì ngay từ khi tôi thành hình mẹ đã muốn phá bỏ tôi nhưng không thể. Mẹ căm gét tôi mẹ hành hạ tôi để trút giận mỗi khi có khách hàng nào đó khiến mẹ khó chịu.
Tôi thương mẹ, đơn giản vì mẹ là người sinh ra tôi, nhưng tôi lại không hề cảm thấy biết ơn vì điều ấy. Tôi ghét cái cách mẹ tạo ra tôi. Giá như tôi được lựa chọn đấng sinh thành, tôi sẽ không đời nào chọn mẹ.
Tôi không giống những đứa trẻ khác, tôi được sinh ra từ một lần mẹ đi bán d.âm, tôi là hệ quả của cái nghề tăm tối của mẹ, tôi bị người đời coi khinh, bị xã hội miệt thị. Mọi người sẽ không bao giờ hiểu nổi sự tủi hổ, buồn chán của cái cụm từ “con hoang” ấy là như thế nào đâu. Tôi không muốn sống với một số phận “khiếm khuyết”, không muốn là một đứa trẻ bất hạnh cả đời.
Tôi không cố nhọc công đi tìm hiểu người đàn ông gieo mầm sống trong bụng mẹ, với tôi ông ta là một khái niệm vô nghĩa.
Tôi đã bỏ học chỉ vì tôi quá cô đơn, tôi đầy mặc cảm và sự chối bỏ chính bản thân mình. Mọi người có biết tôi từng muốn được thử cảm giác của một người độc ác để con cố hiểu mẹ. Tôi muốn hủy hoại cuộc sống, việc học hành của mình, hủy hoại luôn cả tương lai vì chán chường, vì tôi chưa bao giờ có niềm vui sống. Tôi cũng chưa bao giờ thấy hạnh phúc vì cuộc sống của tôi chỉ toàn sự khinh rẻ của người đời và những trận đòn roi từ mẹ. Mẹ chính là người làm cho tôi căm ghét và thù hận bản thân mình.
Lớn lên, biết nhận thức tôi đã luôn thường trực một câu hỏi tại sao mẹ lại không thể cho tôi một cuộc sống bình thường ấm áp và tươi đẹp mà lúc nào cũng là một cuộc sống bất bình thường, một số phận không giống ai???
Khi lớn lên, hiểu chuyện, mỗi ngày tôi càng thấm nhận ra rằng mẹ giống một con quỷ độc ác. Mẹ ác khi mẹ chọn con đường lầm lạc không giống ai, ác khi sinh ra tôi, ác khi đặt tôi trên con đường muôn vàn bất trắc và đau khổ của mẹ.
Đau khổ hơn là tôi không được quyền từ chối, hay lựa chọn mà buộc phải chấp nhận. Có lúc tôi từ hỏi, mẹ sẽ cảm thấy thế nào nếu mẹ đặt mình vào bị trí của tôi? Là mẹ lựa chọn sinh tôi ra, chứ không phải tôi đòi được ra đời, tại sao lại không thể một lần cho tôi cảm nhận được hơi ấm của tình mẹ? Tại sao lại tàn nhẫn và độc ác với tôi, rồi bây giờ lại xin tôi tha thứ?
Tại sao mẹ lại làm như thế, sự tàn nhẫn của mẹ chính là thứ mà tôi không thể nào tha thứ được cho mẹ.
Đã có quãng thời gian tôi luôn làm trái ý của mẹ, dù biết sau đó tôi sẽ nhận được cơn mưa roi từ mẹ nhưng tôi vẫn cố chấp chống đối. Tôi muốn làm trái ý của mẹ, để mẹ phải chú ý tới tôi, để mẹ có thể một lần hỏi xem tôi muốn gì và cần gì.
Tôi ghét mẹ, giét luôn cái nghề của mẹ, vì nó mà tôi mới bị tạo ra trên đời này, vì nó nên tôi phải sống cuộc sống không vẹn tròn cả một đời. Để rồi trong tâm hồn tôi mãi mãi có những khoảng trống mãi mãi chẳng thể lấp đầy. Cùng với thời gian khoảng trống ấy lớn dần lên, hành hạ tôi, bóp méo tâm hồn tôi rồi đóng kín nó trong bóng tối. Những khoảng trống ấy khiến cho tôi luôn nhìn cuộc sống bằng ánh mắt chán chường, méo mó.
Vậy nên đừng ai nói với tôi hãy nghĩ đến công sinh thành mà tha thứ cho mẹ, vì mẹ là một người mẹ ác độc, ác với chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra.
Cũng vì ghét mẹ, ghét cái nghề của mẹ nên tôi không cho phép bản thân lặp lại những sai lầm của mẹ, vì tôi muốn có một cuộc sống bình thường, một cuộc sống không bị gắn cái mác “ con hoang” hay là “gái đi.ếm” cả một đời.
Tôi luôn muốn bản thân quên đi mẹ, quên cả những ngày tháng tăm tối ấy, nhưng tôi không làm được, trong người tôi vẫn có một nửa là dòng máu của mẹ. Trái tim nhỏ bé của tôi vẫn còn đó tình thân của mẫu tử, tôi nhớ về mẹ như bao người khác trên đời. Nhưng để tha thứ và trở về sống bên mẹ như lời khẩn cầu trên mạng.. tôi không làm được.
Tôi tự hỏi bản thân mình, nếu mẹ không mắc căn bệnh thế kỷ, nếu mẹ không cận kề với cái chết liệu mẹ có nhớ tới tôi hay không?
————*———*———
Bác gái thấy tôi khóc thì lại gần ôm lấy bờ vai đang run rẩy của tôi khẽ nói:
– Nín đi con, dù con chọn thế nào thì mẹ và chị vẫn luôn ủng hộ con.
Chị Thoa ở bên cạnh cũng đồng tình nói:
– Phải đấy, chị mong mày đừng tha thứ cho cái con mẹ mìn ấy, chẳng việc gì mà phải tha thứ hay nhìn mặt bà ta lần cuối cả.
Tôi không tha thứ cho mẹ, một phần vì tôi hận bà ấy, phần nữa là sợ sẽ làm cuộc sống của con trai tôi xáo trộn. Dù cho nó còn nhỏ, chưa nhận thức được mọi chuyện tôi cũng không muốn thằng bé bị người ta xa lánh vì căn bệnh của bà ngoại.
Mẹ có thể không thương con của mẹ, nhưng tôi thì không thể nào độc ác giống như mẹ được.
——-*——-*——
Đêm ấy bác gái sợ tôi nghĩ lung tung nên lại qua ngủ cùng tôi, lâu lắm rồi, kể từ khi Bình Minh đầy tháng tới giờ tôi mới lại được ngủ cùng bác. Tôi thức trắng, bác cũng mất ngủ cả đêm, bác giúp tôi thay bỉm cho Bình Minh, rồi lại phân tích, an ủi tôi.
– Mẹ không biết con đang nghĩ gì, cũng không biết con có tha thứ cho bà ấy không, nhưng mẹ biết bà ấy là người sinh ra con, sự thật ấy con không thể chối bỏ được. Con có thể có 2 lựa chọn, một là con có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, hai là chấp nhận tha thứ và trở về gặp mặt vì bà ấy là người sinh ra con. Dù con chọn cách nào thì cũng không sợ ai chê trách. Vì thế hãy chọn cách nào mà khiến cho lòng con thấy thanh thản, nhẹ nhõm nhất. Để cho 10 hay 20 năm nữa con cũng không phải ân hận day dứt.
– Vậy nếu là mẹ, mẹ sẽ chọn thế nào?
Bác gái im lặng hồi lâu sau đó bất ngờ trả lời:
– Con có thể không cho Bình Minh nhận bà ngoại, cũng có thể không về sống và chăm sóc bà ấy những ngày cuối đời, nhưng con nên tới gặp mặt bà ấy 1 lần cho tròn chữ hiếu, cũng là để xem bà ấy có điều gì muốn nói cùng con hay không?
– Nhưng mà, con… con hận bà ấy lắm.
– Mẹ biết chứ, mẹ chỉ nghe con kể lại mà đã cảm thấy những việc bà ấy làm quá ác độc với con. Nhưng con ạ, nghĩa tử là nghĩa tận, tha thứ cho người cũng là tha thứ cho mình, buông bỏ được quá khứ thì con mới có thể có cuộc sống tốt hơn ở hiện tại được.
Tôi thở dài ngẫm nghĩ một lát rồi dè dặt nói:
– Nhưng con sợ.. sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của Bình Minh, sợ thằng bé sẽ khổ giống con ngày xưa.
– Con bé ngốc này, con tới gặp bà ấy một mình thì có gì mà ảnh hưởng tới thằng bé.
– Dạ, con hiểu rồi.
Bác gái nhìn tôi, như sực nhớ ra điều gì lại nói thêm::
– À, còn chuyện này nữa, mẹ không có ý kỳ thị, nhưng nếu con có tới đó cũng phải chú ý, đừng để bản thân… bị bệnh theo..
– Con còn chưa quyết định mà.
– Thì mẹ cứ nói thế, quyết định là ở con, nhưng dù thế nào vẫn nên chú ý đến sức khỏe của bản thân là được.
Tôi đưa mắt nhìn bào bóng đêm đen kịt phía trước, mọi thứ trong lòng tôi lúc này rối ren chẳng biết phải lựa chọn sao cho phải. Tôi đã từng lần đọc tất cả những bình luận của mọi người trong bài chia sẻ của chị Lệ, nhân viên và cũng là người làm ở quán từ khi tôi còn sống ở đó. Có người nói tôi bỏ qua để làm tròn chữ hiếu như bác gái. Nhưng cũng có người si nhục mẹ, họ nói rằng mẹ làm gái, mẹ phá nát biết bao gia đình, khiến bao đứa trẻ mất đi mái ấm thì không xừng đáng nhận được sự tha thứ của tôi.
Tôi có thể gặp lại mẹ, nhưng những ký ức về mẹ lại khiến tôi gần như muốn đoạn tuyệt với bà. Tôi đau đớn quá, tôi phải làm sao bây giờ?
Tương tác cho em đi cả nhà ơi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!